(Bốn mươi chín)
Trần Diệp bước ra khỏi phòng tắm, dùng khăn lau mái tóc nhỏ giọt của mình. Chuyến bay kéo dài hai mươi tiếng đồng hồ khiến y giờ cảm thấy cả người lờ đờ, từng bước chân cũng nặng trĩu.Tạ Tây Hoa đang nói chuyện điện thoại: “Tám giờ ông phải đi ngủ rồi, phải không? Vâng, hai chúng con đang ở khách sạn, sáng mai sẽ đến.”
Trần Diệp cúi đầu nói: “Ông nội đã biết anh cũng tới?”
“Ừ.” Tạ Tây Hoa nằm xuống giường, thâm ý nhìn y: “Em sợ à? Lỡ như ông nội phản đối chúng ta, em dự tính thế nào?”
Tình và nghĩa khó song toàn. Y đối với ông nội là lòng tận trung, mệnh lệnh của ông y tuyệt đối sẽ không làm trái. Nhưng nếu đối tượng là Tạ Tây Hoa, việc chia tay hay không đã không còn là lựa chọn dễ dàng như thế nữa.
Tạ Tây Hoa khẽ thở dài: “Anh đoán rằng em sẽ nói lời chia tay.”
Suy đoán của Tạ Tây Hoa không phải là vô căn cứ. Nếu tình huống xấu nhất xảy ra, y ở bên Tạ Tây Hoa cũng không dễ dàng gì.
Hai người họ khác nhau. Tạ Tây Hoa là cánh chim tự do, có thể đi theo bất kỳ con đường nào hắn thích, còn Trần Diệp lại bị xiềng xích khắp người.
Tạ Tây Hoa mỉm cười: “Biết gì không, Las Vegas chỉ cách đây một giờ đồng hồ, tối nay chúng ta tranh thủ đến nhà thờ làm lễ kết hôn, sáng sớm ngày mai về.”
“Kết hôn?”
Tạ Tây Hoa ghé sát y: “Chúng ta kết hôn, ông nội sẽ không còn lời nào phản đối.”
Không phải là không lời nào phản đối, mà là tức đến không nói nổi thì có.
“Sở dĩ em đến làm việc cho anh, chính là muốn ngăn cản anh làm ra những loại chuyện bốc đồng này.” Trần Diệp đứng dậy nói: “Sáng mai em đến gặp lão chủ tịch xưng tội, nếu ông ấy muốn sa thải em, khai trừ em, thì em vẫn sẽ chấp nhận. Sau đó, ta cùng nhau bàn tính bước đi tiếp theo.”
“Nếu như ông ép em chia tay với anh thì sao?” Tạ Tây Hoa chăm chú nhìn y.
Thì sao? Đương nhiên sẽ thống khổ cả đời.
Trần Diệp đứng bất động, đột nhiên lắc đầu.
“Lắc đầu là ý gì?”
“Không tách ra đâu.” Trần Diệp thái độ kiên định.
Tạ Tây Hoa hai mắt sáng lên: “Thật sao?”
“Em sẽ không chia tay, nếu như anh không thích em nữa, muốn tìm người khác kết giao, thì anh có thể chia tay với em. Nhưng em không muốn tự mình rời xa anh.” Còn gì giằng xé tâm can hơn là tự tay cắt đứt hạnh phúc của chính mình. Thà rằng là kẻ bị ruồng bỏ còn dễ chịu hơn.
Tạ Tây Hoa cười rạng ngời, ôm lấy y: “Nếu ngày mai ông nội không đồng ý, chúng ta bỏ trốn rồi làm thủ tục kết hôn nhé.”
Trần Diệp lại lắc đầu: “Kết hôn sẽ khiến ông nội tức giận. Không kết hôn, ít nhất sẽ không bị ép phải chia tay.”
“Thế muốn vĩnh viễn là tình nhân trong tối của anh sao?” Tạ Tây Hoa mỉm cười, đỡ y ngồi lên người mình. Tim hắn hơi đau à nha, đây là lần đầu tiên trong đời ngỏ lời cầu hôn, thế mà lại bị người ta tế nhị từ chối như vậy.
“… Nếu anh muốn cả đời, thì em cũng cả đời.” Trần Diệp nằm trên người hắn, đầu vùi vào hõm cổ hắn, nhưng bờ vai lại khẽ run lên.
Tuy rằng miệng nói thế, nhưng trong y vẫn dâng lên cảm giác sợ hãi.
“Tây Hoa, từ nhỏ tới lớn em chưa từng mong cầu điều gì xa vời.” Trần Diệp nhẹ nhàng nói.
“Anh biết.”
Y chưa từng cầu xin ai điều gì, chưa từng đặt quá nhiều niềm tin vào thứ gì, nhưng hiện tại, y chỉ mong điều ước của mình có thể thành hiện thực.
Y ước chi ngày mai không bao giờ đến.