Mọi người tụ tập không ngoài những chuyện vụn vặt, Quý Hoài vừa nghe vừa gà gật, vì vậy cứ quay đầu nhìn hòa thượng kia, mà hòa thượng kia chỉ ở một lát liền rời đi, khiến hắn tụt hứng.
Chờ mọi người tản đi, Quý Hoài cũng dẫn A Liên trở về.
Quý Hoài hiếm khi tò mò về bất cứ ai, nhưng lần này hắn không kiềm lòng hỏi thêm một câu.
“Là pháp sư bên nhà mẹ đẻ Tứ phu nhân mời tới, hình như có chút quan hệ họ hàng với phía chúng ta.” A Liên đi theo phía sau Quý Hoài, thấp giọng hỏi: “Ở nhà chúng ta cả nửa tháng, chúng ta cũng gặp y hai lần, thiếu gia, ngài quên rồi à?”
“Không để ý.” Quý Hoài cầm quạt vỗ vỗ vào lòng bàn tay, nhẹ giọng nói: “Đẹp trai đấy.”
“À, phải rồi, cách đây không lâu, tiểu thư bên nhị nương tam nương chạy về phía tứ nương, để ngắm vị hòa thượng kia.” A Liên nói, “Để tam phu nhân với nhị phu nhất rất tức giận.”
“Ơ, người ta xuất gia rồi mà, đúng là đẹp mặt quá nhỉ.” Quý Hoài chán ghét, “Dù có đẹp đến đâu cũng là lừa trọc, đẹp cái gì ——”
Lời còn chưa dứt, rẽ ngang hành lang chợt bắt gặp hòa thượng kia.
Có thể thấy rằng không nên nói xấu sau lưng người khác, ví dụ như bây giờ là bằng chứng sống.
Nhưng mà Quý thiếu gia trời sinh da mặt dày, giả vờ như không cười nói với hòa thượng kia, “Pháp sư muốn đi đâu đây?”
Hòa thượng nhàn nhạt hành lễ với hắn, từ tốn vòng qua hắn đi thẳng.
Quý Hoài ngẩn người, quay đầu trừng mắt nhìn bóng lưng lạnh lùng cao ngạo của hòa thượng kia, hỏi A Liên, “Hòa thượng này bị câm à?”
A Liên bất đắc dĩ nói: “Thiếu gia, người đứng trước mặt người ta gọi người ta là lừa trọc, còn muốn y nể mặt người chắc?”
“Gì vậy, không phải người xuất gia đều sáu căn thanh tịnh, bốn chất lớn đều không à?” Quý Hòa trừng mắt hồi lâu mới nổi xung nói, “Hòa thượng này đúng là dễ ghi thù.”
Mặc kệ hòa thượng kia có sáu căn thanh tịnh hay không, dù sao Thất thiếu gia Quý Hoài cũng không thanh tịnh được.
Thành Vãn Lai đếm tới đếm lui có mấy thiếu gia ham chơi, chưa được ngót mấy ngày đã có người hẹn hắn đi Phong Hoa Lâu uống rượu nghe nhạc.
Lẽ ra lão thái gia Quý gia vừa mới mãn tang, Quý Hoài phải ngoan ngoãn ở nhà vài tháng, nhưng hắn lại không nghe, vừa nhận được tin đã dẫn A Liên nghênh ngang ra khỏi cửa chính, thẳng về phía Phong Hoa Lâu.
Phong Hoa Lâu là thanh lâu lớn nhất thành Vãn Lai, Quý Hoài là khách quen ở đây, hắn vừa đi tới trước cửa Phong Hoa Lâu, cô nương trong lầu đã tinh mắt nhìn thấy hắn từ xa, ở trên lầu dựa vào lan can cười lơi gọi hắn: “Quý Lang!”
Công tử áo trắng nghe vậy dừng chân, nghểnh đầu về chỗ tiếng gọi, ánh mắt ấm áp tràn đầy ý cười.
Thấy vậy mấy vị cô nương trên lầu đều xấu hổ đỏ mặt.
Quý Hoài vừa vào lầu, mama trong lầu vội ra đon đả, vẻ mặt cười tới không ngậm được miệng nói, “Lâu rồi không thấy Quý công tử tới! Mấy cô gái ở đây nhớ ngài chết mất!”
Quý Hoài cười nói: “Không phải tới rồi à?”
Mama nói: “Vậy hôm nay vẫn để Tuyết Nhu hầu hạ sao?”
Quý Hoài gật gật đầu, được ma ma dẫn tới một nhã gian phía sau Phong Hoa Lâu.
Vừa mới đẩy cửa ra, đã người hét lên: “Quý Hàm Ngọc sao giờ mới tới hả?”
Vừa nghe giọng đã biết người này say túy lúy luôn rồi.
Trong nhã gian có năm sáu vị công tử trẻ tuổi, còn có một vị cô nương ở phía sau rèm châu đánh đàn, trong phòng không còn ai khác.
Người bên cạnh huých huých cánh tay người nọ, cười với Quý Hoài: “Quý Thất, đừng để bụng, say hết cả rồi.”
Quý Hoài từ chối cho ý kiến, chỉ ngồi xuống rót một ly rượu tự uống, cười nói: “Có gì đâu, lấy tên tự không phải để người khác gọi à?”
Người còn tỉnh táo chút thì nhìn nhau, vội vàng nháy mắt lảng sang chuyện khác, uống vài chầu, bầu không khí vốn trì trệ đã sôi nổi trở lại.
Quý Hoài nhấp một ngụm rượu, lấy tay chống đầu, híp mắt nghe cô nương phía sau rèm hát.
Nam sau khi nhược quán sẽ được trưởng bối đặt tên tự, năm nay Quý Hoài đã hai mươi mốt, có tên tự là chuyện đương nhiên.
Chỉ là tên tự của Quý Hoài chưa ai gọi, càng không thích nghe người khác gọi, hắn thà rằng người ta cứ gọi mình là Quý Hoài.
Tên tự của Quý Hoài là do lão thái gia đặt, trưởng lão ban tên không có gì sa, nhưng vấn đề là chữ Ngọc trong tên tự của hắn, giống với tên của phụ thân Quý Hoài và thúc thúc đồng lứa kia.
Điều này mới đáng nghĩ.
Phàm là nghe chút chuyện cũ của Quý phủ năm đó, chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn ra.
Lão thái gia nhà họ Quý lúc sinh thời vô cùng tuấn tú, nhưng lại cưới một người vợ bình thường, mà người vợ này quá mạnh, sinh ra liền một lúc bốn đứa con trai đều giống mẹ, không chút di truyền nào từ lão thái gia, thấm chị cả thế hệ cháu của lão thái gia cũng bị ảnh hưởng, không được đẹp lắm.
Quý lão thái gia mất vợ sớm mà cũng không tái hôn, một mình nuôi dưỡng bốn người con trai. Con cả là Quý đại lão gia sau này, cưới Quý đại phu nhân, Quý gia đại phu nhân người đẹp như hoa, nhưng đáng tiếc Quý đại lão gia vô phúc, chết sớm vì bạo bệnh năm ba mươi tuổi, chỉ để lại Quý đại phu nhân và ba đứa con nhỏ.
Mà Quý Hoài, là đứa con mồ côi cha được sinh ra sau khi Quý đại lão gia chết được mười tháng.
Quý Hoài càng lớn càng đẹp, không hề giống chút nào với ba vị ca ca ruột kia, mà càng giống Quý lão thái gia như đúc.
Vì thế, suốt mấy năm nay, những lời đồn đại trong phủ đến những phao tin bên ngoài cứ thi nhau nổi tiếp.
Quý Hoài từ nhỏ đến lớn từ ngày nào cũng nghe lời đồn từ miệng người khác về thân thế của mình, sau lưng không biết bị chọc ghẹo đến mức vẹt cả xương cũng chả buồn quan tâm, không ngờ lão thái gia sắp chết còn tặng cho hắn cái tên này.
Chỉ riêng mình Quý Hoài, cũng cảm thấy ghê người.
Nhưng hắn lại không có cách khiến Quý lão thái gia đã ngỏm bật dậy thu lại tên tự, chỉ có thể cắn răng mà chịu.
Hắn không bịt được miệng mọi người, cũng không có cách nào rửa sạch cái dòng máu này, cuối cùng tự mình giận dỗi, tự mình làm cho bản thân không thoải mái.
Cũng làm cho mình có thể thoải mái hơn một chút.
Quý Hoài uống một hợp rượu vô vị, thậm chí Tuyết Nhu ngồi bên cạnh cũng không làm hắn nhếch miệng cười. Đợi đến khi trăng treo giữa trời, hắn mới theo A Liên trở về phủ.
A Liên đỡ hắn từ cửa sau vào phủ, hơi lo lắng hỏi: “Thiếu gia, ngày mai là mùng một, phải thỉnh an đại phu nhân.”
Quý Hoài ngà ngà say, nghe vậy sẽ cười một tiếng.
Quý Hoài tuy gầy, nhưng vóc người lại cao, một mình A Liên nhỏ bé khó lắm mới đỡ nổi hắn về phòng, không biết vấp phải thứ gì, lảo đảo bước chân buông tay.
Quý Hoài say đến chân nhũn hết ra, cả người muốn ngã rạp về phía trước, sau đó được người ta tóm chặt cánh tay.
Hắn mượn lực của đối phương đứng dậy, dưới ánh trăng trong vắt lạnh lùng, hắn chỉ nhìn thấy góc áo màu trắng, rồi cuối cùng rơi vào cõi mê.
Ngày hôm sau.
Dù say đến váng đầu, Quý Hoài vẫn phải đi thỉnh an Quý đại phu nhân.
Trước khi đi, hắn nhét một cái hộp gỗ nhỏ vào tay áo, dạo một đường đến hậu viện.
Quý Hoài vẫn luôn đến trễ, lần này cũng không ngoại lệ, ba ca ca của hắn đều đã tới, đang nói chuyện với mẫu thân, vô cùng hòa hợp, thi thoảng còn nghe thấy tiếng cười vẳng ra.
Quý Hoài dừng chân trước cửa một lát, mới bảo nha hoàn vào trong thông báo, chờ bọn nha hoàn vén rèm lên hắn thủng thẳng đi vào.
Bầu không khí trong phòng vốn vô cùng yên bình hòa hợp lại ngưng đọng trong chớp mắt.
“Con trai thỉnh an mẫu thân.” Quý Hoài nói.
Quý đại phu nhân vốn đang nói chuyện với lão tam, nghe vậy không thèm nghiêng đầu về phía Quý Hoài, chỉ thản nhiên nói: “Ngồi đi.”
Quý Hoài theo thường lệ chọn một chỗ ngồi xa xa, bưng trà nha hoàn dâng lên bàn, hớp vài ngụm, uống đến đầu sắp nổ tung, vẫn không nếm ra vị gì.
Đại ca Quý Hoài làm chức quan nhỏ ở thành bên cạnh, nhị ca và tam ca là song sinh, chỉ lớn hơn Quý Hoài một tuổi, hai người vô cùng thích buôn bán, đã nhận mối từ Quý gia kha khá.
Tóm lại bất kể là người nào cũng có tiền đồ hơn Quý Hoài nhiều.
Nhưng đây đều không phải là nguyên nhân Quý đại phu nhân xa cách Quý Hoài.
Ba vị ca ca đối với Quý Hoài cũng vô cùng xa cách, mẹ con mấy người bên kia thân mật hòa hợp, mà Quý Hoài đã quá quen với huống cảnh này, nhưng suy cho cùng, lòng vẫn không thoải mái.
Lúc đầu hắn không rõ nguyên do, nhưng nghe lời ra tiếng vào thật giả lẫn lộn, về sau mới dần dần hiểu được ẩn tình trong đó.
Nhưng mà cho dù có lời đồn nào cũng không sánh bằng sự lãnh đạm của mẫu thân xen lẫn sự chán ghét trong ánh mắt đối với hắn.
Đây còn thật hơn cả tin đồn.
Mới đầu Quý Hoài cũng ghê tởm chính bản thân mình, sau đó phát hiện có ghê tởm cũng vô dụng, đến cùng là mình tự làm khó mình.
Về sau Quý Hoài nghĩ, chuyện này không cần thiết, cũng không phải bản thân hắn muốn sinh ra, hắn cũng chả làm sai gì, cùng lắm là bị người ta mắng hai câu găm vào xương thôi, kệ nó.
Quý Hoài lại bưng trà lên nhấp một ngụm, qua nửa canh giờ, ba vị ca ca của hắn lục tục cáo lui, hắn cũng theo sát phía sau, chỉ đưa hộp gỗ trong tay áo cho nha hoàn, nói với Quý đại phu nhân: “Hôm trước đi dạo phố nhìn trúng một cây trâm, tuy không đáng giá nhưng kiểu dáng rất đẹp, đưa tới hiếu kính cho mẫu thân.”
Quý đại phu nhân không mặn không nhạt gật gật đầu, giọng nói bình thản, “Ngươi có lòng.”
“Nên làm, con trai cáo lui.” Quý Hoài không hy vọng xa vời nàng nói thêm vài câu, thành thành thật thật rời đi.
Đương nhiên, cho dù có thể nói nhiều hơn, hắn cũng không biết nên trả lời thế nào.
Rèm cửa phía sau vừa buông xuống, giọng nói Quý đại phu nhân loáng thoáng từ trong phòng truyền ra: “Ném xa ra, đừng để ta thấy nó.”
Quý Hoài chậm bước, rũ mắt trầm mặc, sau đó nhẹ nhàng phất tay áo, tiếp theo xem như không việc gì rời đi.
Quý đại phu nhân cũng không phải là phụ nhân trong phủ bình thường, nàng nắm trong tay việc làm ăn của Quý gia nhiều năm như vậy, từng gặp đủ loại người, đường nhiên vô cùng nhìn thấu lòng người, càng biết cách giết người không dao.
Tỷ như làm cho Quý Hoài không thoải mái, khó chịu, thì nàng mới miễn cưỡng thoải mái một chút.
Cho dù Quý Hoài đã sớm quen với những thủ đoạn này, nhưng hắn vẫn cảm thấy hơi buồn bực nghẹn trong lòng, không cách nào trút bỏ.
Quý Hoài lững thững đi dọc hành lang, ngoài kia mưa nhỏ rơi tí ta tí tách khiến người phiền muộn. Hắn toan trở về phòng đánh một giấc thật ngon, trong tầm mắt bất ngờ xuất hiện một góc tăng y màu trắng.
“Pháp sư, chào buổi sáng.” Quý Hoài tiến lên hai bước, cách màn mưa mờ mịt nhìn về phía tăng nhân trẻ tuổi đang cầm ô giấy dầu.
Trước hành lang là một bụi chuối lớn, đầu hạ tháng năm. Những hạt mưa dày nặng rơi trên lá chuối, tiếng lách tách vang vọng trong không gian yên tĩnh.
Hòa thượng kia vẫn chỉ hành lễ với hắn.
Quý Hoài vốn tâm tình không tốt, hắn mà không tốt thì ngay cả mình cũng không bỏ qua. Lần này thấy hắn lại không nói lời nào, lười biếng dựa vào cột sơn đỏ ở hành lang, cười cọt hỏi, “Chẳng lẽ pháp sư tu bế khẩu thiền?”
Hòa thượng nhìn hắn, giọng nói trầm thấm xuyên qua màn mưa rót vào trong tai Quý Hoài.
“Không phải.”
Thì ra không phải bị câm.
Quý Hoài ôm cánh tay, nhíu mày, “Vậy vì sao pháp sư không nói chuyện với ta.”
Lần này hòa thượng kia lại không chịu mở miệng.
Quý Hoài bỗng nhiên nhớ tới hòa thượng này ở Quý phủ lâu như vậy, nên chuyện cần nghe chắc hẳn đã nghe đủ, hòa thượng này vừa nhìn đã biết là người thanh cao khắc kỷ, tất nhiên là không thèm nói chuyện với hắn.
Sợ là chỉ nói một câu với hắn thôi đã thấy làm ô danh nhà Phật.
Hắn bỗng cảm thấy vô nghĩa, bật cười rồi xoay người rời đi.
Đợi hắn đi đến cuối hành lang, mới nhớ tới trời chưa mưa không mang ô theo. A Liên bị hắn sai đi làm chuyện khác, mà Quý đại phu nhân đương nhiên sẽ quan tâm chuyện nhỏ nhặt này, trông người đưa tặng ô là chuyện viển vông.
Quý Hoài đứng dưới mái hiên một lát, thấy mưa vẫn chưa dứt, đợi không nổi nữa nhấc chân bước vào màn mưa.
Cơ mà mưa vẫn chưa rơi xuống đầu.
Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy ô giấy dầu trên đỉnh đầu, quay đầu là khuôn mặt tuấn tú của hòa thượng.
Hắn hơi ngạc nhiên.
Hòa thượng một tay cầm ô, tăng bào màu trắng rộng hơi trượt xuống, lộ ra phần cổ tay gầy gò, trong hơi nước mông lung ẩm ướt lại tôn lên vẻ nhợt nhạt.
“Dầm mưa sẽ bị cảm lạnh.”
Quý Hoài nghe hòa thượng kia nói vậy.
Tác giả có lời muốn nói.
Thời cổ đại dầm mưa dẫn đến cảm lạnh, không cẩn thận thì sẽ chết.
Quý Hoài (cười nhạo): Ông đây không sợ, vừa khéo đổ bệnh, chết luôn cho khỏe.
Trạm Hoa (nghiêm túc che ô): (个_个)
Quý Hoài:…