(Hai mươi)Tạ Tây Hoa lúc bấy giờ là một nhân vật khét tiếng ở trường, lực học thì bình bình, đầu óc khôn khéo nhưng lại không dùng vào việc học mà suốt ngày chỉ biết kéo bè kéo phái, nhúng tay vào mọi chuyện lớn nhỏ. Khi xảy ra vụ sao chép mấy mẩu truyện tục tĩu, lãnh đạo nhà trường đã xử lý rất nghiêm túc, ngay lập tức gọi ông nội hắn đến.
Tạ Tây Hoa không chịu nghe lời, còn dõng dạc tuyên bố trước mặt lãnh đạo nhà trường: “Mấy cái đó thì có là gì? Tôi cũng từng thử qua hết rồi.”
Lãnh đạo nhà trường tức đến mức mặt xanh lè xanh lét, môi trắng bệch, ông nội cũng mắng hắn nát đầu, về nhà dùng gậy đánh hắn tơi bời.
Dù sao vụ việc cũng rất lớn, thế là sự tích rất ư là vẻ vang của Tạ Tây Hoa, lúc bấy giờ vẫn còn là xử nam, mau chóng lan truyền.
Sau sự việc này, hình tượng của Tạ Tây Hoa dần được đắp nặn, hắn kiêu ngạo, ngỗ ngược, bất kham, vô kỉ luật. Ông nội mau chóng nhận ra có điều không ổn, nếu cứ tiếp tục như vậy thì tương lai Tạ Tây Hoa sớm muộn cũng sẽ nát bét. Thế nên ông bắt Tạ Tây Hoa thôi học, tống cổ hắn ra nước ngoài.
Kể từ khi Trần Diệp bị phạt, phía Tạ Tây Hoa xảy ra hết chuyện này đến chuyện khác, giai đoạn ấy hắn phải bù đầu bù cổ chuẩn bị cho kỳ thi đi du học, cho nên mọi thứ về Trần Diệp hắn đã sớm quên.
Sau khi Trần Diệp viết thư, y chờ mãi cũng không nhận được hồi âm, lại không dám gửi tiếp vì sợ làm phiền hắn, ông nội Tạ Tây Hoa cũng chẳng hay biết gì về thư từ giữa Tạ Tây Hoa và Trần Diệp, thế nên sự việc cũng không còn được nhắc đến.
Trần Diệp đợi hơn một năm nhưng người nọ vẫn bặt vô âm tín, mãi đến sau này khi liên lạc với ông nội Tạ Tây Hoa qua thư, y mới biết Tạ Tây Hoa đã ra nước ngoài.