(Mười bốn)Trần Diệp trầm mặc một lát, sau đó cúi đầu nhìn hắn: “Trước khi lên giường, giám đốc lúc nào cũng nói nhiều như vậy sao?”
Tạ Tây Hoa nghiến răng nghiến lợi, ngay tức khắc nâng mông Trần Diệp lên, kéo quần mình xuống. Tạ Tây Hoa nhẹ nhàng ấn ngón tay vào hậu huyệt của y. Khi cảm giác được eo và chân y khẽ run rẩy, trong lòng hắn dâng lên cảm giác thương hại: “Đây là lần đầu tiên của cậu?”
Trần Diệp ôm cổ hắn, thấp giọng nói: “Ngài nói nhiều quá đó.”
Tạ Tây Hoa ngực lại dâng lên lửa giận, mạnh bạo hôn lên môi y lần nữa, lưỡi hai người quấn quyện lấy nhau, hắn nhắm mắt bảo: “Định nhẹ nhàng với cậu một chút, nhưng tôi đoán là cậu cũng kinh nghiệm đầy mình rồi nhỉ.”
Vừa nói, hắn vừa nhấc mông Trần Diệp lên, ấn bộ phận to lớn của mình vào lỗ nhỏ, từ từ chen vào. Chân của Trần Diệp run lên vì đau, y cắn môi, miệng bật ra tiếng rên rỉ khẽ khàng. Tạ Tây Hoa đút lưỡi vào khoang miệng y lần nữa, Trần Diệp liền dùng sức cắn lưỡi hắn, nhưng dương v*t của hắn không những không rút ra, mà đòn tiến công càng dữ dội hơn.
dương v*t cọ sát vách thịt bên trong, ngày càng căng cứng và nóng rực, Tạ Tây Hoa đè lên người y, cả người run lên vì khoái cảm. Trần Diệp đắc ý, nhẹ giọng thủ thỉ: “Tổng giám đốc… quả nhiên là cao thủ tình trường, dù làm Ngưu lang cũng không sợ thiếu thịt ăn.”
Tạ Tây Hoa tức giận lật người y lại, buộc y ngồi lên đùi mình: “Tự mình di chuyển, cho tới khi tôi bắn thì thôi. Làm không được thì một tháng cậu đừng mơ xuống giường.”