(Mười sáu)
Trần Diệp xoay người ngồi dậy, đầu óc còn chưa tỉnh táo hẳn, y ngơ ngác một lát mới thấp giọng nói: “Mấy giờ rồi?”
“10:30.”
“Ừm, mau chóng thu dọn thôi. Đã tới lúc trả phòng rồi.” Trần Diệp đứng dậy mặc quần áo: “Ta phải rời đi trước 12 giờ.”
Tạ Tây Hoa nhìn bóng lưng y, thanh âm có chút khàn khàn: “Chuyện tối hôm qua…cậu nhớ được bao nhiêu?”
“…” Toàn bộ đều nhớ.
“Có nhớ tối qua cậu đã nói mình thích một người không?”
Trong lòng Trần Diệp nhảy dựng, sau đó y cố ép bản thân bình tĩnh: “Lúc còn bé có một khoảng thời gian yêu đơn phương. Đã gần như quên sạch.”
Tạ Tây Hoa sắc mặt hơi bình tĩnh lại: “Chuyện đã lâu rồi?”
“Ừm.”
“Vậy tại sao tối qua đột nhiên lại nhớ đến?”
“Khi ở cùng với ngài…không hiểu sao lại có phần hoài niệm.”
“Tôi với người kia lớn lên giống nhau lắm à?”
Trần Diệp lắc đầu.
“Vậy tại sao cậu…”
Trần Diệp ngắt lời hắn: “Tôi sợ mình sẽ không kiềm được mà thích ngài.”
Tạ Tây Hoa nhướng mày.
Sợ phải lòng mình sao?
Ra là vậy.