“Đới An Lạc, cảm giác tự tay giết người yêu mình….là cảm giác như thế nào?”
Tưởng Niên Phi nhìn toàn cảnh đẫm máu khuôn mặt hài lòng mỹ mãn như vừa xem một màn kịch vô cùng đặc sắc.
Thần trí An Lạc đến lúc này mới thức tỉnh hoàn toàn, vẫn là đôi bàn tay dính đầy máu….Trác Nhất Phong, thân thể tựa vàng ngọc của anh dường như chẳng còn lại mấy chỗ lành lặn do ‘sự nổi loạn’ An Lạc đã gây ra.
Lâm Hữu Đằng cũng là một nạn nhân nhỏ, nhưng toàn bộ nhát dao đều do Trác Nhất Phong dùng thân thể vạm vỡ của mình làm bia đỡ cho tất cả mọi người.
Anh kiệt sức nằm bệt trên vũng máu, chết dưới tay cô cũng xem như một loại chuyện tốt vậy, chỉ cần cô bình an.
“Trác Nhất Phong…” Giọng điệu chẳng thể kiểm soát nổi.
Vẫn nụ cười ấy, không hề để tâm đến sự sống chết bản thân, ánh mắt có chút vui mừng vì cuối cùng cô cũng đã nhận ra anh rồi.
An Lạc thất thần, đôi tay run lẩy bẩy chạm lên khuôn mặt tuấn mỹ, nước mắt cô tựa những hạt châu không ngừng rơi khỏi khóe mắt “Xin lỗi…xin lỗiiii…Tráccc Nhất Phongg…”
“Đừng khóc, tôi không dễ chết…đừng khóc”
“Anh không thể chết…ân oán giữa chúng ta vẫn chưa thể kết thúc thế này được”
Trác Nhất Phong đã quá mệt mỏi, nhắm chặt tâm mi khẽ gật đầu.
…—————-…
“Chị Niên Phi, chúng em bắt được lão cáo già rồi”
Nhóm Vương Tiêu truy lùng khắp cả cánh rừng chẳng tìm được bóng dáng Lưu Tu Kiệt, lão cáo già này kỹ năng lẩn trốn như tắc kè hóa trang.
Có lẽ chỉ đến khi lão đã quá mỏi mệt biết rằng không thể tự thân thoát khỏi ‘lưới trời’ nên tự giác xuất đầu lộ diện nộp mạng.
“Cậu chủ…..”
“Ba..” Nỗi nghẹn ngào đọng nơi đáy cổ An Lạc, thật mừng vì ba Lưu vẫn bình an vô sự, lại uất ức vì cô bỗng chốc biến thành kẻ tội đồ rồi.
Lưu Tu Kiệt không dám tin tên cầm đầu chuyện này lại là Tưởng Niên Phi, người vợ tào khang tảo tần ôn nhu mà Thẩm Kiêu nhất mực yêu thương.
Cô ta mượn tay An Lạc trừ khử cậu chủ ông sao?
“Lão cáo già…..”
“…..”
“…Quỳ xuống” Tưởng Niên Phi gằn từng chữ một.
Vương Tiêu theo lệnh buộc Lưu Tu Kiệt khuất phục trước Tưởng Niên Phi.
“Tưởng Niên Phi, cô thuộc tổ chức nào?”
“Tổ chức nào? Haha”
“…”
“Chắc ông không già lú lẩn đến mức quên mất cái tên….Nhan Dược Tịnh nhỉ!???”
“Nhan Dược Tịnh?”
“Sao? Lão cáo già…không có chút ấn tượng nào ư?
“Cô với Nhan Dược Tịnh là mối quan hệ gì?” Ánh mắt Lưu Tu Kiệt căng thẳng chờ đợi câu trả lời.
Đáp lại sự chờ đợi chỉ là một nụ cười chứa đầy ẩn ý.
Tưởng Niên Phi rốt cuộc cô là ai chứ!?
“Chị Niên Phi, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây.
Bọn ‘cốm’ đang đến…” Tên đàn em mặt xanh tái nhợt, mồ hôi hột vã khắp trán chạy vội vào căn cứ báo cáo tình hình.
‘Nữ ma đầu’ khí tức bùng phát “Lão cáo già….chắc chắn là ông”
Tất nhiên là ông rồi, Vương Tiêu làm sao có thể ngờ được ông có một phương thức khác để liên lạc với bên ngoài.
Không có sóng điện thoại, không có bộ đàm…..nhưng ông có mang theo máy nhắn tin GPS là loại máy chuyên dụng của an ninh ở những vùng không có tín hiệu liên lạc và người tài xế xe chính là người mà cục an ninh bí mật đưa theo.
Sở dĩ ông xuất đầu lộ diện là lúc đã ngấm ngầm thông báo cho tổ chức chuẩn bị sẵn sàng tác chiến, GPS trên người ông giúp tổ chức định vị được đường đến ‘hang ổ’ bọn tội phạm này.
“Lão cáo già” Vương Tiêu ánh mắt long sọc thẳng chân đạp ngã Lưu Tu Kiệt.
“Chị Niên Phi, không còn nhiều thời gian nữa.
Chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây thôi” Lưu Vũ liên tục hối thúc.
“Đi thôi” Tưởng Niên Phi đứng thẳng dậy, dáng vẻ hiên ngang đích thị một nữ sát thủ máu lạnh không sợ trời đất.
Phát hiệu lệnh cho bọn đàn em rút lui khỏi chỗ này.
“Còn bọn chúng?” Vương Tiêu chỉ những con tin đang bị trói.
Tưởng Niên Phi thì thầm “Chỉ cần mang theo Đới An Lạc”
Vương Tiêu lập tức hiểu ý, cầm chặt gậy trên tay tiến về phía An Lạc thẳng tay cho cô một gậy ngay sau gáy.
Cô gái tội nghiệp lần nữa gục ngã bên cạnh Trác Nhất Phong.
“An Lạc…các người muốn đưa con bé đi đâu?”
“Đới An Lạc sẽ là một con tin hữu dụng…Chúng tôi đang cần một người thử nghiệm phương thức tẩy não vừa được tổ chức nghiên cứu…haha”
…—————-…
“Lập tức bao vây căn cứ, giải cứu con tin”
Cao Uy Mạc, Cục trưởng cục an ninh Thượng Hải phát lệnh.
Trọng điểm vụ án này liên quan đến người Trác gia nên ông phải đích thân ra quân kết hợp cùng Sở an ninh địa phương nơi đây hành động.
…
“Báo cáo Cục trưởng, chúng ta đã đến chậm một bước để bọn chúng tẩu thoát rồi.
Tất cả con tin đều không có gì đáng lo ngại, chỉ ảnh hưởng chủ yếu về mặt tinh thần.
Nhưng riêng về Lâm thiếu Lâm Hữu Đằng bị những vết thương nhẹ.
Còn Trác thiếu bị thương vô cùng nghiêm trọng, vết thương dẫn đến mất máu quá nhiều được bác sĩ Tạ sơ cứu đã lập tức chuyển thẳng về Thượng Hải.
Nhưng cậu ấy thuộc loại máu hiếm, e rằng các ngân hàng máu cũng có khả năng bó tay trước tình trạng của cậu ấy” Cục phó Liêu Gia báo cáo.
Cao Uy Mạc bồn chồn bất an “Nhất định không được để Trác thiếu xảy ra chuyện gì bất trắc.
Nếu không cái mạng nhỏ chúng ta không thể nào chống đỡ nỗi khi bầu trời sập xuống đâu”
“Vâng.
Sở an ninh đã phát lệnh chặn hết mọi con đường ra vào có nguy cơ tẩu thoát, bọn chúng có chạy đằng trời, ngài yên tâm”
Lưu Tu Kiệt đến chỗ Cục trưởng “Uy Mạc, nhất định phải tìm cho bằng được con bé An Lạc.
Nếu nó có mệnh hệ nào, lão già đây sẽ không thể chịu nỗi”
Lòng dạ ông nóng như lửa thiêu đốt.
Một bên là tính mạng cậu chủ tựa ngọn đèn dầu treo trước gió, một bên là con gái ông hiện không rõ tung tích.
“Lão Lưu, đừng quá lo lắng.
Chúng tôi đã huy động toàn bộ lực lượng lùng soát nhất định sẽ tìm được cô Đới sớm thôi” Cao Uy Mạc đặt tay lên vai Lưu Tu Kiệt không ngừng an ủi ông.
Trước khi Trác Nhất Phong được đưa lên xe cứu thương đã nắm chặt tay ông không rời, lời nói từng chữ một cố gắng thốt ra khỏi miệng bảo ông ở lại hỗ trợ công tác điều tra, nhanh chóng đưa bằng được An Lạc bình an quay về.
Thẩm Kiêu cũng ở lại hỗ trợ chuyên án, còn những người khác đều được hộ tống về Thượng Hải..