Hiếm khi Văn Xuyên mất kiểm soát như vậy. Sau khi bình tĩnh lại, cậu rất xấu hổ, cảm thấy mình thật mất mặt, không dám nhìn ai. Cậu chỉ đành vùi đầu vào cổ anh trai mình, không lên tiếng.
Hạng Thần nhìn mặt mũi Văn Xuyên đỏ bừng, khẽ nhếch môi cười. Trái tim hắn vừa rồi vì không thấy người đâu mà sợ hãi treo lơ lửng, lúc này mới bình ổn trở lại. Hắn lặng lẽ thở phào một hơi.
Trong tay Hạng Thần còn đang cầm đồ ăn. Một tay hắn xách túi, một tay đưa lên nhìn giờ, ý bảo Văn Hạ đưa người về phòng bệnh.
Dù thế nào thì Văn Xuyên cũng là một người đàn ông trưởng thành, không thể cứ rúc vào lòng anh trai như lúc nhỏ được. Nhưng Văn Hạ lại không có ý định để cậu xuống, cứ thế ôm cậu đi thẳng về phòng. Mọi người gặp trên hành lang đều tò mò ra xem. Nhiều người nhận ra Văn Hạ và Hạng Thần là người đã cứu bọn họ thì đi tới nói lời cảm ơn.
Hạng Thần hiếm khi gấp gáp như lúc này, xua tay nói: “Không có gì, không cần khách sáo… À, việc nên làm thôi.”
Văn Hạ thì cười tủm tỉm, việc bế thêm một người trưởng thành cũng không ảnh hưởng chút nào đến khí chất như gió xuân của anh. Anh bước đi vô cùng vững vàng, miệng không ngừng đáp lại mọi người nhẹ nhàng: “Vâng! Đúng! Không có gì. Đừng khách sáo. Ông từ từ thôi, cẩn thận…”
Tài ăn nói trong giao tiếp ứng xử thì Hạng Thần không bằng Văn Hạ. Hắn thấy anh chào hỏi tự nhiên, lại còn thuận tay đỡ người trên lối đi, giống như tiếp khách ngoại giao. Trong lòng Hạng Thần thầm cảm thán, lại quay sang nhìn Văn Xuyên.
Văn Xuyên ôm cổ anh trai, mái tóc mềm mại nhẹ nhàng lắc lư. Trong ống tay áo của cậu lộ ra một phần đang quấn băng, cổ tay mảnh khảnh, ngón tay thon dài trắng nõn. Trải qua nhiều ngày chạy trốn, móng tay và tóc đã dài hơn nhiều nhưng cậu cũng không để tâm xử lý, sắc mặt cũng rất yếu ớt, tiều tụy. Trên người cậu càng tản ra mùi Omega ngọt ngào nhàn nhạt, khiến Hạng Thần không tự chủ được muốn tới gần tranh thủ hưởng thụ.
Văn Hạ như cảm nhận được ý đồ của Hạng Thần, cảnh giác nhìn hắn một cái, ôm em trai bước nhanh vào phòng bệnh.
Trong phòng có thêm hai người, là An Tĩnh và La Tử Tùng đến thăm Văn Xuyên.
Hạng Thần chào hỏi hai người, Văn Xuyên quay đầu lại nhìn. Văn Hạ đặt em trai lên giường bệnh, vén chăn để cậu nằm xuống. Mặt Văn Xuyên vẫn còn đỏ, nhưng ánh mắt lại dừng ở cổ tay An Tĩnh và La Tử Tùng.
Văn Xuyên kinh ngạc nói: “Hai người đây là…?”
An Tĩnh giơ tay lên, sợi xích ma sát vang lên tiếng leng keng nho nhỏ, cổ tay của cậu ta và La Tử Tùng bị còng lại với nhau. Sợi xích ở giữa còng tay được làm bằng vật liệu đặc biệt, rất chắc chắn nhưng có thể co giãn tự do, dài nhất có thể kéo đến tầm một mét.
An Tĩnh thản nhiên nói: “Bồi dưỡng tình cảm.”
La Tử Tùng: “…”
La Tử Tùng đen mặt, nói: “Đưa chìa khóa ra! Nếu không tôi sẽ dùng súng…”
Lời còn chưa dứt, An Tĩnh ra vẻ đáng thương nói: “Em gặp vấn đề về tâm lý, không muốn ở một mình, anh đi cùng em đi mà!”
Từ trước đến giờ La Tử Tùng vẫn là một người thành thật, lại có lòng thương người, nhìn thấy vẻ đáng thương của An Tĩnh, khiến cho mọi lời nói đến bên miệng lại không sao nói ra được. Anh đành để mặc cho An Tĩnh nắm chặt tay mình.
An Tĩnh cười đắc ý, La Tử Tùng liếc mắt nhìn lại. Cậu ta lập tức trở lại dáng vẻ yếu đuối, đáng thương, nhẹ giọng: “Anh La! Em cam đoan sẽ không lặp lại hành động khi trước. Lúc đó là do em quá sợ hãi, nên mới không khống chế được cảm xúc của mình. Anh hãy hiểu cho em mà!”
La Tử Tùng: “…”
Văn Xuyên tò mò nhìn hai người. Cậu nghe không rõ bọn họ đang nói cái gì, chỉ cảm thấy âm thanh nói chuyện giống như bị che kín trong lồng thủy tinh, phảng phất, mơ hồ.
Cậu nghiêng đầu, cố gắng lắng nghe theo bản năng, trông có vẻ rất ngây ngô. Đầu của cậu quấn băng trắng, sắc mặt lại nhợt nhạt, lộ ra vẻ yếu ớt. Cậu mặc một bộ quần áo bệnh nhân màu sáng, cũng gầy đi khá nhiều. Văn Hạ sờ sờ đầu em trai, kề sát vào nói: “Bác sĩ nói màng nhĩ của em suýt chút nữa bị thủng, nhưng chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là sẽ lại ổn thôi.”
Khi mọi người nói chuyện ở gần thì Văn Xuyên vẫn nghe rõ, có điều trong tai thi thoảng sẽ thấy đau. Cậu nghe vậy thì gật gật đầu, cười với An Tĩnh một cái, hỏi: “Hàm Hàm đâu?”
An Tĩnh lại gần cậu, vừa khoa chân múa tay vừa nói: “Cứu được về rồi. Không có vấn đề gì. Cậu cứ an tâm đi.”
Văn Xuyên thả lỏng người, thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại nhìn Hạng Thần.
Cậu vẫn còn hơi xấu hổ, đầu tiên là không thể khống chế mà nhào vào trong ngực Hạng Thần, sau đó lại nhảy vào trong lòng anh trai. Cậu chỉ cảm thấy đời này chưa từng làm chuyện gì mất mặt như vậy, giọng nói không che giấu được vẻ lúng túng: “Anh có khỏe không?”
Hạng Thần mỉm cười, gật đầu, cũng không nói lời nào.
Văn Xuyên tựa vào gối, tỉ mỉ quan sát hắn: Hạng Thần gầy đi một chút, nhưng trông lại có vẻ chững chạc hơn hẳn, lông mày rậm nhướng lên, hai má hơi lõm xuống. Đôi mắt hắn cũng có quầng thâm, râu ria rậm rạp, nhìn khá tiều tụy.
So với thời sinh viên trước đây, bây giờ Hạng Thần thực sự đã trưởng thành hơn nhiều. Con người hắn toát lên khí chất hiếm có. Hắn mặc một bộ đồ công nhân, tay áo xắn lên. Bên trong hắn cũng không mặc áo lót, khóa của chiếc áo công nhân hơi kéo xuống, để lộ làn da màu lúa mì khỏe mạnh, cơ ngực rắn chắc phồng lên. Cơ thể hội tụ đủ mọi yếu tố mang hơi thở nam tính mạnh mẽ, quyến rũ.
Hạng Thần đặt cái túi trong tay lên trên tủ, cảm nhận được ánh mắt của Văn Xuyên. Hắn quay lại và nhìn thẳng vào cậu.
Hai người đã lâu không gặp, chắc chắn sẽ có nhiều điều muốn tâm sự. An Tĩnh nhìn trái nhìn phải, xoay người kéo theo La Tử Tùng đi ra ngoài. La Tử Tùng không muốn đi cũng phải đi, tiếng xích tay vang lên. Lúc họ ra cửa lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Tất cả đều quay đầu tò mò nhìn theo.
La Tử Tùng mặt đen như đít nồi. Anh cảm thấy thật sự mất mặt, bực mình nhưng lại không thể mắng chửi, chỉ có thể nén tiếng thở dài, đi theo.
Sau khi hai người kia rời đi, trong phòng trở nên yên tĩnh hơn một chút. Văn Hạ và Hạng Thần mỗi người ngồi một bên giường. Văn Xuyên quay đầu nhìn Văn Hạ, giữ chặt tay anh trai, nói: “Anh đã đi đâu? Sao anh lại cùng đi với mấy người Hạng Thần?”
Văn Hạ lắc đầu, nói: “Em cứ nghỉ ngơi đi đã. Chúng ta sẽ từ từ nói chuyện. Tai em còn đau nhiều không? Đầu có đau nữa không? Trên người còn chỗ nào không thoải mái nữa không?”
Văn Xuyên lắc đầu. Gặp lại mọi người, tâm tình cậu đã thả lỏng. Lúc này cậu mới cảm thấy mệt mỏi, cơn buồn ngủ ập tới. Cậu kéo lấy tay anh trai, nghiêng đầu dựa vào gối, đôi mắt vẫn cố ngước lên nhìn.
Văn Hạ nói: “Anh không đi đâu cả. Em cứ an tâm nghỉ ngơi đi.”
Hạng Thần cũng tiến lại gần một chút, nói: “Tôi cũng ở đây.”
Ý thức Văn Xuyên bắt đầu mơ hồ, lẩm bẩm: “Thật giống như một giấc mơ vậy… Tất cả mấy người đều bình an vô sự. Thật tuyệt vời!”
Văn Hạ đột nhiên thấy mũi cay cay, vỗ vỗ tay em trai, trấn an nói: “Không phải nằm mơ. Ngoan! Ngủ đi!”
Văn Xuyên ngủ liên tục hai ngày hai đêm, trong lúc đó chỉ dựa vào truyền dịch dinh dưỡng để duy trì. Hạng Thần tính toán nếu Văn Xuyên còn không tỉnh, hắn sẽ dùng miệng để mớm cho cậu. Nhưng thật đáng tiếc, sáng hôm sau Văn Xuyên đã tỉnh lại. Cậu thấy cả người bủn rủn, nhưng đầu óc lại hoàn toàn tỉnh táo.
Văn Hạ tự tay đút cho em trai ăn sáng. Hạng Thần lại vào phòng bếp lấy chút cháo nóng và bánh ngọt, bày một bàn, đặt ở trong tầm tay Văn Xuyên để cậu có thể lấy ăn bất cứ lúc nào.
An Tĩnh nghe tin Văn Xuyên tỉnh, lại chạy tới thăm. Tay cậu ta và La Tử Tùng vẫn còng lại với nhau, Văn Xuyên nhìn mà thấy dở khóc dở cười, hỏi: “Buổi tối hai người ngủ như thế nào? Lại còn lúc tắm rửa nữa?”
Khuôn mặt An Tĩnh thoáng ửng đỏ, thẹn thùng nói: “Chúng tôi không bao giờ tách nhau ra.”
Cậu ta nói một cách nghiêm túc: “Từ nay về sau, chỉ có cái chết mới có thể chia cắt chúng tôi!”
La Tử Tùng: “…”
La Tử Tùng nổi da gà, nhìn chằm chằm vào cổ tay mình như có điều suy nghĩ. Bàn tay bị gãy xương của anh đã khá hơn nhiều, nhưng vẫn không thể vận động mạnh. Lúc anh cứu An Tĩnh, chỗ xương bị thương gần như lại rời ra, cũng may thiết bị y tế trong điểm cứu hộ rất đầy đủ, nên bây giờ mới không để lại di chứng gì.
Mấy người đang ngồi thì Hạng Khôn cũng tới. Ông đóng cửa phòng bệnh lại, đi vào. Trong phòng lúc này, Văn Hạ, An Tĩnh, La Tử Tùng, Hạng Khôn, Hạng Thần ngồi vây quanh nửa chiếc giường, cùng hướng về phía Văn Xuyên.
Văn Xuyên nhìn sắc mặt bọn họ, biết là có việc muốn nói. Sau khi suy nghĩ một chút, cậu hỏi: “Chung Hạo Sinh đâu?”
Hạng Khôn nói: “Bắt được rồi. Gã bị nhốt một mình trong một căn phòng, bên ngoài có người trông coi.”
Hạng Khôn quan sát Văn Xuyên, nhíu mày hỏi: “Chu Trì và An Tĩnh nói, cậu cảm thấy trong cơ thể Chung Hạo Sinh có vaccine? Chuyện này là như thế nào?”
Hạng Thần nói: “Con cũng từng có suy nghĩ tương tự, nhưng không nghĩ tới là vaccine.”
Hạng Thần nhìn về phía mọi người, nói: “Khi chúng ta trốn thoát khỏi trường học, bọn Lão Cẩu không chút thương tổn mà trốn thoát. Bọn họ ở nơi gần tang thi nhất, theo lý thuyết không có khả năng bình an vô sự. Điều này khiến tôi nghi ngờ.”.
Hắn lại nhìn về phía Văn Xuyên, nói: “Hành vi của Chung Hạo Sinh càng kỳ lạ hơn. Cho đến tận bây giờ, dường như gã chưa từng để tang thi vào mắt. Nói lại chuyện ở trường học, không bàn đến việc có hay không có vaccine, vì cái gì mà những người đó liều mạng đi giúp Chung Hạo Sinh? Điều này quá khó hiểu.”
Văn Xuyên hơi kinh ngạc, nhíu mày nói: “Lão Cẩu không sao ư?”
La Tử Tùng cũng có thể làm chứng, gật đầu: “Chúng tôi đều nhìn thấy, ngoài ra còn có Dương Khánh và một người sống sót của đội cứu hộ, cậu ta tên là Kỳ Thập Nhất, là một sinh viên còn chưa tốt nghiệp, cũng nhìn thấy.”
La Tử Tùng nói: “Ước tính sơ bộ có khoảng bảy, tám người, tôi tận mắt nhìn thấy Lão Cẩu, trên mặt hắn có vết sẹo bỏng, rất dễ nhận.”
Văn Xuyên cúi đầu trầm tư, ngón tay đan chéo vào nhau đặt trên chăn, nói: “Lúc đầu cháu đã nghi ngờ Chung Hạo Sinh có vaccine trên người, nhưng sau đó ngẫm lại lại cảm thấy không đúng. Cho dù có vaccine không sợ bị cắn, nhưng nhiều tang thi như vậy, mỗi con cắn một cái cũng có thể gặm nát cả xương và tóc của gã nuốt vào. Nên gã không thể không sợ chút nào.”
Mọi người gật đầu, rõ ràng cũng không thể giải thích được điểm này.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Hạng Khôn lại nói: “Từ bây giờ, việc chỉ huy khống chế dịch bệnh ở đây giao cho cậu và An Tĩnh, Trung úy Nhan phụ trách hỗ trợ. Tôi và thiếu tướng Chu sau khi bàn bạc xong, quyết định tạm thời hủy bỏ quyền chỉ huy của cô ấy. Cô ấy quá liều lĩnh, vẫn còn thiếu kinh nghiệm.”
Văn Xuyên cảm thấy không hiểu lắm, quay đầu nhìn Văn Hạ dò hỏi. Đối với những loại chuyện này, bình thường anh trai vẫn nhạy bén hơn cậu nhiều.
Quả nhiên Văn Hạ cười tủm tỉm nói: “Chuyện bất thường ở chỗ, điểm trú ẩn tạm thời của thành phố J đã giữ an toàn được lâu như vậy rồi. Qúa trình sơ tán những người sống sót cũng thực hiện rất tốt, cứu được rất nhiều người. Vậy tại sao vào phút chót lại xảy ra chuyện? Mọi chuyện có phải chỉ là trùng hợp không?”
Văn Hạ nhìn mọi người, làm động tác buông tay hết cách: “Chung Hạo Sinh vừa tới đó, lập tức xảy ra chuyện?”
Hạng Khôn nhíu mày, nói: “Chuyện không có chứng cứ, không thể nói lung tung. Trong tình huống hiện tại, nội bộ lục đục là điều không thể chấp nhận được nhất.”
Văn Hạ gật đầu: “Vâng, nhưng nếu nội bộ ẩn giấu kẻ phản bội, vậy càng không thể chấp nhận.” Văn Hạ dừng một chút, cười nói: “Như thế chỉ có con đường chết.”
Một tay Hạng Khôn đặt lên đầu gối, ngón cái và ngón trỏ xoa xoa vào nhau, lông mày nhíu thành chữ Xuyên(*). Hạng Thần lên tiếng: “An Tĩnh nói hai người đã điều chế được thuốc làm chậm quá trình biến dị. Cụ thể là thế nào?”
(*) là chữ này: 川
Văn Xuyên không vội vàng trả lời, cẩn thận nhớ lại những gì đã xảy ra sau khi đi đến nơi trú ẩn. Cậu muốn liên kết tất cả các điểm nghi ngờ và manh mối với nhau. Nhưng cậu luôn luôn cảm thấy đầu óc rối tung, các dòng suy nghĩ đan chéo lộn xộn, dường như thiếu thông tin mấu chốt nào đó.
Cậu có thể rất tài năng trong việc học tập và nghiên cứu, nhưng khả năng nhìn nhận, đánh giá con người trong cuộc sống thực tế lại không tốt bằng anh trai. Trong nhiều tình huống, nếu chỉ với khả năng tư duy logic của cậu, sẽ không thể nhìn nhận được vấn đề ẩn chứa trong đó.
Nguyên nhân là vì mỗi người có suy nghĩ khác nhau, ngoài ra điều đó còn chịu ảnh hưởng bởi nhiều thứ như là môi trường sống, hoàn cảnh cụ thể mỗi người phải đối mặt, mức độ hiểu biết của mỗi người về vấn đề. Vì vậy, cùng một việc nhưng cách nghĩ của mỗi người sẽ khác nhau, người này cũng không thực sự hiểu hết suy nghĩ của người khác.
Sau một lúc suy nghĩ không có kết quả, Văn Xuyên nhanh chóng từ bỏ. Cậu nói toàn bộ những chuyện mình biết cho mọi người cùng nghe, nhiều người cùng suy nghĩ sẽ tốt hơn.
“Trước khi thoát khỏi khu trường học, tôi và An Tĩnh đã thu thập một số mẫu máu và da thịt để chuẩn bị cho các thí nghiệm sau này khi có điều kiện.” Văn Xuyên nói: “Chuyện này mọi người đều biết rồi.”
Tất cả mọi người gật đầu.
Văn Xuyên tiếp tục: “Nhưng sau khi đến nơi trú ẩn, tôi phát hiện Chung Hạo Sinh và người ở đó dường như rất quen thuộc. Hơn nữa, tổng chỉ huy rõ ràng là muốn che chở cho gã. Nên tôi cũng không dám làm lớn chuyện, cũng không nói ra chuyện mình có cầm theo mẫu vật. Bên cạnh đó, còn cả Chu Trì…”
Văn Xuyên nhìn Hạng Khôn, nói: “Cô ta cũng là người của Lục Bát, trước kia đi theo dưới trướng thượng tướng Chung. Nhưng tôi cũng không dám khẳng định cô ta và Chung Hạo Sinh có phải là một phe hay không.”
Hạng Khôn gật đầu: “Cậu cẩn thận như vậy rất tốt.”
Văn Xuyên nói: “Trong nơi trú ẩn tôi cũng không chắc chắn họ có đặt máy giám sát hoặc nghe lén hay không. Nhưng cuối cùng tôi và An Tĩnh cũng bất chấp, quyết định liều một phen. Vì thế, vào một đêm, chúng tôi đem thiết bị để lên giường, trùm chăn lên và tiến hành thử nghiệm.”
An Tĩnh thở dài: “Thực sự là vô cùng khó khăn.”
Văn Xuyên nói: “Hệ thống lưu trữ dữ liệu nội bộ ở nơi trú ẩn họ cũng để mở, chúng tôi có thể tự do truy cập. Điều này cũng giúp cho tiến độ thử nghiệm của chúng tôi được nhanh hơn nhiều, việc kiểm tra thông tin cũng trở nên thuận tiện. Nhưng hệ thống dữ liệu lại chỉ mở trong hai ngày, sau đó không hiểu sao lại bị khóa lại. Trung úy Nhan có giải thích là vì tín hiệu không ổn định nên sẽ ảnh hưởng đến mạng lưới dữ liệu được xây dựng bên trong hệ thống.”
Văn Xuyên uống một ngụm nước, suy nghĩ một chút, nói ngắn gọn: “Tóm lại, chúng tôi đã dành hai ngày, trốn trong chăn để phân loại các mẫu thu được, phân tích thành phần cơ bản của mỗi mẫu máu và các loại virus. Cuối cùng đi đến kết luận…”
Văn Xuyên nhìn mọi người, nói: “Không biết mọi người có còn nhớ hay không, một thời gian khá lâu trước đây đã có một tin tức về một cơ thể hoàn chỉnh được khai quật trong lớp băng vĩnh cửu. Khi đó, có người đã trích xuất máu và tế bào của nó, muốn nhân bản và hồi sinh nó. Tôi so sánh cơ sở dữ liệu sinh học và virus, tìm thấy một loại virus tương tự trong các tế bào máu khác nhau được chiết xuất từ xương, lần đầu tiên được ghi lại tại CDC(*) nhiều thập kỷ trước. Nhưng trình tự gen cụ thể của nó được ẩn và giữ bí mật. Bây giờ tôi nghi ngờ rằng có ai đó đã tách các chủng tương tự để tiến hành phục hồi nhân bản một cách riêng biệt. Và sau khi sống lại thực hiện sửa đổi gen, cuối cùng trở thành một…”
(*)CDC là viết tắt của cụm từ tiếng Anh Centers for Disease Control and Prevention, dịch sang tiếng Việt là Trung tâm kiểm soát và phòng ngừa dịch bệnh. CDC là một cơ quan y tế thuộc Bộ Y tế của các quốc gia.
Văn Xuyên không biết phải giải thích như thế nào. Nếu cậu nói quá nhiều thuật ngữ chuyên ngành, ngoại trừ An Tĩnh, những người khác cũng không hiểu, đành phải nói một cách đơn giản: “Khi chúng vào cơ thể vật chủ sẽ giống như… Một số ký sinh trùng trong tự nhiên có thể gây ra sự biến đổi thuộc tính của vật chủ, tác dụng cũng giống như hành vi dụ dỗ kẻ thù tự tử. Ví dụ, toxoplasma(*) có thể làm cho chuột trở nên liều lĩnh, thậm chí khiêu khích mèo, mèo ăn một con chuột như vậy sẽ bị ký sinh bởi toxoplasma.”
(*)toxoplasma là một loại kí sinh trùng. Các bạn muốn tìm hiểu kĩ hơn vui lòng hỏi anh google. Về cơ bản, nhiễm loại này sẽ bị các triệu chứng: nhức đầu, thay đổi tâm thần, xuất huyết não, hôn mê, sốt, và thỉnh thoảng tổn thương thần kinh có tính định vị, như mất vận động hoặc mất cảm giác, liệt dây thần kinh sọ, rối loạn thị giác, và tai biến mạch não.
“Ký sinh trùng như thế này, chúng sẽ coi vật chủ là “bàn đạp” để đi đến nơi mình muốn đi.” Văn Xuyên nói một lúc miệng khô lưỡi khô, uống hết nước, Hạng Thần lấy thêm nước, thử nhiệt độ xong mới đưa cho cậu. Văn Xuyên nói cảm ơn, tiếp tục: “Và bây giờ những bị nhiễm bệnh… Những người bị nhiễm bệnh, virus trong cơ thể của họ đã được sửa đổi gen, chúng ảnh hưởng trực tiếp đến não và dây thần kinh của con người. Sau đó những người bị nhiễm bệnh cắn người khác, virus sẽ lây lan sang người bị cắn. Đó là một…hình thức khiến cho bệnh lây lan trên diện rộng.”
Văn Hạ hỏi: “Thuốc trì hoãn quá trình biến dị mà em điều chế được có tác dụng gì?”
“Chỉ có thể trì hoãn, không thể chữa khỏi.” Văn Xuyên lắc đầu, ánh mắt ảm đạm: “Một khi bị cắn, virus này sẽ phân chia nhanh hơn, phản ứng trong cơ thể người với giới tính khác nhau cũng hoàn toàn khác nhau. Đối với Alpha và Omega, nếu trong cơ thể không có chất cách trở và thuốc ức chế, tốc độ đột biến về cơ bản là trong vòng một phút, thậm chí mười giây, nhưng Beta chậm hơn nhiều.”
“Tôi đã phân tích các quy tắc phân chia của các loại virus này khi kết hợp với các chất ức chế và thành phần tương tự trong mẫu của Beta. Hiện tại, thuốc điều chế ra có tác dụng trì hoãn một giờ trong cơ thể Alpha và Omega, nhưng trong cơ thể Beta thì chỉ kéo dài nửa giờ. Tôi cho rằng, nguyên nhân là vì trong cơ thể Beta đã có chứa thành phần kháng nguyên tương tự, nên virus đã có khả năng kháng cự nhất định, dẫn đến việc tác dụng không kéo dài được như đối với Alpha và Omega.”
Văn Hạ nheo mắt lại, ngón tay gõ nhịp trên ghế, nói: “Thuốc trì hoãn có tác dụng gì với người đã biến dị không?”
Văn Xuyên trả lời: “Em đã thực hiện một thử nghiệm sơ bộ trên các đầu dây thần kinh với thuốc đó. Kết quả cho thấy rằng, thuốc có một số tác dụng làm tê liệt, khiến cho tốc độ chuyển động của người mới bị nhiễm bệnh sẽ giảm đáng kể, do đó làm chậm tốc độ biến dị. Còn đối với người đã hoàn toàn biến dị, thuốc sẽ làm tốc độ của họ chậm lại, không có khả năng xác định chính xác mục tiêu, não bộ và dây thần kinh vận động không thể phối hợp nhịp nhàng. Quá trình này sẽ tạo cơ hội cho chúng ta có thời gian thoát hiểm. Nhưng quá trình này sẽ không kéo dài.”
Văn Xuyên lại nói tiếp: “Sau khi lấy được thành phẩm, tôi đi tìm Chu Trì và Nhan Thư Ngọc. Chu Trì nảy sinh tò mò về thuốc, muốn nghiên cứu thêm Nhưng trung úy Nhan lại có thái độ dè dặt, không cho tiến hành thí nghiệm. Ngày hôm sau, Chu Trì thuyết phục được trung úy Nhan. Họ phái người ra ngoài bắt vài tang thi về làm thí nghiệm, lúc đó tôi đã phản đối.”
“Vào thời điểm đó, chúng tôi đã thu thập đủ thông tin, hoàn thiện cơ sở dữ liệu. Chúng tôi hoàn toàn có thể thực hiện các thí nghiệm mô phỏng trên máy tính, không cần thiết phải làm thí nghiệm trực tiếp trên cơ thể tang thi.”
La Tử Tùng cảm thấy khó hiểu: “Vậy thì các cậu có thể tự mình thử nghiệm, không cần phải nói cho người khác biết.”
An Tĩnh lắc đầu: “Để xây dựng một trang web thử nghiệm điện tử mô phỏng quy mô đủ lớn, có rất nhiều dữ liệu cần phải nhập; giới tính khác nhau cộng với các thành phần dược phẩm khác nhau, rồi sắp xếp các khả năng kết hợp có thể xảy ra. Chỉ riêng mức độ dữ liệu cần phân tích này máy tính của chúng tôi đã không thể chịu được. Cho nên phải dùng máy tính có dung lượng lớn, bộ vi xử lý cao bên phía trung úy Nhan, tốc độ tính toán cũng sẽ nhanh hơn.”
Mấy người lại nhìn về phía Văn Xuyên, Văn Xuyên gật đầu, nói: “Tôi không ngờ bọn họ lại trực tiếp tiến hành thí nghiệm trên cơ thể người. Chung Hạo Sinh cũng đến xem vài lần. Lúc đó, thời gian rút lui của chúng tôi theo kế hoạch đã đến gần. Ý của trung úy Nhan là có thể trói tang thi lại, đóng thùng, cùng mang đi.”
Văn Xuyên nhíu mày: “Nhưng đêm đó đã xảy ra chuyện.”
Văn Hạ cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn mọi người: “Mọi người vẫn còn cảm thấy đây là do không may, là trùng hợp thôi à?”
La Tử Tùng chần chờ gật đầu: “Cái này…”
Văn Hạ khẳng định: “Đây là có người không muốn Văn Xuyên phát hiện bí mật tang thi, không muốn nó tìm hiểu sâu thêm.”
Nếu để trên đường rút lui tìm cơ hội giết người diệt khẩu thì không được, chờ đến thành phố F mới động thủ thì lại càng muộn. Đặc biệt, các chuyên gia ở thành phố F càng nhiều hơn, giỏi hơn. Họ có thể thông qua thuốc trì hoãn này tìm ra giải pháp.
Vì vậy, cách tốt nhất là tạo ra một tai nạn, để cho Văn Xuyên và một vài người nữa cùng chết luôn tại nơi trú ẩn.
“Nhưng chính bọn họ cũng sẽ gặp nguy hiểm…” Hạng Khôn dừng một chút, tự nhiên ý thức được cái gì, vẻ mặt ông bất ngờ thay đổi.
Văn Hạ gật đầu: “Chung Hạo Sinh không sợ thứ kia, như vậy rất có khả năng, trong nơi trú ẩn còn có nhiều người khác cũng không sợ? Và số lượng không ít. Ví dụ như…trung úy Nhan, người tự chủ trương bắt tang thi về?”
Văn Xuyên nói: “Nếu trong cơ thể họ không có vaccine, vậy chỉ có một khả năng: đó là bản thân họ có sử dụng một loại giống như chất cách trở, có thể ngăn chặn khứu giác của tang thi hoặc ức chế một số dây thần kinh. Nó giúp họ trở thành mục tiêu được chỉ định là bỏ qua. Nói một cách đơn giản chính là, cho dù Chung Hạo Sinh đứng lẫn trong bầy tang thi, tang thi cũng sẽ không cắn gã, sẽ coi gã không tồn tại, hoặc là…coi gã như đồng loại.”
An Tĩnh vỗ đầu gối: “Điều này là hoàn toàn có thể!”
Hạng Thần nheo mắt lại, Văn Hạ sờ sờ cằm, nói: “Nói như vậy, nếu như có thể lấy được thứ này, tất cả mọi người đều tiêm một mũi, chẳng phải là sẽ không cần sợ nữa à?”
Hạng Khôn sải bước ra khỏi cửa: “Bây giờ, tôi sẽ cho người lấy máu của Chung Hạo Sinh để làm xét nghiệm, phân tích.”
An Tĩnh đứng lên: “Cháu đi cùng chú.”
Mấy người bọn họ cảm thấy khá phấn khích, nếu những suy đoán của Văn Xuyên có thể kiểm chứng được là đúng, khả năng mọi người gặp nguy hiểm sẽ giảm đáng kể.
Văn Hạ ngồi trên ghế, khoanh tay, lười biếng nói: “Tốt nhất là tìm cách tách thiếu tướng Chu và trung úy Nhan ra, tiến hành thăm dò, nhưng không để lộ mục tiêu của chúng ta. Tôi khá tò mò, rốt cuộc, người tổng chỉ huy kia đã chết như thế nào?”
Văn Xuyên quay đầu nhìn hắn, Văn Hạ ung dung, nói: “Nơi này chắc chắn còn có nhiều vấn đề. Các chàng trai! Chuyện này không chỉ đơn giản như chúng ta thấy.”