Biển Bạc - Lâm Tử Luật

Chương 54



Phần B: Hổ Phách Mùa Xuân

CHƯƠNG 54: 1989 BIẾN MẤT

Edit + Beta: V

“Anh không được đi.” Khâu Thanh kiên quyết không cho.

Ánh mắt Văn Hựu Hạ nhìn cậu lạnh lùng hơn bao giờ hết, không có trách móc hay áy náy. Phòng thu yên tĩnh hồi lâu, Văn Hựu Hạ mới nói: “Nếu không thì em tính sao?”

“Anh đi thì anh ta sẽ thừa nhận à?” Khâu Thanh hỏi ngược lại: “Hay anh định đánh anh ta lần nữa?”

“Anh không sẽ đánh anh ta.”

“Được, vậy nếu anh ta đứng trước mặt anh rồi nói “đúng vậy, là tôi đổi bài hát của các cậu theo phong cách sáng tác của mình đấy, tôi phát hành sớm hơn các cậu” – nếu anh ta không biết xấu hổ như vậy thì anh định nói gì?” Khâu Thanh ép sát từng bước hỏi anh, đồng thời cũng hỏi mình: “Nếu anh ta lùi lại một bước, sống chết cũng không thừa nhận mà nói là “trùng hợp thôi”, “sao tôi có thể nghe một lần mà nhớ được bài hát mới của các cậu chứ”, thì anh sẽ nói gì?”

Văn Hựu Hạ hoàn toàn không còn gì để nói.

So với cơn phẫn nộ mới bộc lộ của Khâu Thanh, tuy anh không thể hiện ra, nhưng trong lòng giống như bị ngàn đao đột nhiên bâm vằm vậy, đau đến mức khó mà tự mình bước tiếp được nữa.

Trong mấy phút ngắn ngủi ấy, Văn Hựu Hạ suy nghĩ rất nhiều thứ.

Nếu là lỗi của anh, vậy anh sẽ nghĩ cách yêu cầu Bạch Diên Huy giải thích, nếu cuối cùng không còn cách nào khác thì cùng lắm anh sẽ đưa hai bài hát để dư luận phán xét xem bên nào có độ hoàn thiện cao hơn.

Thế nhưng, dư luận…

Văn Hựu Hạ không nhịn được mà cười nhạo, đó giờ anh không quan tâm là “người nghe” có tiếp thu được hay không, vậy mà bây giờ lại định đưa quyền phán xét cho bọn họ. Người sáng tác đã mất đi quyền khống chế tác phẩm của mình, về sau nếu có nhắc đến bài hát này thì nó đã là một cái tên khác, dù có hay đến đâu thì Văn Hựu Hạ cũng không cần.

Hai chữ “từ bỏ” chợt hiện lên trong đầu, không đúng lúc gì cả, Văn Hựu Hạ cảm thấy như bị tát vào mặt.

Đột nhiên, anh cảm thấy khó khăn khi đối mặt với Khâu Thanh.

“Dù sao đi nữa thì cũng phải hỏi một chút, chẳng lẽ cứ giả bộ không biết rồi chọn cách ém việc này xuống sao?” Văn Hựu Hạ nhìn vào mắt Khâu Thanh: “Anh phải đi tìm anh ta nói cho rõ ràng.”

“Em không cho phép.” Khâu Thanh nói: “Ai biết anh ta có giở trò mặt trái mặt phải với anh hay không?”

Văn Hựu Hạ cau mày, không hiểu sao lại tức giận: “Em có ý gì?”

“Chính anh cũng biết mà.”

“Biết cái gì?”

Khâu Thanh: “Anh ta có ý đồ với anh! Trước đây anh biết, còn giờ thì không biết hả?”

“Anh đi gặp anh ta là vì bài hát này là anh viết, anh muốn một lời giải thích. Chuyện này không liên quan đến việc anh tham gia vào Táo Thối, hay anh ta có ý đồ với anh hay không!” Văn Hựu Hạ kìm cơn giận lại: “Nếu không phải anh ta mà là người khác thì em nghĩ anh sẽ thờ ơ, không quan tâm sao?”

Rất ít khi anh hỏi ngược lại cậu, Khâu Thanh muốn nói lại thôi, chỉ tức giận quay mặt đi.

Trận cãi vã kết thúc, Văn Hựu Hạ thấy cậu khó chịu thì định vươn tay chạm vào vai Khâu Thanh. Nhưng anh chỉ mới định thôi, vậy mà Khâu Thanh lại vòng qua người anh đi đến ghế sô pha trong góc ngồi.

Bầu không khí giữa hai người có gì đó sai sai, Cố Kỷ liếc nhìn Văn Hựu Hạ, rồi lại liếc nhìn Khâu Thanh, tuy không biết bí mật trong cuộc đối thoại vừa rồi là gì, song anh ta nhanh chóng cắt ngang bọn họ: “Vậy tính sao đây?”

“Chị kiến nghị các cậu đi tìm Bạch Diên Huy.” Liễu Vọng Dư phá vỡ cục diện bế tắc: “Về phần kết quả… dù sao cũng phải liên lạc với hắn một lần, còn Khâu Thanh, cậu thấy thế nào? Đừng cố chấp nữa.”

Một lúc sau, Khâu Thanh mới nghe lọt tai lời của chị: “… Được, nhưng em sẽ tự mình đi.”

“Chị giúp cậu tìm người.” Liễu Vọng Dư nói.

“Đừng đánh rắn động cỏ.” Lý trí của Khâu Thanh vẫn còn, vì lo lắng mà cậu bắt đầu đau bụng, bèn lấy một tay đè dạ dày: “Chị Vọng, trước hết chị cứ nói là bọn em có một buổi biểu diễn… mời anh ta đến xem. Nếu anh ta không ở Đông Hà thì chị cố gắng lấy một cái hẹn, chị nói, nói là chuyện lúc trước anh ta hỏi em, em thay đổi suy nghĩ rồi.”

“Chuyện gì?” Liễu Vọng Dư sững sờ.

“Chị Vọng, chị đừng hỏi, cứ nói với anh ta như vậy, để anh ta cho rằng bây giờ em vẫn chưa biết, với lại, em cũng “chưa từng nghe mấy ca khúc thịnh hành” mà.”

Khâu Thanh nói xong bèn cười tự giễu.

Liễu Vọng Dư nhanh chóng giúp bọn họ liên lạc với Bạch Diên Huy, đúng như dự đoán, bọn họ nhận được câu trả lời “bây giờ tôi về Yến Kinh rồi, đến Đông Hà không được tiện cho lắm”. Chị dựa theo lời của Khâu Thanh mà nói, đối phương do dự một chút, đáp là có gì trao đổi sau.

Trong lúc chờ Bạch Diên Huy phản hồi, “Alice” vẫn tiếp tục leo hạng.

Bạch Diên Huy đã thay một lớp da thịt mới cho bài hát của Văn Hựu Hạ, biến nó thành ca khúc thịnh hành với phong cách đặc biệt và ý tưởng thông minh.

Tin tức Hồ Nhất Trạch chuyển mình thành công ngập trời, nhà phê bình âm nhạc khen lấy khen để bài hát này khiến Bạch Diên Huy tìm lại được trạng thái ban đầu, vượt ra khỏi bức tường trong sáng tác. Cách soạn nhạc tinh tế, ca từ mang ý nghĩa sâu xa, giai điệu tươi mới, xen lẫn chút cảm giác ái muội đã phác hoạ ra bức tranh dựa trên câu chuyện Alice ở xứ sở thần tiên, được công chúng đón nhận nồng nhiệt. Bài hát này nhanh chóng chiếm lĩnh các bảng xếp hạng bài hát mới trên website âm nhạc, độ hot giống như quả cầu tuyết, ngày càng cao hơn.

Hồ Nhất Trạch tham gia nhiều cuộc phỏng vấn, nam minh tinh với gương mặt điển trai trả lời câu hỏi “ý tưởng sáng tác” một cách rõ ràng, mạch lạc, cứ như hắn và ekip đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết vào đó vậy.

Hắn nói với thái độ đầy biết ơn trong cuộc phỏng vấn gần nhất: “Tôi thật sự rất biết ơn tất cả những gì anh Bạch đã làm cho tôi, bài hát này có thể nhận được những đánh giá tốt như bây giờ, không thể không kể đến công của anh Bạch! Tôi cũng rất vui vì mình có thể gặp được nhà sản xuất tài giỏi như vậy…”

Khâu Thanh đeo tai nghe, chặn những âm thanh không muốn nghe trên chương trình truyền hình ở tàu điện ngầm. Cậu cúi đầu lấy điện thoại, click vào bản demo mà bọn họ chưa thu âm và bấm phát. Cùng lúc đó, Khâu Thanh mở tin nhắn của Liễu Vọng Dư ra.

[Đã hẹn giúp cậu xong rồi, chiều nay tại Sơn Trà Trắng.]

Khâu Thanh trả lời [Được] và mở lại giao diện tin nhắn văn bản – dù điện thoại thông minh đã bắt đầu trở nên phổ biến, nhưng Văn Hựu Hạ vẫn dùng điện thoại kiểu cũ, không có Wechat, cũng rất ít khi online QQ, hầu như lúc bọn họ trò chuyện đều dùng tin nhắn văn bản – lịch sử tin nhắn gần nhất là hồi sáng cậu hỏi Văn Hựu Hạ [Chuyện trong nhà ổn cả chứ?], anh trả lời một câu [Không sao] rồi im hơi lặng tiếng.

Bên trong giao diện tin nhắn văn bản chỉ còn lại vô số tin nhắn từ Khâu Thanh.

[Tối nay mình đi ăn nha?]

[Anh đâu rồi?]

[Anh không về à?]

[Nghe điện thoại đi.]

[Văn Hựu Hạ, anh giở chứng gì thế.]

[Anh đáp chưa?]

[Em nạp tiền điện thoại cho anh rồi đó, thấy tin nhắn thì trả lời em.]

[Em hẹn anh ta hôm nay, em đi một mình, anh có muốn tới không?]

[Văn Hựu Hạ?]

[Anh đuối lý hả, sao không trả lời em.]

[Là do anh không đến đấy nhé.]

[Lát nữa anh đến thẳng phòng tập đi.]

Tin nhắn cuối cùng được gửi vào nửa tiếng trước, mấy chục tin nhắn hôm nay như đá chìm xuống biển lớn, bặt vô âm tín.

Hôm trước, Văn Hựu Hạ nhận được điện thoại của Văn Hạo Khiêm, đối phương sốt ruột nói “ông bị ngã”, khiến Văn Hựu Hạ lo lắng không thôi. Anh đã đủ phiền muộn rồi, ấy vậy mà lúc này trong nhà lại có người già bị ngã, trẻ em bị bệnh, nháy mắt, nó lật đổ hết thảy thế giới hư cấu mà anh đang lẩn trốn trong đó, khiến Văn Hựu Hạ buộc phải nhanh chóng quay về.

Trong lúc Văn Hựu Hạ về nhà, buổi diễn bị hoãn lại, phải hủy và hoàn vé, nhưng Khâu Thanh không để ý tới chuyện tổn thất tiền bạc này.

Lâu vậy rồi, sao chẳng có chút ừ hử gì thế? Chắc không phải giả vờ đâu ha, hay là không muốn đối mặt nên quyết định bỏ chạy?

Không đến thì không đến vậy…

Cậu vốn không có ý định để Văn Hựu Hạ đi chuyến này.

Thông báo trên tàu điện ngầm kéo dòng suy nghĩ của Khâu Thanh về, cậu thở hắt ra một hơi, tắt điện thoại rồi thả vào túi áo khoác.

Sơn Trà Trắng là một phòng trà bình thường nằm ngay đầu ngã tư ven sông từ khu mới Tân Hải đến khu Nam cũ. Ông chủ Thi từng là hát chính trong ban nhạc địa phương ở Đông Hà, anh ta đã quen Bạch Diên Huy mấy năm rồi, quan hệ khá tốt. Anh ta kiếm đủ tiền thì quyết định giải nghệ, Bạch Diên Huy là khách quen ở phòng trà của anh ta.

Khâu Thanh bước đến lối ra của tàu điện ngầm, đầu xuân, cây cối trên đại lộ Đồng Hoa vẫn chưa đâm lên những mầm chồi mới, gió lạnh thấu xương, người đi đường uể oải bọc mình trong bộ quần áo trắng – đen – xám, cậu tìm đến nơi bằng cách đi theo biển số nhà bên đường.

Bên ngoài phòng trà không quá bắt mắt, song bên trong lại hoàn toàn khác. Khâu Thanh báo tên Bạch Diên Huy rồi được dẫn vào phòng riêng. Cậu đứng trước cửa điều chỉnh hơi thở để mình không thất thố khi gặp đối phương, xong rồi mới bình tĩnh đẩy cửa ra.

Trước khi tới, cậu đã uống hai viên thuốc an thần.

“Uống trà không?” Bạch Diên Huy nghịch ấm tử Sa trong tay: “Ở đây có hai loại trà rất ngon, cậu thử nhé?”

Khâu Thanh mím môi: “Không cần đâu, anh Bạch, anh biết tôi tìm anh có chuyện gì mà.”

Bạch Diên Huy cười, đẩy một tách trà nhỏ qua cho Khâu Thanh: “Thú thật là, bây giờ tôi không bận lắm, cũng không có áp lực gì quá lớn, gần đây cũng không cần mua bài hát…”

“Không phải chuyện này, anh Bạch à.” Khâu Thanh suy nghĩ một chút, nói thẳng vào trọng tâm: “Là bài hát kia của Văn Hạ.”

“Văn Hạ sao rồi?”

“Anh Bạch đừng có giả ngơ ở đây với tôi.” Thái độ lễ phép của Khâu Thanh biến mất: “Hay là, anh muốn chúng ta diễn lại theo đúng quy trình, “sao lại trùng hợp như thế”, “cậu cũng viết bài hát có giai điệu như này à”, “nghe không khác là mấy nhỉ?”, rồi mới giải thích với tôi tại sao “Alice” và “Biển Bạc” giống nhau như đúc hả?”

Cậu đi thẳng vào vấn đề, Bạch Diên Huy cầm tách trà, nụ cười treo trên môi cũng thu lại: “Ồ… phải ha, “Biển Bạc” là bài hát của Văn Hạ, nhưng có liên quan gì đến tôi?”

Khâu Thanh hùng hổ doạ người, song lại không mấy tự tin: “Anh thấy có liên quan không? Anh dây dưa với chúng tôi nhiều ngày như vậy… tới nỗi chị Vọng phải nói đến Yến Kinh thì anh mới thôi, anh sợ tôi chạy đến trước mặt Hồ Nhất Trạch à.”

“Tiểu Khâu.” Bạch Diên Huy hoàn toàn không sợ hãi: “Thật ra cậu đến gặp Nhất Trạch cũng không thay đổi được gì.”

Tim Khâu Thanh không khống chế được mà đập nhanh hơn hai, ba nhịp, cậu ấn vào hổ khẩu.

Bạch Diên Huy chậm rãi nói: “Cậu đã xem qua bản nhạc của chúng tôi chưa? Giai điệu, nhịp điệu của hai bên không hoàn toàn giống nhau, huống chi là giống tám ô nhịp [*]. Hơn nữa, bài hát của các cậu vốn chưa phát hành mà, dựa theo cái gọi là “tiếp xúc” trong pháp luật, thì cậu mới là người tiếp xúc với bài hát của chúng tôi trước đó chứ.”

[*] Hình như tám ô nhịp giống nhau = đạo nhạc á. Ai rành âm nhạc xác nhận nha chứ tui chỉ tra cứu sao biết vậy thôi =))

Người mà dám làm ra loại chuyện này rồi thì bản thân chẳng biết hổ thẹn gì đâu, Khâu Thanh đã chuẩn bị tâm lý, nhưng cậu vẫn bị Bạch Diên Huy làm cho kinh sợ: “Bạch Diên Huy! Anh gọi đây là “tiếp xúc” à”? Vậy anh giải thích cho tôi nghe, tại sao anh đi xem chúng tôi tập luyện rồi sau hơn một tuần, anh lập tức viết ra ca khúc không khác chúng tôi là mấy? Sao anh vội vàng thế?”

“Chuyện này tôi thật sự không biết tại sao.” Bạch Diên Huy đáp mà chẳng cần suy nghĩ: “Có lẽ là trùng hợp chăng?”

Khâu Thanh lập tức nắm chặt tách trà.

Cậu hận không thể nện thứ này lên đầu Bạch Diên Huy ngay tức thì rồi tống cổ gã ra ngoài cửa sổ – nhưng không được. Bạch Diên Huy có thể nói mấy lời như vậy là vì cậu không có bằng chứng xác thực trong tay, giả sử gã không phải ghi nhớ trong đầu mà là ghi âm thì đoán chừng tập tin gốc bị xóa sạch từ lâu rồi.

“À phải, vừa nãy cậu nhắc tới Văn Hạ đúng không…” Bạch Diên Huy đứng lên, cầm máy tính đặt trên bàn khác lên: “Tôi có chuyện muốn nói với cậu này.”

Khâu Thanh cực lực kiềm chế cơn giận, khàn giọng nói: “Anh có ý đồ với Văn Hạ.”

Đây không phải câu nghi vấn.

Bạch Diên Huy nghe vậy chỉ cười nói: “Cậu không thể nói vậy được, tôi quen biết cậu ấy khá lâu, có chút giao tình… Thật ra tôi vẫn luôn quan tâm đến cậu ấy, chẳng hạn như, chuyện này…”

Khâu Thanh im bặt đi khi nhìn thấy bức ảnh trên màn hình.

Nói đúng hơn, là bức ảnh scan.

Hình như ở một quầy rượu nào đó, cách trang trí giống như phiên bản hồi đó của Đêm Việt Quất, quầy bar kia đã qua hai mươi năm mà chẳng thay đổi gì cả. Con người cũng vậy, ánh mắt mông lung, thần thái điên cuồng, bao nhiêu thế hệ thanh niên đều đến đây như thế. Khâu Thanh đảo mắt qua, cậu nhìn thấy một gương mặt với đường nét quen thuộc trong đó.

Mái tóc hơi dài che khuất mặt, đường nét quai hàm sắc sảo, sống mũi cao thẳng, mặc áo ngắn tay, trên cánh tay trái phủ kín hình xăm, tựa như một lớp da thứ hai vậy.

Người nọ đeo một cây đàn guitar, tay cầm một cuộn giấy bạc và đang châm lửa.

Trong đầu Khâu Thanh như bị oanh tạc, ngón tay giấu lòng bàn tay không kìm được mà bắt đầu run rẩy. Khâu Thanh cắn mạnh vào đầu lưỡi để bản thân tỉnh táo lại, hai mắt cứ dán chặt vào gương mặt đó, không dứt ra được.

Góc dưới bên phải có ghi thời gian rửa ảnh bằng dòng chữ màu vàng, năm 1989.

Cậu biết người này không phải Văn Hựu Hạ, nhưng, nhưng mà…

“Rất giống, đúng không?” Bạch Diên Huy gõ vào bức ảnh kia: “Cậu đoán người này và Văn Hạ quan hệ gì.”

Khâu Thanh không cần đoán.

Giọng của Bạch Diên Huy như từ nơi rất xa vọng vào tai cậu: “Vậy cậu biết anh ta đang làm gì không, động tác hơi quen mắt ha? Khâu Thanh, cậu xem, nếu tôi công khai bức ảnh này, hoặc nói cho Văn Hạ biết là tôi giúp cậu ấy tìm được người thân đã thất lạc nhiều năm… thì câu ấy có cảm ơn tôi không?”

Nửa câu sau Khâu Thanh không nghe thấy, tai cậu ong ong cả lên.

Cuối cùng, cậu chỉ cảm giác được mình nói là: “Anh định làm gì?”

Tác giả có lời muốn nói:

Năm 2012, Văn Hạ hai mươi ba tuổi, cậu ấy sinh năm 1989, cho nên, cậu ấy của hiện tại (đang nói năm 2021) đã là đàn ông trưởng thành trên ba mươi rồi, là thời hoàng kim của tay chơi rock đấy.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.