Phần B: Hổ Phách Mùa Xuân
CHƯƠNG 52: GIẤC MỘNG CÒN XA HƠN CẢ HƯ ẢO
Edit + Beta: V
Ngày sinh trên chứng minh thư của Văn Hựu Hạ là 13 tháng 4, nhưng trên thực tế đây là ngày mà Văn Đức Xương đưa anh đi đăng ký hộ khẩu. Thủ tục đăng ký hồi hai mươi năm trước chưa có quy phạm, nên hiển nhiên tháng tư không phải sinh nhật của anh.
Lúc ghi tên vào hộ khẩu anh đã ở nhà họ Văn một thời gian, có lẽ Văn Hựu Hạ được sinh ra vào một ngày nào đó trong tháng hai, còn cụ thể là ngày mấy thì chắc chỉ có mỗi mẹ của anh biết.
Kỳ nghỉ Tết năm 2014 vừa kết thúc, hai người có kế hoạch ngồi xe buýt đến phòng tập ở khu mới Tân Hải. Những ngày lạnh giá vẫn chưa lui, Đông Hà vẫn quanh quẩn ở ngưỡng 0 độ, không có tuyết rơi, song nhiệt độ buổi tối xuống thấp đến mức mặt đường kết băng, sáng sớm giao thông công cộng di chuyển cực kỳ chậm. Khâu Thanh ngồi ở hàng cuối cùng, cậu dựa đầu vào vai Văn Hựu Hạ.
Ngồi xe xóc nảy khiến cậu mệt rã rời, lát nhắm mắt, chốc lại mở mắt, bản demo của bài hát mới vang lên không biết bao nhiêu lần trong tai nghe bắt đầu thôi miên cậu. Tay Khâu Thanh đặt trong lòng bàn tay Văn Hựu Hạ, tay áo xắn lên, để lộ cánh tay nhỏ gầy guộc, máy sưởi trong xe đầy đủ nên cũng không lạnh lắm. Cậu ngủ chập chờn, đôi lúc đầu không khống chế được mà nghiêng trái ngã phải. Gần đây không uống nhiều thuốc, hiện tại Khâu Thanh vẫn còn bình tĩnh, không vì sắp bắt đầu kế hoạch mới mà lo lắng, bất an, cậu chỉ hơi căng thẳng.
Lúc xe buýt dừng lại thì cánh tay cậu như bị vật gì đó cứng và lành lạnh vòng lấy, trong cơn mông lung, Khâu Thanh cúi đầu nhìn thì thấy một sợi dây mạ thép đang quấn quanh cổ tay mình.
Khâu Thanh nhíu mày: “Cái gì đây?”
“Tiện tay làm, tặng em.” Văn Hựu Hạ cúi đầu, dùng lưng ghế che chắn lại, đôi môi kề vào mi tâm của cậu.
Không có dấu hiệu, cũng không có lời đánh tiếng nào, Khâu Thanh nhận được một món quà kỳ quái – một vật nặng trên cổ tay. Thậm chí cậu không để ý nên vui mừng hay kinh ngạc mà lại xoay dây đàn một vòng, bất chợt phát hiện manh mối.
Nó được làm từ dây A, không dày lắm và vẫn còn mới, có thể thấy rõ hoa văn trên đó, sau khi cắt ngắn thì nối đầu này với đầu kia lại dựa theo chu vi cổ tay của Khâu Thanh, tạo thành một chiếc vòng tay đơn giản và mộc mạc, có cả móc khóa kim loại phòng ngừa rơi ra, sờ lên có cảm giác không bằng phẳng. Khâu Thanh giơ tay lên, bất chợt có hai vật thể nhỏ buông xuống, nhanh chóng lướt qua mắt cậu.
Đó là một chiếc chuông nhỏ màu trắng bạc, quả lắc bên trong bị lấy ra nên sẽ không kêu, vậy nên mang theo biểu diễn cũng không phát ra tạp âm.
Còn một vật khác… trông như vỏ sò, nó giống hệt móng gảy đàn mà cậu thích nhất, ngay cả chất liệu hơi mềm một chút cũng y như đúc, cậu nhớ trong một lần biểu diễn thì có khán giả hỏi xin cậu thứ này. Lúc đưa người ta cậu thật sự không nỡ, song lại cố ý ngụy trang, tỏ vẻ chẳng sao cả.
Khâu Thanh chạm vào mũi nhọn bán trong suốt, trong bộ sưu tập móng gảy đó có tận mấy cái, ngoại trừ hoa văn khác nhau ra thì còn lại y hệt, nhưng cậu lại thích cái có hoa văn như trong ống kính vạn hoa kia. Sau khi cho người ta một thời gian, cậu định mua lại nên có liên hệ vài cửa hàng, cuối cùng hỏi nhà sản xuất mới biết mẫu này đã ngừng sản xuất cách đây vài năm.
Ánh sáng bên ngoài chợt rọi vào hoa văn màu xanh dưới đáy hồ, mặt nước bỗng chốc trở nên lung linh, sau đó quay về dáng vẻ yên ả.
“Anh mua được ở đâu đấy?” Khâu Thanh buồn cười.
“Cửa hàng nhạc cụ, trước đây anh từng dạy guitar ở đó một thời gian, chủ cửa hàng cũng rất thích móng gảy này, lúc nghe nói ngừng sản xuất thì anh ấy có tích trữ một chút nên anh đến tìm mua.” Văn Hựu Hạ nói: “Khi nào em cần thì ghé qua đó.”
Khâu Thanh vừa che móng gảy lại, vừa dựa vào người Văn Hựu Hạ: “Em không cần đâu! Lần này ai muốn em cũng không cho!”
Sau đó, Khâu Thanh bí mật lấy ngày nhận được chiếc vòng tay mộc mạc này làm ngày lễ, đó là Lập xuân trong lòng cậu.
Mặc dù Khâu Thanh cho rằng trời đã ấm lên rồi, khúc nhạc dạo ngắn trên xe buýt cũng dần trôi qua, song mùa xuân Đông Hà năm ấy đến rất trễ. Vừa mới ấm lại thì ngay lập tức mưa tuyết 0 độ đổ xuống.
Ngày nắng đẹp đầu tiên trong tháng hai, Bạch Diên Huy ghé thăm phòng tập ở khu Tân Hải như đã hẹn.
Nói là “ghé thăm”, nhưng Khâu Thanh lại căng thẳng, cậu đến chỉnh âm và luyện tập sớm hơn hẳn 2 tiếng, cậu xem chuyện này quan trọng hơn cả đi biểu diễn, không cho phép mình xuất hiện bất kỳ sai lầm nào trước mặt Bạch Diên Huy – dù Văn Hựu Hạ có nghĩ thế nào đi chăng nữa thì trong tiềm thức, cậu đã xem gã và cả Táo Thối là kẻ địch, cậu chỉ cho phép mình mạnh hơn bọn họ.
Bạch Diên Huy mang theo rất nhiều đồ đến, nào là nước uống, đồ ăn vặt. Chút cỏn con ấy không mua chuộc được Khâu Thanh, nhưng nó có thể kéo hảo cảm của Cố Kỷ và Lư Nhất Ninh lên, bọn họ vừa hàn huyên, vừa trêu ghẹo, bầu không khí thoải mái đến mức cứ như mọi ân oán đều bị xóa bỏ.
Cũng đúng, ân oán thì cũng là ân oán của Văn Hựu Hạ, không liên quan gì đến người khác cả.
Mới đầu rất bình thường, Bạch Diên Huy còn ra ngoài nghe điện thoại hai lần, lúc trở về thấy Khâu Thanh nhìn mình thì gã chỉ điện thoại, không ngần ngại nói: “À, là Nhất Trạch.”
Minh tinh nổi tiếng kia hả? Khâu Thanh nhướng mày: “Anh Bạch này, quan hệ giữa hai người tốt thật nhỉ.”
“Tôi là nhà sản xuất âm nhạc của cậu ấy mà.” Bạch Diên Huy nói như chuyện hiển nhiên: “Cũng có chút quan hệ cá nhân, ban đầu là một người bạn giới thiệu cho bọn tôi quen nhau, cậu nhóc ấy rất được, cũng rất có lòng cầu tiến.”
Khâu Thanh hỏi: “Vậy anh ta tìm anh để giục bài hát mới à.”
“Đương nhiên không phải!” Bạch Diên Huy cười xua tay: “Cậu ấy hỏi tôi khi nào về đặng chuẩn bị phát hành album mới.”
Khâu Thanh “ồ” một tiếng, quan sát vẻ mặt và giọng điệu của Bạch Diên Huy khi nhắc tới Hồ Nhất Trạch, đó là Bạch Diên Huy mà cậu chưa từng thấy – mặc dù cậu và gã không quen thuộc là mấy, nhưng dựa trên mấy buổi gặp gỡ ít ỏi, dù là đối với Văn Hựu Hạ thì gã cũng không để lộ vẻ mặt bất đắc dĩ xen lẫn cưng chiều như thế.
Quan hệ không đơn giản nhỉ? Khâu Thanh nghĩ, lớp phòng bị ban đầu giảm xuống ba phần.
“Bình thường các cậu tập luyện trong bao lâu?” Bạch Diên Huy hỏi, mở bình nước khoáng nhấp một hớp: “Tối tôi mời các cậu một bữa nhé?”
Khâu Thanh không trả lời thẳng: “Tiến độ mỗi ngày mỗi khác, thời gian kết thúc của bọn tôi cũng không cố định.”
Bạch Diên Huy đáp “vậy à”, dường như không nghe ra ẩn ý trong lời Khâu Thanh là “anh có việc thì đi trước đi”, mà ngồi xuống gần cửa. Gã cúi đầu chơi điện thoại, hoàn toàn không có định để ý đến buổi luyện tập, ngược lại, cứ như gã đang chờ bọn họ xong việc.
Hai tiếng bass phát ra trong loa đánh thức Khâu Thanh.
Văn Hựu Hạ chỉ vào bản nhạc, Khâu Thanh đến xem thì phát hiện, dựa theo kế hoạch ban đầu, bọn họ sắp sửa tập “Biển Bạc” rồi – bài hát này đã hoàn thành, chỉ cần luyện tập ổn thỏa là có thể vào phòng thu ngay lập tức, tháng sau phát hành như ván đã đóng thuyền. Chỉ là Khâu Thanh có yêu cầu rất nghiêm ngặt, đến giờ vẫn chưa cho người trong công ty nghe qua giai điệu.
Muốn tập không? Văn Hựu Hạ hỏi cậu, bài này ngay cả Liễu Vọng Dư cũng không biết tiến độ đến đâu.
Khâu Thanh đè dây đàn guitar, mím môi, khóe mắt liếc sang Bạch Diên Huy. Đối phương đang cau mày gõ chữ, dáng vẻ lo lắng không giống giả vờ, kết hợp với hai cuộc gọi khi nãy thì có vẻ như gã đang bận chuyện gì đó. Khâu Thanh vẫn chưa quyết định được thì thấy Văn Hựu Hạ ra dấu cho bọn họ.
Tay trái dựng thẳng lên, ngón trỏ tay phải lướt một đoạn ngắn rồi kéo xuống – đây là tín hiệu ám chỉ thời gian không còn nhiều trong các buổi diễn livehouse của bọn họ, nghĩa là “chỉ diễn đến đoạn điệp khúc đầu tiên”. “Biển Bạc” được chia thành ba đoạn, phần nhạc ở khúc sau biến hóa càng đa dạng hơn.
Cố Kỷ tiếp nhận được, không rõ tại sao mà “a” lên một tiếng rồi nhìn về phía Khâu Thanh.
Khâu Thanh gật đầu, ý là “nghe Văn Hạ”.
Thời lượng của “Biển Bạc” nằm trong tiêu chuẩn thường thấy, lúc đoạn điệp khúc thứ nhất kết thúc tầm khoảng đâu 30 giây, bằng thời gian người bình thường đi loanh quanh tán gẫu vài câu là xong. Rốt cuộc Văn Hựu Hạ vẫn giữ một chút cảnh giác, không lật lá bài tẩy ra ngoài.
Trong suốt quá trình luyện tập, thỉnh thoảng Khâu Thanh liếc nhìn Bạch Diên Huy. Dường như đối phương không phát hiện đây là bài hát mới, mặt mày gã vẫn ủ rũ, tất cả nhân tố bên ngoài đều không ngăn nổi gã xử lý công việc, đôi lúc gã còn dùng tay day bóp sống mũi nữa. Những phản ứng đó khiến Khâu Thanh bắt đầu hoài nghi có phải là bọn họ đã cảnh giác quá mức hay không, song cậu lại nghĩ: Anh ta chẳng có chút cảm giác nào đối với bài hát này cả, là do nó không hay à?
Khâu Thanh cũng tự mình mâu thuẫn, cậu vừa muốn chứng minh tác phẩm mới của bọn họ có điểm đột phá, lại vừa không muốn biểu diễn toàn bộ cho đối phương xem. Giấu càng kỹ, kỳ vọng của người khác càng cao, vậy nên có phải cũng sẽ hụt hẫng càng nhiều không?
Diễn một lần thì sao?
Hay là diễn một lần đi?
Cậu sắp bị hai luồng suy nghĩ đó làm tâm thần phân liệt, bụng thắt lại quặn đau, Khâu Thanh che bụng nhìn Văn Hựu Hạ, đối phương vô cùng chuyên chú hoàn thành một đoạn nhạc, sau đó bỗng thu tay lại.
Bass dừng, giai điệu lập tức trở nên nhạt nhẽo, Cố Kỷ cũng dừng lại sau đó, tiếng trống lạc mất một nhịp. Tim Khâu Thanh như bị bóp nghẹt, cậu thoáng nhìn Bạch Diên Huy, lúc này gã đang kinh ngạc ngẩng đầu nhìn quanh phòng tập, song lập tức không quản bọn họ nữa, tựa như những thứ vừa nghe chẳng có gì mới lạ.
“Tiếp tục đi.” Khâu Thanh nghe thấy mình nói.
Lư Nhất Ninh không nghi ngờ cậu, cậu ta cho rằng mình vô tình lỡ nhịp hoặc mắc lỗi, giờ Khâu Thanh lên tiếng rồi, ngay sau đó cậu ta lưu loát đuổi theo nhịp điệu của cậu. Tiếp đến là đàn guitar, đánh một đoạn xong, rốt cuộc cậu cũng nghe được bassline, anh gảy hai lần trước, cuối cùng tin tưởng cậu, ngập ngừng lấp đầy từng khoảng trống trong giai điệu.
Trong bài hát kéo dài 4 phút, Khâu Thanh nhìn thấy Bạch Diên Huy từ cúi đầu im lặng, sau đó động tác gõ chữ chậm lại, cuối cùng mang vẻ mặt chấn động ngẩng đầu lên.
Cậu đã thắng lợi vào thời khắc ấy, nó ngắn ngủi, và là thắng lợi mà cậu tự chủ trương.
Tiếng guitar cuối cùng biến mất, đồng thời tiếng vỗ tay vang lên trong căn phòng tập trống trải. Bạch Diên Huy vỗ tay đi về phía bọn họ, tựa như không thể tin, gã hỏi: “Bài này là cậu viết à, Tiểu Khâu?”
“Văn Hạ viết.” Khâu Thanh nói: “Tôi viết bassline.”
“Hoàn toàn không phân biệt được đấy, tôi còn tưởng cậu viết lời, còn Văn Hạ biên bassline chứ. Đặc biệt cái đoạn tapping kia có cảm giác rất giống cậu ấy trước kia… chẳng trách hai cậu hợp như vậy.” Bạch Diên Huy khó nén được kích động: “Tốt quá rồi, hai cậu vốn là một… Văn Hạ à, cậu có ý tưởng nhiều hơn lúc trước đó, chúc mừng cậu!”
Văn Hựu Hạ né tránh ánh mắt nóng rực của gã: “Bọn tôi vốn là một ban nhạc mà.”
“Tôi mời các cậu đi ăn nhé, tôi thật sự… hôm nay tôi nhất định phải mời các cậu một bữa!” Bạch Diên Huy nói: “Dọn dẹp đi, gần đây mới mở một nhà hàng view biển, nấu nướng rất chỉn chu, giờ có thể tới luôn mà không cần đặt chỗ. Đi thôi, đi thôi, đừng luyện tập nữa, chỗ đó cách có hai trạm à, lát nữa các cậu về rồi chuẩn bị tiếp cũng không muộn.”
“Ăn xong anh Bạch vẫn đến đây à?” Cố Kỷ hỏi.
Bạch Diên Huy xua tay: “Tối nay tôi có hẹn, bên chỗ Nhất Trạch… ầy, nửa ngày không gặp được người là đòi video call.”
Khâu Thanh càng khẳng định mối quan hệ giữa Hồ Nhất Trạch và gã không bình thường, chút ngờ vực trong lòng cũng biến mất. Tối nay vẫn còn nhiều thời gian để tập luyện, Khâu Thanh bèn thuận theo đồng ý lời mời của Bạch Diên Huy.
Lúc rời khỏi phòng tập thì vừa hay lớp yoga tan học, mấy huấn luyện viên nữ luôn đưa đồ ăn, nước uống cho bọn họ trước giờ cơm tối mới vừa tiễn học sinh đi. Khi gặp nhau ở cửa thang máy thì đối phương vừa ra ngoài, vừa cầm điện thoại đi về phía cửa sổ cách đó không xa.
“Cô Tiết đang quay gì thế?” Lư Nhất Ninh thấy điện thoại của cô ta đang ở chế độ quay chụp.
Tiết Thần nở nụ cười với cậu ta: “Nắng chiều đẹp vậy mà, tôi quay video ngắn gửi cho bạn.”
Khâu Thanh không kìm được mà nhìn sang.
Đúng là nắng chiều đẹp thật, nối liền với biển khơi ngoài xa, màu da cam, lam đậm, mảng lớn hồng tím lộng lẫy đã phác họa ra màu sắc không thuộc về mùa xuân, nó quá hừng hực, cũng quá rực rỡ, tựa như mùa hè tới sớm vậy.
“Đúng là đẹp thật, tôi muốn sáng tác nhạc quá.” Bạch Diên Huy đứng phía sau cười nói một câu.
Thành khẩn, phấn khích, yêu âm nhạc, đó là Bạch Diên Huy trong mắt Khâu Thanh ngày hôm ấy.
Cậu quay lại làm khẩu hình hỏi Văn Hựu Hạ, “anh thấy sao”, Văn Hựu Hạ mỉm cười nắm tay cậu, đầu ngón tay kẹp lấy móng gảy màu lam dưới đáy hồ trên chiếc vòng, dạo quanh một vòng nơi mạch đập của cậu.
Lúc đi vào thang máy, bóng tối phía sau chậm rãi khép lại, sau này Khâu Thanh hồi tưởng lại tình cảnh này, màu sắc của buổi chiều tà trở nên sền sệt và hoang đường, còn cái bóng kia tựa như một cái miệng lớn đầy máu nuốt chửng cậu, người cậu yêu, lý tưởng của cậu và hết thảy mùa xuân của cậu.
—