Lúc này đã vào thu, trời cũng đỡ nóng hơn, Quý Hoài nằm trên giường, gió thổi vào từ ngoài cửa sổ hơi se se lạnh.
Cổ tay đã được người ta cẩn thận bôi thuốc và băng bó, không còn đau lắm.
Nhưng trong đầu lại không ngừng hiện lên hình ảnh Trạm Hoa cúi đầu nghiêm túc băng bó cho y.
Quý Hoài hơi khó chịu lật người.
Hắn đã cắn rách rồi, cho dù bôi thuốc có cẩn thận đến đâu cũng vô dụng!
Quý Hoài hiếm khi mất ngủ, y đứng dậy đi đến bên cửa sổ, ngẩng đầu ngắm trăng.
“Quý công tử, đêm lạnh, ngài nên nghỉ sớm đi.” Một giọng nói lạnh băng đột ngột vang lên bên cửa sổ, dọa Quý Hoài giật mình.
“Ai đó!?” Y lùi về sau một bước.
Người ngoài cửa sổ bước ra khỏi bóng tối, “Thuộc hạ Minh Dạ, phụng mệnh chủ tử gác đêm choQuý công tử.”
Vừa dứt lời, cửa sổ đã bị “ầm” một tiếng đóng sập lại, hất một nắm bụi vào mũi hắn.
Minh Dạ: “…”
Tính khí của thuốc dẫn này thật là lớn.
Thuốc dẫn tức giận đi lòng vòng trong phòng một hồi, rồi nằm vật xuống giường, trùm chăn ngủ luôn.
Quý Hoài cứ thế bị nhốt liên tục bảy tám ngày.
Bất kể y đi đâu, người tên Minh Dạ kia cũng đều bám theo y, ngay cả lúc đi vệ sinh cũng phải theo dõi.
Cuối cùng, vào một buổi tối nọ, Quý Hoài không chịu nổi nữa, mặt mày đen sì hỏi hắn: “Trạm Hoa đâu?”
“Thuộc hạ không có quyền hỏi thăm tung tích của chủ tử.” Minh Dạ cúi đầu nói.
Quý Hoài cười giả lả: “Có phải là chết ở bên ngoài rồi không?”
Sắc mặt Minh Dạ hơi biến đổi, “Quý công tử cẩn thận lời nói.”
“Hừ.” Quý Hoài khẽ cười khẩy, vừa quay đầu lại đã đối diện với khuôn mặt tuấn tú không gợn sóng của Trạm Hoa.
Quý Hoài: “!!”
Người này vào từ lúc nào vậy!?
Trạm Hoa khẽ nhếch mày, “Ta chưa chết, ngươi rất thất vọng à?”
Quý Hoài: “…”
Trạm Hoa đặt một chiếc hộp gỗ lên bàn, trên hộp còn có hai tấm thiếp mời dát vàng, giọng nói trong gió đêm se se lạnh, “Đến đây.”
Quý Hoài đi tới, lập tức bị dòng chữ trên thiếp mời thu hút, “Đại hội võ lâm?”
“Ừ.” Trạm Hoa tiện tay ném hai tấm thiếp mời lên bàn, mở chiếc hộp trong tay ra, bên trong là hai chiếc mặt nạ giống hệt da người thật.
Quý Hoài sợ đến tái mặt, lùi lại một bước, “Đây là da người!?”
Trạm Hoa đưa một chiếc mặt nạ đưa đến trước mặt y, mặt không biểu cảm nói: “Sờ thử là biết.”
Quý Hoài đứng im tại chỗ không nhúc nhích, chỉ là sắc mặt rất khó coi, thấy hắn như vậy, Trạm Hoa không trêu y nữa, nói: “Không phải da người.”
Quý Hoài hiển nhiên không tin, thấy Trạm Hoa định úp chiếc mặt nạ đó lên mặt y, lập tức lùi lại hai bước, “Ngươi làm gì?”
“Đeo cho ngươi.” Trạm Hoa nắm lấy cổ tay y ấn người xuống ghế, những ngón tay lạnh lẽo vuốt ve khuôn mặt y, “Ngươi cứ để nguyên khuôn mặt này ra ngoài, chưa đi được trăm mét sẽ bị người ta bắt cóc mất.”
Tên hòa thượng giả đẹp trai dựa vào bàn, giọng điệu mang chút trêu chọc, nói ra những lời không đứng đắn, nhưng trên mặt Trạm Hoa lại không có nhiều biểu cảm, khiến người ta không phân biệt được hắn đang nói đùa hay nghiêm túc.
Quý Hoài hơi nghiêng đầu, liền bị hắn bóp lấy cằm.
“Đừng nhúc nhích.” Trạm Hoa dường như đang so sánh khuôn mặt y với kích thước của chiếc mặt nạ, cẩn thận xem xét một lúc, hắn đặt chiếc mặt nạ trong tay xuống, cầm lấy một chiếc mặt nạ khác, “Chiếc này vừa vặn.”
Quý Hoài cau mày, hất tay hắn ra, “Ta không đeo.”
“Quý Hoài.” Giọng Trạm Hoa hơi trầm xuống.
Toàn thân Quý Hoài cứng đờ, lúc này mới nhớ ra mạng sống của mình đều nằm trong tay Trạm Hoa, một lúc sau mới ngoan ngoãn quay đầu lại, đáy mắt ẩn chứa chút tức giận.
Trạm Hoa thở dài không tiếng động, kiên nhẫn giải thích với y, “Thật sự không phải da người, đây là da heo nấu.”
Quý Hoài miễn cưỡng chấp nhận cách nói này.
Khoảng một khắc sau, Trạm Hoa mới dừng động tác trên tay, im lặng nhìn y.
Không hiểu sao ánh mắt đó có chút kỳ lạ, Quý Hoài cau mày, “Sao vậy?”
“Chiếc mặt nạ này rất hợp với ngươi.” Trạm Hoa cong môi.
Quý Hoài đứng dậy tìm gương, Trạm Hoa không biết lấy đâu ra một chiếc gương nhỏ bằng bàn tay, “Đây.”
Quý Hoài cầm lấy gương soi, khuôn mặt trong gương mày liễu mắt phượng, đôi mắt hạnh hơi cong, rõ ràng là khuôn mặt của nữ!
“Trạm Hoa!” Quý Hoài tức giận đập vỡ gương, quát: “Ngươi muốn làm gì?”
Lám dám để y cải trang thành nữ!
Trạm Hoa đặt đồ trong tay xuống, nói: “Các môn phái lớn đều đang theo dõi tung tích của ngươi, nếu ngươi xuất hiện với thân phận nam tử, dù có cải trang thì cũng sẽ có người nhận ra ngươi, thân phận nữ lại bất ngờ hơn–“
Quý Hoài đưa tay định giật chiếc mặt nạ xuống, nhưng cổ tay đã bị Trạm Hoa giữ chặt.
Trạm Hoa thấy y vô cùng tức giận, hơi khó hiểu: “Cần gì phải tức giận như vậy?”
Quý Hoài tức đến cả người run bần bật, “Ngươi làm nhục ta như vậy, còn muốn ta cười với ngươi sao!”
“Không phải làm nhục ngươi.” Trạm Hoa thấy y tức giận dữ dội, cau mày, “Trước đây ta cũng từng cải trang thành nữ để trốn tránh sự truy sát của kẻ thù, cách này rất hiệu quả.”
Quý Hoài sửng sốt, nhìn chằm chằm Trạm Hoa nói: “Ngươi… cũng từng cải trang thành nữ à?”
“Đương nhiên.” Trạm Hoa thản nhiên nói: “Nếu không thì làm sao biết cách này hiệu quả?”
Quý Hoài nghi ngờ nhìn hắn, dường như đang phân biệt thật giả trong lời nói của hắn.
“Ta không cần phải lừa ngươi.” Trạm Hoa nghiêm túc nói: “Đến lúc đó đội mũ che mặt, cũng không ai nhìn thấy mặt ngươi, chỉ là phòng ngừa bất trắc.”
Quý Hoài tin bảy tám phần, nhưng trong lòng vẫn hơi ấm ức.
“Ngày mai chúng ta sẽ lên đường.” Trạm Hoa nắm lấy cổ tay y, vô tình xoa nhẹ vết thương đã đóng vảy trên cổ tay y, không hiểu sao đột nhiên thấy hơi khát.
“Trong mười hai canh giờ không được để mặt nạ dính nước.” Trạm Hoa dặn dò: “Nghỉ ngơi sớm đi.”
Nói xong, buông cổ tay Quý Hoài ra, xoay người định rời đi.
“Chờ đã.” Người phía sau đột nhiên gọi giật hắn.
Trạm Hoa không hiểu quay đầu lại, thấy Quý Hoài đứng dưới ánh đèn, khuôn mặt mỹ nhân có đôi phần giống với dung mạo trước đây của y, giọng điệu bình tĩnh hỏi: “Ngươi cần máu không?”
Khuôn mặt đó chỉ có đôi mắt là thật, phản chiếu dưới ánh nến vàng vọt.
Trạm Hoa khẽ nhúc nhích yết hầu, cúi đầu né tránh đôi mắt đó.
Hắn quay đầu đi, giọng bình tĩnh nói: “Tạm thời không cần.”
Hai cánh cửa mở ra rồi lại đóng lại.
Người trong và ngoài cửa đều thở phào nhẹ nhõm.