(Ba mươi lăm)
Tạ Tây Hoa đạt cao trào trong miệng Trần Diệp. Trần Diệp ngã phịch xuống giường, quay lưng về phía hắn: “Sáng mai tổng giám đốc còn có cuộc họp, xin ngài hãy trở về phòng nghỉ ngơi đi.”
Tạ Tây Hoa thầm oán mình còn chưa kịp lau sạch người đã bị đuổi đi, hung hăng quay mặt đối phương lại, định bắt nạt y một trận, lại chứng kiến y lúc này đang khép chặt mắt, khuôn mặt trắng nõn, cả thân thể đỏ bừng. Lòng hắn chợt động.
Trông y không có vẻ tức giận, mà hình như đang thẹn thùng?Tim Tạ Tây Hoa bỗng đập loạn nhịp.
Hắn nằm xuống bên cạnh Trần Diệp, hồi lâu mới nhỏ giọng nói: “Điều hòa trong phòng tôi hỏng rồi, tối nay tôi ngủ lại đây.”
Trần Diệp không hề phản ứng.
Tạ Tây Hoa ôm thật chặt eo của Trần Diệp, thật lâu sau mới nhẹ nhàng hôn lên gáy y: “Nếu cậu không đáng ghét như vậy thì tốt rồi.”