Sợ phải lòng mình sao?
Ra là vậy.
Báo hại hắn hành hạ y cả đêm, cứ tưởng đang ở cùng hắn mà trong lòng y lại bận nhung nhớ kẻ khác, trái tim hắn cứ như bị kim chích vậy.
Tạ Tây Hoa trong lòng thầm vui mừng, nhưng không dám biểu hiện rõ ra mặt. Hắn vòng tay qua vai Trần Diệp: “Ngoan nào, trở lại giường với tôi đi…”
Hắn nắm lấy tay Trần Diệp, chậm rãi vuốt ve dương v*t cương cứng của y: “Ngoan ngoãn cho tôi làm thêm một lần nữa nha.”
Hắn cúi đầu, ngậm lấy môi Trần Diệp. Hắn thích hương vị của y, thích xúc cảm môi lưỡi giao hòa.
Trần Diệp đứng dậy định rời đi, lại bị Tạ Tây Hoa từ phía sau ôm lại: “Nghe lời.”
Bức tường dù có kiên cố tới đâu cũng sẽ lung lay, chiếc lưỡi nóng hổi của người nọ liếm láp cổ y, Trần Diệp khàn giọng nói: “Chẳng phải ngài luôn chê bai tôi sao? Vì sao đột nhiên lại nổi lên hứng thú?”
Tạ Tây Hoa tay vuốt ve đùi y, trêu chọc bộ phận nam tính đang dần cứng rắn của đối phương: “Thích không?”
Hơi thở của Trần Diệp trở nên nặng nề.
Không được, tuyệt đối không được. y không thể để bản thân sa ngã lần nữa!