49.
Tiên sinh trầm mặc nhìn Mẫn Chậm, Mẫn Chậm cũng từ từ quay đầu nhìn tiên sinh.
Mặc dù quấy rầy bọn họ liếc mắt đưa tình rất vô đạo đức nhưng ta vẫn lên tiếng đề nghị: “Mẫn thiếu hiệp, ngươi leo xuống khỏi người ta trước đi.”
Mẫn Chậm yên lặng rút lại bàn tay đặt trên mông ta.
Có vẻ y cảm thấy mình đụng phải thứ gì không sạch sẽ nên lập tức lăn xuống khỏi người ta.
Ta thầm nghĩ xem ra y thật sự không ưa ta.
50.
Sau lúc xấu hổ, đổi lại tiên sinh nằm giữa.
Ta nhắm mắt ngáp một cái rồi nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Sau nửa đêm ngủ rất ngon, chẳng ai giày vò ta thức giấc nữa.
Sáng hôm sau ta dậy rất sớm nhưng tiên sinh còn dậy sớm hơn cả ta.
Mẫn Chậm ôm kiếm ngồi ở cửa hang, dưới mắt thâm quầng có vẻ ngủ không ngon lắm.
Ta hỏi tiên sinh: “Đêm qua tiên sinh ngủ ngon không?”
Tiên sinh vừa chà xát dược thảo vừa đáp: “Xem như không tệ.”
Ta nói: “Hình như Mẫn thiếu hiệp ngủ không ngon thì phải.”
Tiên sinh hừ lạnh: “Y hổ thẹn với lòng, tất nhiên là ngủ không ngon rồi.”
51.
Ta không hiểu tiên sinh nói “hổ thẹn với lòng” là có ý gì.
Mẫn Chậm cầm trái cây ta đưa rồi nói: “Từ trước đến nay ta toàn ngủ một mình nên tư thế ngủ bất nhã, đêm qua để ngươi chê cười rồi.”
Ta nói: “Thật ra cũng không sao, chỉ là nặng quá thôi.”
Vóc người y xem như mảnh khảnh hơn các nam tử khác, nhưng khi đè trên người ta thì hệt như một tảng đá lớn vậy.
Ta ngồi xổm cạnh y hỏi: “Mẫn thiếu hiệp, sau đó ngươi ngủ không ngon à?”
Khóe miệng Mẫn Chậm giật giật, nửa ngày sau mới nói: “Ngươi thử đi hỏi Giang Quỳnh Trúc xem đêm qua y làm chuyện gì.”
52.
Trong lúc ta ngủ tiên sinh đã làm gì Mẫn thiếu hiệp sao?
Ta lấy làm kinh hãi nhưng lại không biết hỏi tiên sinh thế nào nên chỉ có thể suy ngẫm trong lòng.
Chẳng lẽ tiên sinh cũng thích Mẫn thiếu hiệp?
Nhưng……
Nhưng y không thể sánh bằng Đường đại hiệp và Kim công tử.
Đã không có võ công cao cường như Đường đại hiệp lại không giàu có hào phóng như Kim công tử.
Nghĩ vậy ta rất thương cảm tiên sinh, thế là yên lặng đi tới xử lý chỗ dược thảo còn lại giùm y.
Tiên sinh đưa tay vén tóc mai lòa xòa của ta ra sau tai rồi nói: “A Hòa, tóc ngươi lại dài rồi.”
Ta nhếch môi cười hì hì với y.
Tiên sinh nói: “Đã lớn thế rồi mà sao cười lên cứ như đồ ngốc vậy không biết.”
Sao y lại mắng ta ngốc chứ, tức ghê, không thương cảm y nữa.
53.
Mẫn Chậm lau kiếm của mình, thầm nhớ lại chuyện đêm qua.
Y vô tình sờ mông Vân Hòa, trong mơ cảm thấy quá êm nên nhịn không được bóp nhẹ mấy cái, lúc tỉnh lại lập tức quẫn bách không biết nói gì.
Khi Vân Hòa bị y đè dưới người, đôi mắt đen láy như thỏ con nhìn y, trên mặt lộ vẻ mờ mịt khiến y cảm thấy thật đáng yêu.
Nhưng nửa đêm về sáng ngủ không ngon cũng không phải vì Vân Hòa mà vì Giang Quỳnh Trúc.
……
Bất kỳ ai hơn nửa đêm phát hiện người nằm bên cạnh nhìn mình lom lom cũng sẽ ngủ không ngon thôi.