Trong xe, La Tử Tùng im lặng lúc lâu, hỏi: “Tình huống hiện tại thế nào? Có cách giải quyết không?”
Hạng Thần liếc nhìn chiếc SUV sau xe họ qua gương chiếu hậu, nói: “Sở nghiên cứu đều chết cả rồi, còn có cách gì nữa? Viện sinh học quốc gia thành phố F có chung tài liệu, cầu nguyện cho bọn họ tạm thời an toàn đi. Biết đâu còn có thể tìm ra cách giải quyết.”
Người trong xe nhất thời không nói chuyện, chiếc xe yên lặng đi về phía trước, lúc sắp đến nơi rút lui thì biểu cảm Hạng Thần nghiêm trọng hơn, nói: “Không thích hợp.”
La Tử Tùng cũng phát hiện vấn đề. Anh cắt quần áo làm thành vải băng cố định cánh tay, một tay cầm súng tựa vào cửa sổ xe nhìn ra phía bên ngoài: “Quá yên tĩnh.”
Nơi này cách nơi rút lui cũng rất gần nhưng không thấy bất cứ máy bay cứu viện hay xe quân dụng nào, trên đường còn có rất nhiều xe cộ lớn nhỏ, có xe bên trong là xe trống, có xe bên trong là một nửa thi thể máu thịt be bét, có xe bên trong là thi thể “sống”. Những thứ đầu chảy máu dữ tợn này nhìn chằm chằm mấy người Hạng Thần.
La Tử Tùng thử điều chỉnh bộ đàm, hy vọng bắt được tín hiệu nhưng bộ đàm chỉ vang lên những âm thanh “sàn sạt”. Giọng nói trao đổi khi có khi không lúc trước biến mất hoàn toàn.
Hạng Thần thả chậm tốc độ, cảnh giác nhìn xung quanh, Văn Xuyên nhỏ giọng nói: “Anh có chắc đây là hướng về điểm rút lui không?”
La Tử Tùng khẳng định nói: “Sẽ không sai, đây là đường phải đi qua.”
Hạng Thần ngẩng đầu, trên bầu trời không nhìn thấy hình bóng của trực thăng, hắn nghi ngờ hỏi: “Chắc không phải là rút lui sớm chứ?”
Hắn bật radio trên xe, cũng không bắt được bất kỳ tín hiệu nào, cảm giác giống như bị toàn thế giới vứt bỏ này khiến bọn họ rất khó chịu.
“Phải tìm một cái điện thoại vệ tinh.” Hạng Thần nói: “Phải liên hệ với cha tôi.”
Văn Xuyên nhìn ngoài cửa sổ, đột nhiên nói: “Phía trước quẹo trái, đi dưới cầu “thành Hoa Hồng”, nhà thầy tôi ở nơi đấy. Tôi biết mật khẩu mở nhà thầy, ở đó chắc có điện thoại vệ tinh.”
Giáo viên của Văn Xuyên là trụ cột của Viện nghiên cứu, trước kia quân công hiển hách, bức tường của phòng làm việc treo đầy huân chương và giấy khen. Hạng Thần cũng còn nhớ ông ấy. Năm đó ông già ấy còn kiêm chức giáo sư đại học, cứ gặp Hạng Thần là lại mắng hắn nhưng lại vô cùng thích Văn Xuyên. Về sau quả nhiên Văn Xuyên trở thành sinh viên đắc ý nhất của ông ấy.
Mặc dù Hạng Thần không thích ông già ấy nhưng lúc này vẫn hỏi một câu: “Lão Trương… rút lui sao?”
“Để ông ấy rút lui nhưng ông ấy không đi.” Từ đầu đến cuối Văn Xuyên có vẻ rất bình tĩnh: “Trước khi anh đến, ông ấy giao tư liệu cho tôi, đẩy tôi vào trong thang máy còn chính mình…”
Trong giọng nói Văn Xuyên có hơi run run không dễ dàng phát hiện, cậu nhắm mắt hít một hơi thật sâu.
Hạng Thần quay đầu nhìn cậu một cái, chỉ thấy mắt Văn Xuyên có hơi đỏ lên nhưng biểu cảm vẫn khắc chế như cũ.
Lúc này cho dù là kiểu an ủi gì cũng đều không có nghĩa, huống chi Văn Xuyên là người như vậy, cũng sẽ không muốn người khác an ủi.
Hạng Thần thầm nghĩ, nhiều năm như vậy rồi người này thật sự không thay đổi chút nào.
La Tử Tùng một mực ở đằng sau điều chỉnh bộ đàm. Theo lý thuyết thì cách điểm rút lui rất gần nhưng thử cách nào cũng không bắt được một chút tín hiệu nào. Âm thành “sàn sạt” nhỏ ở trong xe an tĩnh lộ ra điểm bất thường.
Hạng Thần bật xi nhan bên phải ra hiệu cho chiếc xe ở đằng sau đi theo rồi lái xe vào bãi đậu xe dưới đất của thành Hoa Hồng, cũng may thang máy còn hoạt động, trong bãi đỗ xe có không ít tang thi chuyển động chậm chạp.
“Đừung phát ra tiếng động quá lớn.” La Tử Tùng lộ vẻ đã từng có chút kinh nghiệm, nói khẽ: “Thị lực của bọn chúng khá kém nhưng khứu giác với thính giác rất nhạy bén.”
Văn Xuyên lại phun chất ngăn trở dày đặc lên người đảm bảo pheromone không thoát ra ngoài mới đeo khẩu trang chặn hơi thở lại.
Bọn họ dừng xe ở lối vào, Đào Phi bước xuống từ trên xe, khó hiểu nghi ngờ nói: “Sao vậy? Chúng ta đi đâu đây?”
La Tử Tùng giải thích: “Điểm rút lui có chuyện, chúng tôi dự định đến nhà thầy của Văn Xuyên lấy điện thoại vệ tinh liên hệ với người bên trên rồi tính tiếp.”
Hạng Thần ngồi xổm bên cạnh xe, đầu gối hơi tách ra, bờ vai cường tráng cùng cơ lưng phập phồng nhìn giống như một con sói nổi loạn, nói: “Nếu như anh sợ có thể ở trong xe chờ chúng tôi.”
Mắt Đào Phi nhìn Văn Xuyên ở bên cạnh. Vẻ mặt người đàn ông omega bình tĩnh không lay động, khuôn mặt trong sạch mang theo sự lạnh lùng như có như không. Giống như cảm giác được ánh mắt Đào Phi, cậu xoay đầu lại mặt không biểu tình gật đầu với hắn.
Đào Phi liếm liếm khóe môi khô nứt của mình, nói: “Tôi, tôi đi với các cậu.”
Hạng Thần làm một động tác tác tay, La Tử Tùng ném bộ đàm lên xe, một tay cầm súng để xuôi bên người.
“Nghe tôi chỉ huy.” Hàng Thần nói: “Anh La mở đường, Văn Xuyên với Đào Phi ở giữa, tôi ở đằng sau.”
Đào Phi khẩn trương gật đầu, Văn Xuyên lấy hai cái ghế gấp sau xe làm vũ khí, đưa một cái cho Đào Phi.
Bốn người cẩn thận đi đến thang máy, cố gắng hết sức để không phát ra tiếng động nhưng thính giác của những tang thi này vô cùng nhạy bén. Một con máu me khắp người cách bọn họ gần nhất, một cánh tay bị đứt đoạn chậm rãi xoay đầu, con mắt đục ngầu đối mặt với Hạng Thần.
Hạng Thần đang muốn di chuyển, La Tử Tùng ở phía trước phất phất tay, dựng lên động tác tay “suỵt” ý bảo không cần gấp.
Quả nhiên, bốn người bất động, tang thi mất đi phương hướng mờ mịt nhìn xung quanh. Con mắt đục ngầu không có tiêu cự, mũi nó thở giật giật sau đó chậm chạp đi đến một hướng khác.
Vào tháng máy không phải là chuyện đơn giản. Hướng mười giờ, hai giờ đều có tang thi, tuy rằng khoảng cách đến thang máy không quá gần nhưng nguy hiểm vẫn cao như cũ.
Bốn người ngồi xổm ở sau một cây cột, nhỏ giọng khua chân múa tay lương lượng: “Lúc mở cửa thang máy chúng nó nhất định sẽ phát hiện.”
“Tốc độ phải nhanh, đừng có do dự.” Hạng Thần quyết định thật nhanh: “Tôi đi lấy bình chữa cháy, mấy người đi vào trước.”
La Tử Tùng che chở Văn Xuyên từ từ di chuyển đến chỗ thang máy. Thang máy dừng ở vị trí tầng hai mươi mốt, La Tử Tùng đè nút đi xuống, chữ số thang máy nhảy lên, anh giơ tay làm động tác với Hạng Thần cách đó không xa.
“Ba, hai, một!”
“Ding dong -” Cửa thang máy mở ra, giọng nữ máy móc bình thản chào đón: “Tới tầng một.”
Tại một không gian yên tĩnh, âm thanh này giống như một chuỗi pháo nổ tung, quanh quẩn trong bãi đỗ xe.
Tất cả tang thi đều nhanh chóng quay đầu, động tác chỉnh tề, ngọn đèn trắng hếu chiếu rọi tất cả mặt bọn nó, cho dù là La Tử Tùng – người thường thấy cảnh tượng này cũng nổi hết cả da gà lên, phía sau toát cả mồ hôi lạnh.
“Đi!” Anh đẩy mạnh Văn Xuyên vào cửa, Đào Phi ôm đầu vọt vào, Văn Xuyên quay đầu hô: “Hạng Thần!”
Văn Xuyên dùng ghế ngăn một con tang thi muốn theo vào cửa. Hạng Thần chạy tới bên cạnh, hung hăng ném bình chữa cháy vào hướng khác. Âm thanh loảng xoảng vang lên, một số tang thi quay đầu lại chạy đến phía bình chữa cháy.
“Nhanh nhanh nhanh!” Trán La Tử Tùng toát mồ hôi, Hạng Thần chui vào trong cửa, cửa vừa đóng lại thì có một bàn tay hư thối duỗi vào bắt được góc áo của Hạng Thần.
Đào Phi nhắm mắt hét chói tai: “A-!”
La Tử Tùng quay lại bắn một phát súng vào bàn tay kia, Hạng Thần quát lên: “Giữ đạn!”
Một tay hắn kéo lấy chiếc rìu chữa cháy bên cạnh bình chữa cháy, La Tử Tùng lập tức tiếp nhận. Anh chém một nhát vào chiếc tay kia, thoáng chốc máu thịt văng tung tóe, dòng máu đen đặc sệt đọng lại ở khe cửa, cái tay kia bị chặt đứt rơi vào bên trong cửa.
Thang máy thuận lợi đi lên, Hạng Thần thở gấp, tim đập như trống. La Tử Tùng nuốt nước miếng một cái, cơ thể căng thẳng, trên tay cầm rìu chữa cháy tràn đầy máu đen.
“Bên trên có những cái gì còn chưa rõ.” Hạng Thần kéo một chút cổ áo, hai đầu lông mày bị kích thích sinh ra sát ý: “Lúc mở cửa cẩn thận.”
Văn Xuyên nói: “Nhà thầy ở cuối hành lang, đi ra cửa rẽ trái.”
Trên tay Hạng Thần dính máu đen, tùy ý xoa xoa trên cửa thang máy, vẽ ra một dàn máu dữ tợn, nói: “Tôi nói chạy, các người không nên quay đầu mà trực tiếp chạy.”
La Tử Tùng nhìn hắn một cái, nói: “Chàng trai này tốt nghiệp ngành gì?”
Hạng Thần cong cong khóe miệng không trả lời, Văn Xuyên tựa thang máy nói: “Không quân. Vốn có thể vào doanh trại huấn luyện đặc biệt nhưng năm ba đại học đánh nhau, ẩu đả vô cùng ác liệt nên bị khai trừ rồi.”
La Tử Tùng: “…”
Hạng Thần chậc một tiếng, liếc mắt trừng Văn Xuyên nói: “Tôi không thẹn với lương tâm.”
Đột nhiên La Tử Tùng kịp phản ứng: “Cậu họ Hạng, không quân… Ba cậu là Hạng Khôn đúng không?”
Hạng Thần nhíu mày: “Ồ? Anh biết à?”
La Tử Từng mở to hai mắt nhìn: “Cậu là con trai của thiếu tướng Hạng?”
Vẻ mặt Đào Phi mờ mịt: “Thiếu tướng cái gì?”
Hạng Thần làm một tư thế “suỵt”, thang máy dừng lại ở tầng mười một.
“Ding dong -: Giọng nữ máy móc không thèm để ý trong thang máy có bao nhiêu người khẩn trương, cứng nhắc nói: “Tới tầng mười một.”
Cửa thang máy vừa mới mở ra, một con tang thi nhào tới, cũng may cửa thang máu từ từ mở ra ngăn cản nó một chút. La Tử Tùng dùng súng đánh vào mi tâm của nó, nó ngã xuống mặt đất, mắt vẫn còn mở to, tròng mắt đục ngầu bất động. Đây là một cậu bé khoảng mười mấy tuổi, một bên cổ có một vết cắn, Văn Xuyên không đành lòng dời tầm mắt đi.
Hạng Thần làm một động tác tay, xác nhận bên ngoài an toàn.
“Chỉ có một con này?” La Từ Tùng hơi nghi ngờ.
Bốn người đi ra ngoài cửa, trên hành lang trống rỗng, trên mặt đất và trên tường có máu văng tung tóe.
Đèn chân không chiếu lên sắc mặt trắng bệch cửa bốn người. Ánh đèn huỳnh quang màu xanh của “Lối thoát hiểm” lóe lên, bốn người đi ngang qua cửa thoát hiểm phát hiện trên tay nắm cửa có một khung sắt nhỏ, xem ra giống như là khung sắt lấy từ trên giường xuống.
Trên cửa có một cái cửa sổ thủy tinh nhỏ, trước cửa sổ chen đầy những con mắt đục ngầu. Đám tang thi dán sát vào nhìn chằm chằm bốn người Hạng Thần.
Đào Phi hít vào một hơi, trốn sau người La Tử Tùng.
Hạng Thần cau mày nhìn một chút, quay đầu ý bảo không cần phải lo lắng: “Chúng nó bị giam ở ngoài hành lang rồi.”
Cửa bị đụng từng cái một nhưng trước mắt vẫn còn an toàn. Hàm dưới Văn Xuyên cứng ngắc, nói: “Có lẽ là vợ thầy…”
Hạng Thần ừ một tiếng. Vợ ông già kia cũng không phải là người dễ trêu chọc. Có người nói hai người họ ở bên nhau từ năm mười bảy tuổi, nhiều năm như vậy hết sức ăn ý, tâm linh tương thông. Có lẽ lúc xảy ra chuyện hai người đã đoán trước được kết cục này nên đã sớm phòng bị.
Biết đâu nơi phía sau cửa, bà cũng đang ở trong đó nhưng Văn Xuyên càng hy vọng bà đã rút lui an toàn.
Văn Xuyên không dám nhìn nhiều, đi nhanh đến cuối hành lang, đưa tay đặt lên khóa cửa, khóa bằng vân tay sáng lên ánh đèn xanh, cửa mở.