Từ Xưa Công 2 Đã Sủng Công 4

Chương 28



Edit: Kally

Beta: Phong

Cuối cùng sẽ thi đậu trường đại học nào, Hứa Tinh Lạc không biết, giống như hắn đã nói với Tống Thanh Chấp nói, có thể học trong thành phố thì học ở thành phố, nếu không có tình huống đạc biệt nào, chắc là…… Sẽ không đến chỗ khác.

Hứa Tinh Lạc thật sự không quan tâm đ ến việc có được học một trường đại học tốt không.

Bởi vì hắn đã trải qua một hành trình cuộc đời mà mọi người mong đời ở đợi trước, từ nhỏ đã thi đứng nhất, cấp hai lẫn cấp ba đều học trường chuyên trọng điểm, đại học cũng đậu trường top đầu, sau đó trở thành một người trong mắt người khác rất là trâu bò, kiểu người chỉ cần nói tên ra thôi có thể khiến người khác cảm thán.

Rất được tôn trọng.

Nhưng nếu phải nói thì Hứa Tinh Lạc cảm thấy mình dường như từ khi sinh ra đã có tâm hồn như một con ngựa hoang, cho dù tạm thời có thể bị nắm giữ sống một cuộc sống bình thường thì những dấu hiệu cuối cùng cũng sẽ lộ ra theo thời gian.

Sau khi làm việc trong công ty th@m nhũng đó được hai năm, hắn từ chức và đi theo con đường chính nghĩa của riêng mình, điều này tất nhiên bị coi là tà ác trong mắt người khác.

Hai năm sau khi từ chức, Trung Đông hỗn loạn, Hứa Tinh lạc đi theo một ông chủ cực kỳ cứng rắn và lang thang ở khu vực hỗn loạn nhất.

Việc kinh doanh hắn đang làm không phải là bất hợp pháp, chỉ là nó không được ghi trong luật, tóm lại là khá lãi nhưng cũng khá nguy hiểm.

Nói chung thì hắn chỉ dùng mồm là chính, kết quả mọi hành động nào cũng có phần của hắn

Tuy nhiên, số tiền Hứa Tinh Lạc kiếm được và những điều hắn trải qua trong hai năm đó khiến hắn cảm thấy chuyến đi đến thế giới này của mình không phải là vô ích.

Điều hối hận lớn nhất của Hứa Tinh Lạc trước khi ngỏm củ tỏi chính là chưa từng yêu đương với anh chàng đẹp trai nào, trước khi đến Trung Đông là bởi vì bầu không khí xung quanh quá nghiêm túc khiến hắn không dám, sau khi đến Trung Đông là bởi vì trai đẹp ở Trung Đông không phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ của hắn, ai cũng một mùi khiến hắn không chịu nổi.

Sau đó đến đây thì ông trời cứ như có mắt chia cho hắn một cậu đẹp trai cái gì cũng phù hợp với thẩm mỹ của hắn, Hứa Tinh Lạc lúc ấy có thể không kích động sao?

Hắn cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ yêu, nếm thử rồi yêu, thật sự không nghĩ nhiều đến thế.

Sau này nếu Hứa Tinh Lạc ngồi ngẫm lại sẽ nghĩ thật là bất bình thường, dù sao con đường của người này thế nào hắn đều biết, hắn là một người ngoài cuộc nhúng tay vào chẳng lẽ không xấu hổ sao, đương nhiên là phải làm tốt việc của mình nên làm, sau đó nên làm gì thì làm cái đó.

Đời này không cần phải sống theo kỳ vọng của bất kì ai, Hứa Tinh Lạc không biết mình vui vẻ đến nhường nào, bởi vì như vậy rất tốt, hắn có thể trang hoàng cuộc sống theo ý muốn của mình.

Tống Thanh Chấp xem như là sự tồn tại đặc biệt…… Đi, ở trong lòng Hứa Tinh Lạc, có một số người chỉ là có quan hệ, cho dù có thích tới cỡ nào nhưng vẫn không phải là người cùng một đường, sau này chắc chắn Tống Thanh Chấp sẽ trở thành người kế thừa sự nghiệp của gia tộc, cho dù bây giờ cậu vẫn còn ngây thơ, rất dễ chọc.

Nhưng con người sẽ lớn lên, hầu như bất kì ai có lương tri thông thường đều có thể tưởng tượng sếp Tống sau này sẽ sống một cuộc đời chính thống và đáng kính như thế nào.

Cho nên, vui vẻ một khoảng thời gian là tốt nhất, khi đối mặt với những chuyện như vậy phải có một tâm lý cân bằng.

Có đôi khi Hứa Tinh Lạc cảm thấy bản thân mình con mẹ chính là một triết học gia, tuy rằng chưa từng trải nghiệm chuyện tình cảm bao giờ nhưng ý tưởng thì một nồi, nếu ai cũng có thể thấu đáo được như hắn thì trên đời sẽ không có nhiều người bị tổn thương như vậy.

Đương nhiên cũng không phải nói lúc chia ly hắn vẫn có thể mỉm cười một cách vô tâm, mà chỉ có nghĩa là hắn có thể chấp nhận nó một cách logic và kiên định.

Sau khi tiễn Tống Thanh Chấp về nhà, Hứa Tinh Lạc vừa ôn bài vừa suy nghĩ rất nhiều, nhưng cũng không đến mức mất ngủ, đến giờ đi ngủ vẫn rất kỷ luật lên giường ngủ.

Liếc nhìn chiếc điện thoại không có tin nhắn, hắn nghĩ rằng về mặt kỷ luật tự giác, hắn thực sự không bằng Tống học bá, người có khả năng tự do điều khiển mọi việc.

: Ngài về đến nhà chưa đó, chẳng thèm ới lấy một tiếng nào.

: Tôi về tới nhà rồi, tôi sợ làm phiền mười kế hoạch hàng đầu của cậu.

: Xem ra ngài rất hy vọng tôi thi đậu, càng nghĩ càng thấy ớn.

: Ớn cái đầu cậu, ngủ nhanh đi.

Nếu không chúc ngủ ngon, Tống Thanh Chấp sợ chủ đề này lại trở nên không liên quan, đêm nay cậu nên nghỉ ngơi thật tốt.

Khi trở về nhà, nghĩ đến chuyện buổi chiều ở chỗ Hứa Tinh Lạc, Tống Thanh Chấp rất hưng phấn, nếu nấu cháo điện thoại, sợ rằng bài thi ngày mai sẽ tràn ngập suy nghĩ về Hứa Tinh Lạc, cậu mà thi trượt thì lão La sẽ niệm chết cậu.

: Cậu mệt à? Sao được chứ, tôi cố ý rót nước ấm cho cậu mà.

Tống Thanh Chấp bình giữ ấm để trên tủ đầu giường, cười trả lời: Điêu dân, muốn hại trẫm?

Hứa Tinh Lạc cười cười, trả lời lại: Lại biết được một nhược điểm nhỏ của học bá, thích diễn.

: Cái này mà tính là nhược điểm sao?

: Vậy thì cái gì mới tính?

: Ít nhất cũng phải là cái chiều nay.

: Cậu nói là chúng ta nằm chung một chăn giúp đỡ nhau sao?

: Không có làm cho nhau nhé, chẳng phải là tôi không làm gì à?

: Vậy lần sau nhường cậu đó.

: Thôi, mệt.

: Được rồi được rồi, Chấp ca ngủ ngon.

:…… Ngủ ngon.

Hứa Tinh Lạc để điện thoại xuống, ngơ ngác nhìn cho trần nhà căn phòng cho thuê.

Kỳ lạ thay, sau khi gửi tin nhắn, tâm trí trở nên ổn định như một con chó già, không còn suy nghĩ nhiều về mọi chuyện như trước nữa.

Chậc, mấy tin nhắn của Tống Thanh Chấp còn có tác dụng này sao?

Vậy thì không phải có chút nguy hiểm sao?

Không được không được, Hứa Tinh Lạc che ngực lắc lắc đầu, yêu ai cũng không thể yêu một tinh anh xã hội của cuộc đời như Tống Thanh Chấp.

Nhưng khi nghĩ đến cái tên đó trong lòng, khóe miệng vẫn vô tình cong lên, ngọt lành như trà hoa nhài.

Ôi, ông nội của hắn ơi, tình yêu này đến tột cùng là thứ gì?

Hứa Tinh Lạc kẹp chăn thở dài, sau đó nghe tiếng cống thoát nước từ phòng tắm trên lầu phát ra, cố gắng ấp ủ cơn buồn ngủ.

Sau một đêm cũng xem như là ngon giấc, sáng hôm sau, Hứa Tinh Lạc đúng giờ đến trường.

“Trực tiếp đi ngang qua luôn?” Trong lớp, Tống Thanh Chấp duỗi một cái chân dài chặn đường Hứa Tinh Lạc: “Không biếu tôi cái gì à?”

“Cậu đúng là thứ đòi nợ……” Hứa Tinh Lạc từ trong lòng lấy ra một bình sữa ấm cho học sinh giỏi.

Những bạn học xung quanh không nhịn được ngó sáng, chậc chậc chậc, quan hệ giữa giáo bá và học bá đúng là thật kỳ diệu, trước đó còn chẳng vừa mặt nhau, sau đó vào một ngày đẹp trời cứ như ngồi trên tên lửa, độ thân thiết phóng thẳng lên tận trời, khiến cho những người xem bọn họ nhìn đến sửng sốt.

“Tao nói này, hai đứa tụi mày dính nhau như vậy có phải là……” Thẩm Kí nói đến chỗ này thì dừng lại, nhanh chóng im miệng, chuyện Chấp ca gã ở trong nhóm hoang dã kia trộm phát đường của CP, giáo bá còn chưa biết đâu!

Việc này tuyệt đối không thể khai ra ngoài, nếu không một đời anh danh của Tống Thanh Chấp sẽ bị hủy bỏ.

Thẩm Kí mỗi khi nhớ tới chuyện này liền thấy đau đớn vô cùng, mọi người nói xem Chấp ca của gã tốt như vậy, làm cái gì cũng tốt mà cứ muốn giương cao biểu ngữ CP của chính mình và Hứa Tinh Lạc.

Nguyên nhân chính là để cho người ta giảm bớt áp lực thi đại học!

Cho em hỏi là cái tinh thần này có vị tha không? Có cống hiến không?

Nói ra chắc gì đã có người tin.

Cũng chỉ có Tống Thanh Chấp làm được mà thôi!

Tống Thanh Chấp từ trước đến nay đối với ai cũng lạnh nhạt lại không khách khí nhận lấy bình sữa, cái tư thế kia cứ như Hứa Tinh Lạc nợ cậu vậy: “Còn mười phút nữa, cậu ôn lại phần mà tôi luôn nhấn mạnh với cậu đi.”

“Ừ.” Hứa Tinh Lạc ngồi vào chỗ của mình, “Tôi đã nghèo đến vậy rồi mà ngày nào cũng bị cậu đánh cướp, lương tâm cậu không đau sao? Bạn học Tống Thanh Chấp.”

Tống Thanh Chấp mỉm cười, xoay người ra sau uống sữa trước mặt bạn bàn sau: “Lạnh mất rồi, lần sau nhớ giữ ấm tốt hơn nhé.”

“Đệt.” Nếu không phải ở đây đang là ở trong lớp, cậu dám dùng thái độ vô liêm sỉ này với hắn, Hứa Tinh Lạc sẽ dán lại gần hôn chết cậu.

“Ngôi Sao! Ngôi Sao!” Từ chuyện lần trước, Tần Thư Thụy đã mấy ngày rồi không xuất hiện, lúc này lại cầm một cây bút, cười hì hì chạy đến xum xoe: “Tặng cho anh cây bút may mắn, lát nữa anh thi tốt nhé.”

“Cái quỷ gì đây?” Hứa Tinh Lạc nói: “Đã thi được mấy môn rồi, ngày hôm qua sao cậu không đến?”

Không phải chứ, hắn thấy đứa nhỏ này chẳng đáng tin chút nào.

“Haiz do em không nhớ đó.” Tần Thư Thụy cào cào đầu: “Bắt đầu kiểm tra em mới nhớ, nếu không đã lập tức đưa anh cây bút đã được khai quang rồi, mong là có ích nha.”

Cây bút này ngay cả Lâm Khác cũng không có, bởi vì Lâm Khác không quan tâm thành tích, chắc là Hứa Tinh Lạc trước kia cũng không quan tâm, nhưng sự cố gắng dạo gần đây của hắn thì ai ai cũng rõ.

Thì, ai cũng biết kỳ thi tuyển sinh đại học sắp tới dường như trở thành con đường ra duy nhất của Hứa Tinh Lạc……

“Cái thái độ này của cậu,” Hứa Tinh Lạc thở dài: “Có thể thi vào một trường đại học nào tốt không?”

“Không sao cả.” Tần Thư Thụy kiêu ngạo nhướng mày, giọng điệu bình tĩnh nói: “Ba em nói, em có thể học bất kì đại học nào trong nước.”

“Cảm ơn ba của cậu nhé.” Hứa Tinh Lạc không hâm mộ cũng không ghen ghét: “Được rồi, cậu lui đi.”

“Ok thôi.” Tần Thư Thụy lúc tới rất sợ Hứa Tinh Lạc giận mình, không để ý đến mình, thấy hắn vẫn bình thường thì cậu ta liền cười tủm tỉm rời đi.

Tống Thanh Chấp nhìn cây bút của hắn, cười thật xinh đẹp: “Khai quang?”

“Cậu tin à?” Hứa Tinh Lạc nhìn cậu.

“Tin hay không không quan trọng, quan trọng là tâm ý.” Tống Thanh Chấp nói: “Chỉ cần dùng thì có hiệu quả thôi.”

“Vậy tôi dùng nhé?” Hứa Tinh Lạc đưa tay cầm lấy.

Tống Thanh Chấp không nói gì, Hứa Tinh Lạc mới đưa tay ra lại thu về: “Thôi vẫn nên tin bản thân thôi, tôi không thể đem hy vọng ký thác vào năng lượng siêu nhiên hư vô xinh đẹp kia được.”

Tống Thanh Chấp: “Vậy cây bút này thì sao?”

“Trả lại?” Hứa Tinh Lạc cũng không xác định, đồ của nữ sinh thì có thể trả lại, nhưng Tần Thư Thụy…… Nói như thế nào thì cũng không giống, không đúng, Tần Thư Thụy?

À đúng, đây chính là của Tần Thư Thụy đưa.

Hứa Tinh Lạc muốn cười nhưng không cười nhìn Tống Thanh Chấp, chậc chậc, trơ mắt nhìn mối tình đầu của mình tặng đồ cho người khác chắc trong lòng khó chịu lắm nhỉ?

Chắc là bây giờ trong lòng chua muốn chết rồi.

Ước gì có thể đem cây bút này chiếm thành của riêng mình……

Đệt, nghĩ đến đây, trong lòng Hứa Tinh Lạc cũng chẳng vui vẻ gì cho cam, hắn mà không thoải mái thì đương nhiên cũng không thể để Tống Thanh Chấp thoải mái.

“Tùy cậu.” Khóe miệng Tống Thanh Chấp khẽ nhếch.

“Nhưng dù sao cũng là em trai tặng.” Hứa Tinh Lạc nhấn mạnh hai chữ ‘ em trai ‘ vô cùng rõ ràng, đưa tay cầm bút ném vào hộp bàn: “Tôi vẫn phải trân trọng món quà cậu ấy tặng cho tôi, phải mang về nhà chứ.”

Nói rồi còn cố ý quan sát sắc mặt của Tống Thanh Chấp, quả nhiên, Hứa Tinh Lạc nhìn thấy vẻ mặt Tống Thanh Chấp trở nên âm u, tuy rằng che giấu rất khá, nhưng sự thay đổi trong ánh mắt thì không lùa được.

Hắn đã đoán ra được, bây giờ Tống Thanh Chấp rất không thoải mái.

Đương nhiên rồi, ông đây không vui thì chẳng ai được phép vui hết.

Tống Thanh Chấp nhìn Hứa Tinh Lạc, giật giật môi, giống như muốn nói gì đó, nhưng cố gắng mấy lần vẫn là mím môm quay đầu lại.

Nhìn thấy tâm tình không vui của đối phương lan tràn bốn phía, Hứa Tinh Lạc suýt chút nữa bật cười thành tiếng, đúng là hắn không tốt, không thích nhìn Tống Thanh Chấp khoe khoang.

Ai biểu cậu đã ăn trong chén lại còn nhìn trong nồi, đáng.

Mãi đến khi bắt đầu kiểm tra hai người cũng không nói với nhau câu nào.

Sau khi bài thi được phát xuống, Hứa Tinh Lạc cũng không nghĩ gì nữa, bực mình thì bực mình, thành tích vẫn phải có.

Hôm nay lại thi mấy môn nữa, Hứa Tinh Lạc cũng không cảm thấy quá khó, đều là kiến thức đã được ôn, tuân thủ là được.

Không thể nói rằng mình đã đạt điểm tuyệt đối sau kỳ thi, nhưng hắn vẫn chắc chắn 90% là mình sẽ làm đúng.

Nếu may mắn, hắn có thể thể hiện rất xuất sắc và đạt được 95%.

Tất nhiên, đề thi đại học thực sự chắc chắn không đơn giản như vậy, cho dù bạn có lọt vào top 10 của một lớp ở Đức Trung cũng không được, nếu so sánh ở bên ngoài, với con số như vậy trong vòng một giây cũng có người phá hủy được.

Điểm này thì Hứa Tinh Lạc rất rõ ràng, hắn không kiêu ngạo cũng không lo lắng, hắn vẫn còn thời gian, trong hai tháng nhất định có thể cải thiện thành tích của mình.

Sau khi trả lời tất cả các câu hỏi, vẫn còn rất nhiều thời gian.

Hứa Tinh Lạc định nộp bài thi theo thói quen, nhưng trong đầu bỗng nhiên nhớ tới lời Tống Thanh Chấp nói, liền nhịn xuống.

Bực mình thì bực mình, nhưng hắn vẫn phân rõ tốt xấu, nếu hắn thực sự phớt lờ lời nhắc nhở của đối phương và cố tình đối đầu với nhau thì mâu thuẫn sẽ không được giải quyết, có thể một trong hai người xử lý không tốt sẽ chia tay hoặc đại loại như vậy.

Tuy rằng tích cách của Tống Thanh Chấp rất tốt, không giống người sẽ bị cảm xúc chi phối.

Nhưng tâm lý học sinh cấp ba ai mà biết được.

Trong lúc làm bài kiểm tra, Tống Thanh Chấp không hề thất thần mà làm bài rất tập trung, đây là kết quả của sự kiểm soát có chủ ý của cậu.

Sau khi làm hết câu hỏi, kiểm tra hai lần vẫn chưa tới thời gian, cậu liền lặng lẽ thở dài.

Đây là lần thứ mấy cậu ăn dấm của Tần Thư Thụy, cậu đã không nhớ rõ nữa, điểm khác biệt là trước đây cậu chỉ có chút ghen tị, không có lập trường cũng không có tư cách hay là sự tự tin, bởi vì cậu và Tần Thư Thụy còn có những khoản nợ chưa nói rõ, ai nào dám.

Nhưng kể từ hôm qua xảy ra chuyện không thể cho ai biết cùng Hứa Tinh Lạc, Tống Thanh Chấp liền ý thức bản thân mình đã thay đổi, không còn nhìn rõ vị trí của mình nữa.

Nhìn thấy Hứa Tinh Lạc nhanh chóng nhận quà của Tần Thư Thụy, cậu ghen tị đến phát điên.

Không so sánh thì không có đau thương, hôm quay cậu nói muốn tặng đàn guitar, Hứa Tinh Lạc không thèm suy nghĩ đã từ chối.

Họ không có sự trao đổi nào ngoài chiếc áo thun kia, mấu chốt là chiếc áo thun kia còn là mặt dày lắm mới có được.

Xấu hổ không?

Rất xấu hổ.

Suy nghĩ hồi lâu, Tống Thanh Chấp đang tự hỏi nên trở về tâm trạng giao lưu với Hứa Tinh Lạc như lúc trước thế nào thì đối phương đã nói với cậu câu đầu tiên là: “Hôm nay cậu đến căn tin với bạn mình đi.”

“Cậu thì sao?” Tống Thanh Chấp nói.

“Tôi và thằng nhóc Tần Thư Thụy cũng đến căn tin ăn để cảm ơn cậu ta.” Hứa Tinh Lạc ngẩng đầu, rồi lại cúi đầu xuống nhìn điện thoại: “Cậu ta như mấy cô gái vậy, nói nhiều qua đi mất.”

“Vậy sao.” Tống Thanh Chấp gật đầu.

“Ừ, lão Dương lại dạy quá giờ, đệt, cũng phục luôn, lúc này mà cũng dạy quá giờ được nữa.” Hứa Tinh Lạc nói: “Cậu cứ đi trước đi, tôi đợi cậu ta.”

Tống Thanh Chấp nhìn hắn một cái, nghiêng đầu nói với Thẩm Kí: “Đi thôi.”

Thẩm Kí không cảm thấy có gì không ổn, nhưng cứ cảm thấy có gì đó không ổn, gã nghi ngờ có phải đầu óc mình bị rối loạn tiền đình không, chậc.

“Chấp ca, vừa này làm bài kiểm tra không tốt à?” Nghĩ tới nghĩ lui, Thẩm Kí cảm thấy chắc chắn là lý do này.

“Cũng được.” Tống Thanh Chấp bĩu môi, đột nhiên hỏi Thẩm Kí: “Chỗ mày còn tư liệu sống nào không?”

“Tư liệu sống gì?” Thẩm Kí mộng bức.

“Đường của tao và Hứa Tinh Lạc.” Tống Thanh Chấp nói.

“A, cái này……” Thẩm Kí nhanh chóng lấy điện thoại ra: “Để tao tìm xem.”

Từ khi gã được Chấp ca giao cho nhiệm vụ này, gã cứ như đảm nhận chức vụ paparazzi chụp ảnh xuất quỷ nhập thần, xem lại thì hình như vẫn còn.

“Đây tấm này nè,” Thẩm Kí tìm ra một tấm đưa cho Tống Thanh Chấp xem: “Hai người nói chuyện ở sân thể dục, góc độ này là do tao cố tình tìm đấy, thế nào? Muốn hôn nhau luôn rồi, có đủ ngọt hay không?”

Tống Thanh Chấp cầm lấy nhìn kỹ, khuôn mặt của hai trai đẹp gần như chạm vào nhau, nếu phải nói thì, nếu không trải qua sự ngọt ngào chân chính thì tấm ảnh thân mật này trông cũng được, nhưng mà cậu với Hứa Tinh Lạc đâu chỉ đã hôn nhau, còn lên giường rồi.

Ngọt hơn cái này nhiều.

“Cũng được.” Cũng liền chắp vá đi: “Gửi tao đi.”

Tác giả có lời muốn nói: Thẩm Kí đúng là thiếu tinh tế, haizzz


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.