Nam Ngọc và Minh Dạ nhận được thiếp sinh tử nhưng không nán lại lâu. Chỉ nhìn qua thì người ngoài thấy tình cảm của ba chủ tớ này cũng chỉ bình thường, lạnh nhạt hờ hững đến mức đáng kinh ngạc.
Nhưng nghĩ kỹ lại, thì lại thấy có gì đó khác, chỉ là sự khác biệt nhỏ này bị che giấu dưới vẻ ngoài lạnh nhạt, giống như cách họ đối xử với nhau.
Thời tiết càng ngày càng nóng.
Ngay khi Quý Hoài sắp phát điên vì nóng thì nhận được thư từ Quý phủ.
Là Quý Duyên đích thân mang đến.
Những năm gần đây, Quý Duyên lăn lộn trên quan trường, khác hẳn với chàng trai trẻ năm nào bộc lộ cả thích ghét lên mặt. Hắn cười gọi Quý Hoài là Vương gia, thậm chí khi nhìn thấy Trạm Hoa cũng không đổi sắc mặt.
“Mười ngày nữa là sinh thần của mẫu thân.” Quý Duyên ôn hòa nói: “Mẫu thân nhớ Vương gia lắm, nếu Vương gia rảnh thì hai người cùng về nhà thăm.”
Một câu nói ẩn ý, nhưng ý tứ trong ngoài lời là muốn Trạm Hoa về thăm.
Quý Hoài vẫn không thấy Trạm Hoa giống người nhà họ Quý, có lẽ là vì năm xưa đầu trọc nên chú ý đến những điểm khác biệt, còn bây giờ Trạm Hoa để tóc dài đứng cạnh Quý Duyên, Quý Hoài lại cố nhìn ra được ba bốn phần giống nhau.
Cảm giác này rất khó diễn tả, không hề đáng ghét, nhưng lại mang theo sự hối tiếc và buồn bã.
Đêm hè oi bức hiếm hoi mát mẻ, họ trải chiếu nằm ngoài sân hóng mát, bên cạnh đốt ngải cứu đuổi muỗi, mấy con đom đóm bay lượn trong bụi cỏ ven tường, những ngôi sao vụn vỡ rải rác trên bầu trời, toát lên vẻ tĩnh lặng yên bình.
“Nếu năm xưa Triệu Kiệm không đổi ngươi đi, thì giờ này ngươi hẳn là cha mẹ còn sống, ca ca che chở, làm Quý Thất công tử tiêu dao tự tại.” Quý Hoài nằm trên chiếu nói.
Trạm Hoa ngồi bên cạnh quạt cho y, xoa dịu cơn nóng, đưa tay gỡ những sợi tóc rối của y, “Sao vậy, ngươi định để đứa trẻ khác giải độc cho ngươi, rồi lại cùng nó như hình với bóng?”
“Tất nhiên là không.” Quý Hoài lật người, nắm lấy một lọn tóc của Trạm Hoa, “Vẫn là đứa trẻ này của ngươi thì hơn.”
Trạm Hoa cúi đầu nhìn y cười, y cũng cười với Trạm Hoa, rõ ràng là một chủ đề nặng nề, nhưng cả hai lại cười suốt nửa ngày.
Quá khứ không thể quay lại, ba mươi năm qua của họ có quá nhiều sai lầm và hối tiếc, vì vậy Quý Hoài luôn cngươi cánh trong lòng – lẽ ra họ có thể gặp nhau tốt hơn, lẽ ra không phải bỏ lỡ mười mấy năm, lẽ ra có thể có nhiều thời gian hơn.
Nhưng chuyện đã qua không thể thay đổi, việc họ có thể gặp lại nhau đã là điều may mắn không thể cầu được, vì vậy họ chỉ có thể trân trọng từng ngày sau này.
“Quý Hoài, thành thân đi.” Trạm Hoa nhìn y, giọng điệu nghiêm túc và trang trọng.
Người nằm ngửa trên chiếu sững sờ trong chốc lát, thu lại nụ cười, “Thật không?”
Trạm Hoa cúi mắt nhìn vào mắt y, “Trên đời này có nhiều vợ chồng như vậy, cũng không thiếu chúng ta.”
Quý Hoài cười nói: “Vậy ta là gả hay cưới?”
“Gả hay cưới tùy ý.” Giọng nói của Trạm Hoa trong gió nghe đặc biệt dịu dàng, “Quý Thất công tử.”
Tiếng côn trùng râm ran, gió mát hiu hiu, thế là Quý Hoài cũng thấy chuyện cũ người xưa chẳng là gì cả.
“Được thôi, Thất công tử đến cưới ngươi.” Quý Hoài chiếm tiện nghi một cách chính đáng, nói suông còn chưa đủ, kéo vạt áo trước của Trạm Hoa buộc hắn cúi đầu xuống hôn cho thỏa thích.
Mặc dù Quý Hoài nói rất nhẹ nhàng, nhưng thực ra y vô cùng vui mừng, sáng hôm sau liền kéo Trạm Hoa đi xem lễ phục cưới.
“Công tử, cửa hàng chúng ta có cả đồ may sẵn và may đo theo yêu cầu, ngài xem loại nào?” Quản lý là một người đàn ông trung niên béo tốt, thái độ rất hòa nhã.
“May đo thì mất bao lâu?” Quý Hoài ngẩng đầu nhìn bộ lễ phục cưới thêu hoa sen chắp cánh.
“Ít thì một tháng, nhiều thì nửa năm, cụ thể còn tùy vào yêu cầu của ngài.” Quản lý nói.
“Lâu quá, lấy đồ may sẵn được không?” Quý Hoài quay đầu hỏi Trạm Hoa.
“Được.” Trạm Hoa gật đầu.
“Ôi chao, hai vị là ngươi em cùng ngày thành thân à?” Quản lý cười nói: “Thật là song hỉ lâm môn!”
“Cùng ngày thành thân.” Quý Hoài nói: “Nhưng không phải ngươi em.”
“A?” Quản lý sửng sốt.
“Tìm hai bộ tương xứng.” Quý Hoài chỉ vào bộ ở trên.
Quản lý sau khi nhận ra thì phản ứng chậm chạp, nhưng dù sao cũng là người làm ăn, rất nhngươi đã đè nén sự kinh ngạc trong lòng, “Được, đảm bảo hai vị hài lòng!”
Quý Hoài kéo Trạm Hoa cùng vào phòng thử lễ phục cưới.
Trạm Hoa có làn da trắng lạnh, một bộ lễ phục cưới màu đỏ rực làm tôn lên vẻ thngươi tú trắng trẻo của hắn, trông giống như một viên ngọc mỡ cừu ấm áp trong suốt, Quý Hoài thắt xong dây buộc tóc cho hắn thì nhìn sững sờ, Trạm Hoa cúi đầu thắt dây lưng cho y, đường nét cổ thon dài ẩn trong lễ phục cưới, vừa uyển chuyển vừa xinh đẹp.
Quý Hoài không rời mắt được.
Trạm Hoa thắt xong dây lưng cho y, ngẩng đầu lên thấy y ngẩn người, giơ tay ấn vào giữa trán y, “Giờ còn ngẩn ngơ gì nữa?”
Cổ họng Quý Hoài hơi động, “… Đẹp quá.”
Trạm Hoa chỉnh lại vạt áo trước cho y, kéo người lại hôn nhẹ lên khóe miệng, khẽ nói: “Ngươi cũng đẹp lắm.”
Những năm gần đây, Quý Hoài chạy đôn đáo khắp nơi, trải qua nhiều thăng trầm, nhưng kể từ khi tìm lại được Trạm Hoa, tâm trạng y mấy tháng nay vô cùng vui vẻ, Trạm Hoa lại đổi cách điều dưỡng cơ thể cho y, dù sao cũng nuôi dưỡng được hơn nửa người, chàng trai Quý gia ôn nhu như ngọc năm xưa cuối cùng cũng không còn tiều tụy nữa.
Quý Hoài đỡ vai hắn cười không ngớt.
Y cười một lúc mới dừng lại, định ra ngoài xem gương thì bị Trạm Hoa kéo lại.
“Ừm?” Quý Hoài nghi hoặc quay đầu nhìn hắn.
“Rất đẹp, không cần soi.” Trạm Hoa nói.
“Đẹp thì ta cũng phải xem.” Quý Hoài nói xong định kéo hắn đi cùng, nhưng bị Trạm Hoa dùng một lực khéo léo kéo trở lại.
Quý Hoài không hiểu tại sao, nhưng sức của Trạm Hoa lớn hơn y nhiều, kẹp chặt eo y thì y không thể nhúc nhích được, Quý Hoài vừa buồn cười vừa bất lực nói: “Ngươi có hơi bắt nạt người không vậy?”
Trạm Hoa ôm chặt người không buông, “Rất đẹp.”
“Ta đi xem có vừa không.” Quý Hoài nhấn mạnh.
“Vừa.” Giọng điệu của Trạm Hoa rất chắc chắn.
“Vậy ta cũng phải–” Quý Hoài nhìn hắn, sau khi nhận ra thì đột nhiên bật cười, “Không muốn để người khác nhìn thì cứ nói thẳng.”
Trạm Hoa mặt không biểu cảm nhìn y, hồi lâu mới nói: “Không được cho người khác nhìn.”
Quý Hoài nghe ra được sự buồn bã và tức giận, bông hoa trong lòng y bỗng nở rộ hơn.
“Còn chưa cưới hỏi đã quản chặt như vậy,” Y đưa tay móc vào vạt áo trước của Trạm Hoa, từ từ kéo người lại, trêu chọc nói: “Nếu cưới rồi thì còn ra thể thống gì nữa?”
Trạm Hoa áp sát tai y nói nhỏ một câu, sau đó hài lòng nhìn tai Quý Hoài đỏ bừng lên.
“Không biết xấu hổ.” Quý Hoài khẽ ho một tiếng.
Trạm Hoa cười, hai bộ lễ phục cưới màu đỏ thêu hoa sen chắp cánh quấn lấy nhau, không phân biệt được đâu là của ai.