ABO Thú Tính - Thanh Tiểu Vũ

Chương 95



Bên trong Bạch Tháp đã chia làm hai phe phái. Những người đi theo Trương Ưng Hải một là muốn có được thuốc biến nạp kiểu mới, hai là bài xích việc bản thân phải tự mình hóa thú. Họ vừa không tán đồng với bố cục đổi mới hiện giờ của thành phố F, cũng vừa không đồng ý tiếp thu. Họ dường như không hề cảm thấy hứng thú đối với việc quân đội thi hành “Hệ thống thân phận”, bức tranh vẽ tương lai giống như một miếng bánh. Một phái còn lại là phái duy trì cách làm của Bạch Tháp, có khát vọng to lớn với quyền lợi và sức mạnh, không cho phép người khác làm hỏng. Họ coi tất cả những người có suy nghĩ như Trương Ưng Hải và trung úy là “Phái bảo thủ”.
Bọn họ cho rằng những người theo “Phái bảo thủ” đều là những người nhu nhược, không chịu chấp nhận hay chuẩn bị can đảm để tiếp thu các loại cải cách, đổi mới; đồng thời cũng không có tầm nhìn xa trông rộng. Để phân biệt với “Phái bảo thủ”, bọn họ đã tự xưng là “Phái cải cách”, nhưng đối với Phái bảo thủ thì cùng lắm bọn họ cũng chỉ được coi là “Phái cấp tiến” mà thôi.
Hạng Thần không có thời gian để đi bắt bẻ bọn họ vấn đề về “Danh hiệu”. Dưới sự yểm hộ của Phái bảo thủ, Hạng Thần dẫn theo đàn em thuận lợi đột nhập vào bên trong Bạch Tháp. Sau đó, hắn dựa theo bản đồ mà Văn Hạ cung cấp nhanh chóng bao vây chặt chẽ nơi ẩn nấp của lãnh đạo cấp cao bên quân đội và Nhan Hoàn.
Nơi ẩn náu của đám người Nhan Hoàn được đánh dấu là “Khu đất hoang” trong “Kế hoạch chăn cừu”, khu C của Bạch Tháp được đánh dấu là “Chuồng cừu”. Hạng Thần đưa mắt nhìn bản đồ rồi đưa tay ấn vào tai nghe, nói: “Tiểu đội một đi theo tôi tới khu A để mở kho vũ khí. Tiểu đội hai đi sang chỗ trung úy, hỗ trợ trung úy dọn dẹp cửa ra vào khu C.”
“Rõ!”
“Đội trưởng Trương?” Hạng Thần cầm súng tránh ở đằng sau cây cột, nhỏ giọng hỏi: “Đội trưởng Trương? Người của anh hiện đang ở đâu?”
“Ở khu B.” Mãi một lúc sau thì Trương Ưng Hải ở đầu dây bên kia mới trả lời, xung quanh anh ta toàn là tiếng súng: “Toàn bộ thành viên ở khu B đang phản kháng, bọn họ đang liên hệ với khu D. Khu D nằm gần “Khu đất hoang”, chúng ta không thể để cho bọn họ truyền tin tức ra ngoài.”
Vừa dứt lời, Hạng Thần đã cảm thấy dưới chân rung chuyển, từ đằng xa thoáng truyền đến tiếng nổ mạnh.
“Động tĩnh của các anh như thế này thì làm sao mà người bên “Khu đất hoang” không phát hiện cho được?” Hạng Thần mắng to: “Chúng tôi đang mở kho vũ khí ở khu A, chúng tôi sẽ nhanh chóng chạy qua đó, các anh cố gắng giữ vững!”
Trương Ưng Hải mắng vài tiếng: “Kế hoạch lúc đầu không phải như thế, ai cho các người…”
Hạng Thần trực tiếp cắt đứt cuộc trò chuyện. Kế hoạch thay đổi đột ngột, hắn biết nhóm người Trương Ưng Hải có bất mãn trong lòng nhưng giờ thật sự không có cách nào khác cả. Việc kế hoạch không đuổi kịp biến hóa là chuyện thường tình khi ở trên chiến trường.
Hắn mở cửa hông ra rồi trốn vào. Đây là một căn phòng điều khiển không bật đèn, Hạng Thần đổi băng đạn, phất tay ý bảo những người khác đi về phía trước. Sau đó, hắn nhanh chóng lẻn ra ngoài cửa, dùng tốc độ cực nhanh dẫm lên tay vịn hành lang rồi nhảy vọt sang hành lang ở phía đối diện.
Người máy AI bị tắt nguồn đứng trong một góc. Nếu như không có mệnh lệnh thì chúng nó chẳng có bất cứ uy hiếp gì đối với con người.
Hạng Thần đưa lưng về phía người máy, khóe mắt đột nhiên nhìn thấy có một bóng dáng từ góc nghiêng lao vụt ra. Hắn cúi thấp người né tránh ngay lập tức, viên đạn đồng thời bắn vào tay vịn, âm thanh kim loại va chạm vào nhau phát ra tiếng “Ting”.
Người đàn em đi phía trước nhanh chóng quay đầu lại: “Ai?”
Chúng đàn em không có bài bản gì, chỉ biết bắn loạn xạ, suýt chút nữa đã bắn trúng Hạng Thần. Hạng Thần gào lên trong tai nghe: “Hướng mười một giờ! Các người đang bắn đi đâu đấy hả?”
Chúng đàn em vội vàng quay đầu lại, nhưng có người xác định phương hướng không đúng, hướng mười một giờ của người đó không giống với những người khác nên trong một lúc đạn dược toàn bay loạn trên đỉnh đầu.
Hạng Thần một cái đầu hai cái đại (*). Hắn nghĩ đến việc một mình hắn đã có thể làm tan hoang hang ổ ở cả khu Một và khu Hai thì tên thủ lĩnh của hai bên đó bị hắn đánh bại quả thật là không hề oan ức một chút nào.
(*) Một cái đầu hai cái đại: ý chỉ sự việc quá mức rối rắm, khó lòng tự mình giải quyết. Ở đây ý tác giả là Hạng Thần cảm thấy quá stress với đám đàn em vô dụng.
“Ting.” Viên đạn lại đánh vào trên tay vịn một lần nữa. Hạng Thần trốn rất khá, đối phương từ đầu đến cuối đều không thể nhắm bắn một cách chuẩn xác. Chỉ là, phương hướng lần này đã thay đổi. Hạng Thần lười đi giúp mấy tên đàn em, hắn cúi thấp người lộn một vòng trốn đến bên cạnh người máy AI, sau đó nhấc chân đạp người máy lùi ra ngoài một chút, nương theo sự phản chiếu trên thân người máy để nhìn rõ đối phương.
Đó là một người mặc đồng phục thống nhất của Bạch Tháp. Hai lần xạ kích không thành đã khiến gã có chút nôn nóng. Khi gã nhìn thấy người máy đứng trong góc, theo bản năng muốn nổ súng lại dừng lại. Khóe miệng Hạng Thần cong lên, cánh tay nương theo góc độ che đậy của người máy, vừa đẩy người máy ra đồng thời nổ súng, đối phương chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất.
Hạng Thần xác nhận chung quanh không có kẻ địch nào khác mới đi qua. Hắn ngồi xổm người xuống nhìn đối phương, đó là một người đàn ông trẻ tuổi, trong miệng gã vẫn còn nói cực kỳ hùng hổ: “Một đám các người… toàn lũ nhu nhược, tôi tuyệt đối không cho phép các người phá hủy…”
Vẻ mặt Hạng Thần bỗng chốc trở nên phức tạp.
Hắn nhét giấy thông hành vào lại túi của đối phương, vừa nhìn thẳng vào mắt người kia vừa nói:
“Cậu quên hết những gì mà trường học đã dạy mình rồi à?”
Người kia ngây ra, nói: “Liên quan… cái cứt gì đến anh.”
Hạng Thần vỗ vỗ vai gã. Những người này đều đã trải qua biến nạp, chỉ cần không phải mất mạng vì một kích thì mọi vết thương đều có thể tiến hành quá trình tự chữa trị. Hạng Thần không định tùy tiện cướp đoạt tính mạng người khác, sau khi đá văng người kia ra chỗ khác thì xoay người rời đi.
Người đàn ông trẻ tuổi yếu ớt kêu gào ở đằng sau: “Các người như thế này đều là những kẻ nhu nhược! Thế giới yêu cầu chúng ta phải cải cách! Loài người cần phải thay đổi!”
“Giáo sư Nhan đã tiêu hao nhiều tâm huyết như vậy! Nhân loại cũng đã trả một cái giá lớn như vậy rồi! Nếu bây giờ thất bại trong gang tấc… thì không phải tất cả đều là uổng phí à?”
Vẻ mặt mấy tên đàn em đều vô cùng phức tạp mà liếc mắt nhìn người đàn ông kia một cái, sau đó có người nhỏ giọng nói với Hạng Thần: “Đại ca, kho vũ khí đã mở ra rồi ạ.”
“Vậy thì vận chuyển đồ đạc xuống đó đi.” Mắt Hạng Thần hơi tối xuống, hắn xua tay ý bảo chúng đàn em không cần để ý đến lời nói của người đàn ông kia, nói tiếp: “Dưới đó sẽ có người tiếp ứng chúng ta, đi thôi.”
“Rõ!” Tên đàn em chần chờ liếc mắt nhìn người đàn ông kia một cái. Phần lớn những tên đàn em ở đây đều có ý nghĩ giống với “Phái cải cách”, vì dù sao thì trên thực tế, họ cũng đã được hưởng rất nhiều chỗ tốt từ những người thủ lĩnh mà bọn họ đi theo lúc trước.
Tương lai dù có như thế nào, trời có sập xuống thì chắc chắn cũng sẽ có người gánh, vì chúng ta không thể khiến cho tất cả mọi người đều tiến vào chỗ chết, đúng không? Chỉ cần có thể sống sót thì đều là người chiến thắng. Về phần những người ở bên ngoài thành phố F, chuyện cần xảy ra cũng đã xảy ra, những người còn sống sót đều muốn tiến về phía trước. Cứ nhất thiết bám lấy chuyện báo thù cho người chết, lấy lại công bằng cái gì gì đó, vừa nghe liền cảm thấy cực kỳ không thực tế.
“Đại ca…” Một tên đàn em đánh bạo nói: “Em cảm thấy người kia nói rất đúng. Đương nhiên là không phải ý nói anh là một người nhu nhược. Ý em là, chúng ta thật vất vả mới sống sót được thì chúng ta nên tích cực mà hướng về phía trước…”
“Tiến về phía trước là đúng.” Hạng Thần lạnh lùng nhìn gã: “Nhưng dẫm lên thi thể của người khác để tiến về phía trước thì còn có ý nghĩa gì? Sống sót được là do may mắn, nhưng những người không được may mắn đó thì nên gặp xui xẻo sao? Nếu là cậu, cậu có tình nguyện bị người khác đạp dưới lòng bàn chân làm đá lót đường cho người khác không?”
“Không phải…” Tên đàn em liếm liếm môi, nở một nụ cười nhạt nhẽo: “Chuyện đã thành ra như vậy rồi, nếu chúng ta cứ tiếp tục băn khoăn về vấn đề này thì…”
“Như thế này không phải là băn khoăn.” Hạng Thần giơ cây súng trong tay lên, nói: “Ai thèm băn khoăn về nó chứ? Không phải là tôi đang tự mình nỗ lực để thực hiện cho các người đấy à?”
Đàn em: “…”
Chúng đàn em ngại với uy thế của Hạng Thần nên không dám nhiều lời. Bọn họ nhanh chóng dọn ra hơn nửa kho vũ khí. Trong nhà để xe, Kỳ Thập Nhất đã dẫn theo người đến tiếp ứng bọn họ, mấy người cậu ta là tiến vào từ một cửa hông khác.
Sau khi La Tử Tùng đuổi theo đám người Tần Chính, Kỳ Thập Nhất đã nhận được tin tức của Văn Hạ, cậu ta bèn dẫn theo những người còn lại chạy đến đây.
Ân Kỳ không còn trông cậy được nên đã bị Văn Hạ phái người đưa đi khu vực hoạt động có nguy cơ thấp. Kỳ Thập Nhất đội mũ, đeo súng trước ngực, một chân vẫn còn đặt trên cản xe(2) việt dã vừa nói: “Tên Tần Chính làm vậy là tự tìm đường chết rồi! Loại thuốc biến nạp này có tỉ lệ tử vong cực cao, nếu như gã phá hủy kế hoạch lần này, các người cũng sẽ bị gã làm cho liên lụy! Nếu như không muốn bị Nhan Hoàn giết chết thì tự giác phối hợp một chút cho tôi! Nếu như lại có người tự tiện hành động thì đừng trách súng trong tay tôi không nhận người quen!”
Cậu ta vừa nói vừa chỉa chỉa họng súng về phía trước, đúng lúc đó thang máy ở phía đối diện mở ra, Hạng Thần đã dẫn theo người và vũ khí đến.
“Anh Hạng!” Kỳ Thập Nhất vội vàng tiến lên đón.
“Phân phát vũ khí ra đi.” Hạng Thần lời ít mà ý nhiều, nói: “Tôi muốn đi chi viện cho khu D, cậu dẫn theo một nhóm đi cùng tôi. Những người khác chia làm hai tổ, một tổ đi sang chỗ của Trương Ưng Hải, một tổ đi sang chỗ ba của tôi… thiếu tướng Hạng hội hợp, mang vũ khí qua bên đó đi!”
Những người mà Ân Kỳ đưa đến đã xảy ra vô số thương vong dọc đường đi, về sau lại bị Tần Chính mang đi một phần nên lúc này cũng chẳng còn lại mấy người.
Kỳ Thập Nhất chia tổ cho bọn họ xong thì phát cho mỗi người một món vũ khí. Những vũ khí còn thừa thì được đặt lên trên xe việt dã rồi để xe chở ra ngoài cung cấp cho mấy người Hạng Khôn.
“Những ai không muốn tiếp tục, muốn rời đi thì bây giờ vẫn còn cơ hội.” Đôi mắt lạnh lùng của Hạng Thần quét qua mấy người kia, hắn không có bất kỳ sự tín nhiệm nào đối với nhóm người này: “Tôi có thể hiểu lý do tại sao mà các người không muốn liên quan đến chuyện này, thế nên sẽ không có ai miễn cưỡng các người cả. Những ai muốn đi thì có thể rời đi bất cứ lúc nào. Tuy nhiên, kẻ đó không được phép cung cấp tin tức cho quân địch, không được phản bội lại chúng tôi, nếu ai không làm theo thì kẻ đó sẽ phải tự gánh lấy hậu quả.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, có người chủ động đứng ra nói: “Ngài yên tâm, Tần Chính không có thuyết phục được chúng tôi, chúng tôi cũng không có cái loại tự tin như gã, tin rằng mình có thể may mắn mà chịu đựng qua được quá trình biến nạp. Nếu như sắp tới sẽ có vắc-xin phòng bệnh kiểu mới thì chúng tôi phải mạo hiểm như vậy làm gì cơ chứ? Hơn nữa, người nhà của chúng tôi… Đều là tại Nhan Hoàn nên chuyện này mới xảy ra, bảo chúng tôi đi đầu nhập vào dưới trướng ông ta, đó tuyệt đối là chuyện không có khả năng.”
Kỳ Thập Nhất liên tục gật đầu, nói với vẻ giận dữ: “Như này mới đúng chứ! Chính vì lẽ đó nên chúng ta sao có thể nhận giặc làm cha được? Cái loại người như gã Tần Chính này…”
Hạng Thần giơ tay ngăn Kỳ Thập Nhất lại, vừa nhìn mấy người kia vừa nói: “Tôi sẽ nhớ kỹ những gì mà các người đã nói. Được rồi, đừng lãng phí thời gian nữa, đi thôi!”
Kỳ Thập Nhất dẫn người đi cùng với Hạng Thần chạy sang khu D, mấy tên đàn em kia cũng vội vàng đuổi kịp. Hạng Thần cũng không có chút tín nhiệm nào đối với mấy tên đàn em này, thế nên phải để họ ở dưới mí mắt thì mới có thể khiến hắn cảm thấy an tâm.
Trong nhóm người này, chỉ có một mình Hạng Thần là biết về toàn bộ kế hoạch và bản đồ. Hắn không dám để cho những người khác biết được vị trí của “Khu đất hoang”, tránh trường hợp có kẻ phản bội mật báo tin tức ra ngoài.
Bây giờ trong đội có thêm một Kỳ Thập Nhất, sự căng thẳng trong lòng hắn mới hơi thả lỏng ra một chút.
Đến cùng thì cũng đều là hợp tác với những người không quen, là Trương Ưng Hải cũng được, trung úy cũng được, hay là đám đàn em mới thu này cũng được. Dù sao thì cả hai bên đều có sự ngăn cách trong lòng, thế nên không khí cũng có chút căng thẳng.
Muốn đi từ khu A đến khu D thì phải đi vòng qua khu vực trồng trọt ở vùng trung tâm. Khu vực trồng trọt có một trang trại gieo trồng và nuôi dưỡng rất lớn, các loại vật nuôi khác nhau được chăn nuôi trong những chiếc lồng chắc chắn. Lúc bọn họ đi qua, mấy con vật này cũng ngẩng đầu tò mò nhìn theo. Cho dù chúng được quản lý một cách thống nhất bằng hệ thống máy móc, sân bãi cũng được dọn dẹp vệ sinh sạch sẽ nhưng mùi hương ở nơi có đông đảo động vật sinh hoạt vẫn khiến cho con người ta cảm thấy cực bất ổn.
Khi đi qua khu vực trồng rau được đặt trong nhà kính, Kỳ Thập Nhất tò mò hái một quả cà chua xuống ngửi. Ánh sáng mặt trời nhân tạo chiếu xuống những chiếc lá xanh mướt, chỗ nào cũng là rau dưa tươi sống ngon miệng, giọt nước tròn trịa nhỏ xuống từ kẽ lá khiến cho Kỳ Thập Nhất – con người phải ăn lương khô lâu ngày – nhìn mà muốn cắn một miếng.
Khi Kỳ Thập Nhất còn đang chần chờ thì một cái camera ở trong góc đột nhiên di chuyển, quay góc và chĩa thẳng về phía bọn họ.
Tai Hạng Thần giật giật, hắn cực kỳ nhạy bén mà nghe được âm thanh máy móc chuyển động và tiếng chạy của dòng điện. Tim hắn như thắt lại, vừa vội vàng kéo Kỳ Thập Nhất vừa hét: “Cẩn thận!”
Ngay sau đó, súng máy tự động bắt đầu khởi động, cà chua trong tay Kỳ Thập Nhất bị bắn một phát làm cho nát nhừ, nước cốt bắn tung tóe đầy lên người nhìn như là máu đang chảy ra vậy.
“Không phải anh bảo tất cả tính năng giám sát và an ninh đều bị tắt rồi sao?” Kỳ Thập Nhất vội vàng cúi thấp người tránh né, những người còn lại cũng tự động đi tìm chỗ trốn.
Khu nhà kính toàn là rau dưa hoa quả nên không có chỗ nào mà họ có thể dùng để trốn. Trong lúc nhất thời, nước cốt rau quả bắn ra đầy đất, có vài người trúng đạn ngã xuống đất, trong một lúc, khu đó liên tục vang lên tiếng gào thét thảm thiết.
Hạng Thần nhanh nhẹn lao xuống bên dưới giàn nho, đồng thời nhanh chóng tập trung tinh thần vào ba cái camera và hai khẩu súng máy tự động.
Hắn đeo súng lên lưng, hai tay hai chân chống xuống đất, bộ dạng giống như một con sói mà lao tới đẩy giàn nho. Giàn nho ngay lập tức sập xuống, một trong số gậy chống đập vào camera. Hạng Thần kéo đèn treo trên đầu, súng máy tự động hướng lên trên tiếp tục bắn phá, khiến cho nóc của nhà kính bị bắn thủng. Hạng Thần lắc lư giữa không trung, một tay nâng súng, mỗi lần bắn một cái khiến cho hai khẩu súng máy bị hỏng.
Khu nhà kính ngay lập tức yên tĩnh lại, chấm đỏ trên camera cũng biến mất, hiển nhiên là kẻ kia đã tắt camera.
Hạng Thần híp mắt lại. Hắn nhảy xuống từ trên đèn treo, đầu gối hơi hơi gấp lại để giảm độ xóc. Hắn ấn xuống tai nghe, nói: “Mẹ ơi?”
Quý Hồng Nguyên đáp lại ngay lập tức: “Gọi ba. Ba đây, sao thế?”
“Dưới tình huống nào thì một bộ phận tính năng giám sát và an ninh đã bị tắt khởi động lại ạ?”
“Một bộ phận ấy hả?” Quý Hồng Nguyên ở đầu dây bên kia suy nghĩ một chút rồi nói: “Một là có người khởi động; hai là cái bộ phận kia không nằm chung một đường dây với những cái còn lại, nó có đường dây điều khiển riêng.”
Hạng Thần nhớ lại các bản đồ và bản đồ đường bộ mà mình đã từng xem qua, xác định được khu vực trồng trọt và khu A là nằm trên cùng một đường dây, không những thế, ở phía dưới còn có…
Phía dưới?
Hạng Thần nhíu mày, hắn chợt nhớ ra để đi từ khu A đến khu D còn một loại phương thức thông hành nữa, đó chính là tàu điện ngầm nội bộ được xây dựng bên trong Bạch Tháp.
Vì trong tình hình bây giờ, nếu đi bằng phương tiện giao thông thông thường thì sẽ cực kỳ bị động. Hơn nữa, vì tính năng giám sát và an ninh đều đã bị tắt nên phần lớn nguồn điện cũng bị đã bị ngắt theo. Chính vì lẽ đó nên bọn hắn không có ưu tiên suy xét đến việc sử dụng tàu điện ngầm.
Nhưng nếu phía dưới có tàu điện ngầm, vậy thì đường dây điều khiển tuyến đường tàu điện ngầm rất có thể là một đường dây riêng biệt – để phòng ngừa tình huống bị cúp điện, để ứng phó trường hợp cấp bách và tình huống chạy trốn khẩn cấp. Nếu thế thì việc này là cực kỳ có khả năng.
Đường dây đến khu vực trồng trọt có lẽ là tuyến đường của tàu điện ngầm, và vì nó là tuyến dự phòng nên mới có thể đột ngột khởi động.
Nhưng cho dù là khởi động thì nó cũng không thể tự mình khởi động, thế nên chỉ có thể là do có người đã làm việc này.
Có kẻ nào đó đã phát hiện ra việc bọn họ xông vào, khả năng cao là người của khu D, nhưng cũng có thể là người của “Khu đất hoang”, thế nên người đó mới sử dụng tuyến đường dự phòng này nhằm ngăn cản bọn họ tiến bước.
“Các con đến chỗ nào rồi?” Quý Hồng Nguyên hỏi.
“Khu vực trồng trọt ạ…” Hạng Thần nghĩ nghĩ, nói: “Con định đi đường tàu điện ngầm, ba thấy thế nào ạ?”
“Cũng không phải là không được.” Quý Hồng Nguyên đáp: “Mặc dù tàu điện ngầm có nhiều khuyết điểm – như là không dễ dàng chạy trốn, tính bị động cao, nếu bị chặn đường ở cả trước và sau thì rất khó chạy thoát, quyền khống chế không nằm trên tay con… Nhưng nó vẫn còn một ưu điểm.”
Hạng Thần tiếp lời: “Không tiện trang bị vũ khí.”
“Đúng vậy. Với lại, các chương trình bảo mật AI đều đã bị ngừng hoạt động hết rồi, thế nên sự đe dọa của vũ khí tự động đến an nguy của các con đã giảm đi rất nhiều.” Quý Hồng Nguyên gật đầu đáp lại.
“Tốc độ của nó cũng rất nhanh, so với việc bọn con tự mình đi qua thì nhanh hơn nhiều.” Hạng Thần nói: “Thế thì chốt đi tàu điện ngầm vậy.”
“Con nhớ phải tự mình cẩn thận đấy.” Quý Hồng Nguyên suy nghĩ một chút, nói: “Nếu có thể thì con hãy tiếp quản hệ thống tàu điện ngầm.”
“Dạ.”
Hạng Thần gọi đám người Kỳ Thập Nhất rồi cùng đi về lối ra vào tàu điện ngầm, những người bị thương tạm thời tránh trong phòng ở khu vực trồng trọt.
Kỳ Thập Nhất đeo súng đi đằng sau Hạng Thần, vừa đi xuống cầu thang vừa nhìn đường hầm âm u, hỏi: “Anh Hạng, không phải anh có thể hóa thú à? Sao anh không thử…”
“Không đến lúc bắt buộc thì tôi không có ý định hóa thú.” Hạng Thần thuận miệng nói: “Thứ nhất, một khi hóa thú là bất kỳ lúc nào cũng phải đi tìm quần áo, quá phiền phức; thứ hai, mấy người Nhan Hoàn đều chưa có hoạt hóa, chỉ là những người bình thường, tôi không muốn dùng hình dạng lúc hóa thú để đối mặt với bọn họ.”
Cái cảm giác này cực kỳ vi diệu, khả năng hóa thú cũng chính là năng lực của hắn. Văn Xuyên đã từng nói cậu muốn hắn học được cách tự mình tiếp thu, tự mình thích ứng, tự mình giải hòa. Nhưng nếu như dùng bộ dạng lúc hóa thú để đi đối mặt với những lãnh đạo cấp cao của Bạch Tháp vẫn luôn khiến hắn cảm thấy như đó là một hành động biến tướng của việc thừa nhận “chỗ tốt của tiến hóa”. Bảo hắn dùng loại hình thái này để đi đối phó với người thường sẽ làm cho hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Kỳ Thập Nhất vẫn chưa thể hiểu được cảm giác phức tạp ấy. Trong suy nghĩ của cậu ta, nhóm người đã tiến hóa gien này đều cực kỳ ngầu, cực kỳ may mắn, giống như siêu nhân ở trong truyện tranh vậy. Họ có sức mạnh có thể vượt qua vô số lần so với sức của người bình thường, họ chính là những vị anh hùng đi giải cứu thế giới.
Cậu ta ngẫm nghĩ, nói: “Tại sao lại phải đi tìm quần áo thế ạ?”
Hạng Thần: “……” Trọng tâm là cái này đấy hả?
Đường hầm ở chỗ tàu điện ngầm có ánh sáng cực kỳ yếu, chỉ có biển báo lối thoát hiểm
là hơi hơi tỏa ra ánh sáng. Một đám người đi trong đường hầm, tiếng bước chân có chút lạc lõng, còn mang theo cả tiếng vọng lại.
Gió từ nơi xa thổi tới, mang theo những hương vị phức tạp: Có mùi máu tanh, có mùi khói thuốc súng, có cả mùi của sự sợ hãi và bất an.
Hạng Thần ngẩng đầu lên, mũi giật giật. Mặc dù đang ở trong đường hầm tối tăm nhưng hắn vẫn có thể nhìn được mọi thứ rõ ràng như cũ. Hắn lia mắt nhìn biển dẫn đường rồi dẫn mọi người rẽ phải, đi xuống sân ga từ một đường, khi đi lên lại là một đường khác. Mãi mới tìm được chiếc tàu điện ngầm nhỏ đỗ ở gần lối ra vào.
“Lên tàu.” Hạng Thần quay đầu lại, thấy Kỳ Thập Nhất vẫn đang nhìn chằm chằm hắn đầy sự tò mò bèn thở dài, nói: “Bọn tôi là biến hóa về gien chứ không phải là đột nhiên có ma thuật, thứ không có thì vẫn sẽ không có, đương nhiên quần áo cũng là một trong số đó.”
Kỳ Thập Nhất gật đầu, sau khi tiến vào trong khoang xe bèn nhìn ngó khắp nơi, hỏi tiếp: “Anh, những người khác đâu hết rồi? 811 và người của Đội Cứu Viện đâu rồi ạ? Cả thiếu tướng Chu nữa?”
Tay Hạng Thần đột nhiên ngừng lại, lưng cứng còng thẳng tắp, cúi đầu không nói gì.
Đúng như dự đoán, tuyến đường của tàu điện ngầm không chịu ảnh hưởng gì. Đèn trong khoang sáng lên, tàu chuyển sang chế độ lái tự động.
Hạng Thần ngồi xuống ghế dựa, mở ra hệ thống ở đằng sau muốn tiếp quản quyền hạn, Kỳ Thập Nhất chờ mãi không thấy hồi âm, chần chờ một lát mới hỏi tiếp một cách khó khăn: “Bọn họ đi rồi ạ…?”
Hạng Thần mím môi dưới, gật gật đầu.
Kỳ Thập Nhất lặng đi một lúc.
Hạng Thần không quá thành thạo đối với mấy loại hệ thống này, nhưng dù gì thì hắn cũng đã được học qua một chút vào năm ba đại học — mặc dù hắn còn chưa kịp học hết chương trình học của năm ba đại học thì đã thôi học.
Nghĩ như vậy, những câu chuyện xưa cũ kia dường như đã là chuyện của đời trước.
Thử đưa mệnh lệnh vào, nhưng vài lần đều thất bại, ngay cả mệnh lệnh mà Quý Hồng Nguyên cho hắn cũng đều không đúng.
Hạng Thần bực bội mà đập tay xuống bàn điều khiển. Khi quay đầu lại thì thấy Kỳ Thập Nhất đang ngồi dựa vào vị trí ghế phụ, vẻ mặt héo héo. Hắn im lặng một lúc rồi mới nói: “Nén bi thương thuận theo biến cố đi.”
“Em không sao ạ…” Kỳ Thập Nhất nhỏ giọng nói: “Bọn em đã chuẩn bị sẵn tinh thần từ lâu khi quyết định làm cái nghề này rồi.”
Hạng Thần vỗ vỗ vai cậu ta, không nói chuyện.
Tốc độ của tàu điện ngầm đúng là nhanh hơn tốc độ đi đường của họ rất nhiều. Chỉ là tín hiệu ở dưới đó không tốt, tín hiệu trên máy liên lạc khi thì có lúc lại không.
Hạng Thần đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, đường hầm tối tăm nhanh chóng lui về đằng sau dường như đang cất giấu sự nguy hiểm không thể biết trước, điều đó không khỏi khiến cho con người ta cảm thấy nóng ruột.
Mũi Hạng Thần đột nhiên giật giật, hắn nheo mắt lại, vô thức tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, thân thể hơi khom xuống, hắn liên tục lia mắt về cửa kính ở hai bên.
Kỳ Thập Nhất quay đầu lại: “Anh ơi?”
Phanh —
Mấy con tang thi đột nhiên nằm bò trên cửa sổ, sau đó lại bị văng xuống cực kỳ nhanh chóng.
Kỳ Thập Nhất nổi da gà khắp người: “Chúng nó làm thế nào…”
“Chắc là có người cố ý thả chúng ra rồi.” Hạng Thần cũng không ngờ được là bên trong Bạch Tháp lại có tang thi. Hồi trước, lúc Quý Hồng Nguyên còn ở trong Bạch Tháp đã lấy được rất nhiều tin tức, nhưng ông ấy chưa từng nhìn thấy bóng dáng bất kỳ con tang thi nào ở đây.
Ngoại trừ mấy vị thủ lĩnh ở khu vực hoạt động có nguy cơ cao thích nuôi tang thi làm vũ khí ra thì toàn bộ tang thi đều đã bị đuổi ra xa khỏi trung tâm thành phố F, thế nên bên trong Bạch Tháp càng không thể có thứ này.
Vốn dĩ còn tưởng dẫn theo mấy người Kỳ Thập Nhất tiến vào đây coi như an toàn hơn so với bên ngoài, nhưng không nghĩ tới…
Tròng mắt Kỳ Thập Nhất đột nhiên co rụt lại, ngoài cửa sổ có mấy con tang thi mặc quần áo, cổ lệch qua một bên, trên người có mấy lỗ máu đen ngòm — chúng chính là những người lúc nãy bị thương ở khu nhà kính.
Xem ra đã có người thả tang thi ra, và chúng đã đuổi kịp bọn họ rồi.
Mấy người Kỳ Thập Nhất đều không có tiêm vào cơ thể mẹ, vậy nên, bọn họ chính là con mồi tốt nhất.
“A–!” Có ai đó kêu lên thảm thiết ở cửa sổ đằng sau, những người còn lại thì như phát điên mà đóng cửa sổ lại.
Hạng Thần tiến lên, tay không bắt được một con tang thi, hắn không hề do dự mà bẻ gãy cổ nó, nhưng nó đã cắn được một người ngồi bên cửa sổ mất rồi. Cả người người kia run rẩy, tròng mắt đen láy đột nhiên trợn ngược lên để lộ ra tròng mắt trắng dã, các mạch máu dưới da phình ra, còn chưa biến dị hoàn toàn thì người đó đã bị Hạng Thần Thần quyết đoán nổ súng, dứt khoát bắn chết.
Dòng máu đỏ hồng bắn ra từ sau đầu người kia, văng đầy lên ghế dựa và cửa sổ.
Ánh mắt Hạng Thần lạnh như băng. Khi hắn ngẩng đầu, bên ngoài cửa kính phía sau toa tàu toàn là tang thi đông nghìn nghịt. Chúng đang đuổi theo đoàn tàu với tốc độ cực nhanh.
“Mấy người các cậu đợi ở đây.” Hạng Thần lạnh lùng nói, sau đó đeo súng lên lưng, tay mở cửa sổ nhỏ trên đỉnh đầu ra, cánh tay mạnh mẽ kéo bản thân lên.
Mấy tên đàn em đi theo Hạng Thần tới đây cũng bò ra ngoài, những người còn lại thì tránh ở trong tàu.
Đường hầm thật sự không có chỗ nào để chạy trốn, bốn phía tối tăm, chỉ có những biển báo thoát hiểm ngẫu nhiên lướt qua là phát ra tia sáng mỏng manh.
Lưng của Kỳ Thập Nhất đã bị mồ hôi lạnh làm cho ướt đẫm.
“Còn mười phút nữa là đến trạm rồi.” Hạng Thần thở dài, đối mặt với đàn tang thi đen nghìn nghịt, nói: “Trong vòng mười phút, chúng ta nhất định phải giải quyết sạch sẽ chỗ này.”
Hai chân bọn đàn em như nhũn ra. Mặc dù bọn họ không bị lây nhiễm, nhưng cũng sẽ sợ bị ngộ thương. Nếu như bị lũ tang thi kia lôi xuống cắn thì vẫn là không sống được.
Hạng Thần huýt sáo, đàn tang thi đồng loạt ngẩng đầu lên, một đống tròng mắt trắng dã nhìn chằm chằm vào những người đang ngồi trên tàu.
Gió hất vạt áo Hạng Thần lên, đôi mày rậm của hắn nhíu lại rồi nâng súng lên bắn, một lần bắn một con, bách phát bách trúng. Tang thi ở đằng trước vừa ngã xuống đất thì con tang thi ngay sau đó cũng gục ngã. Nhân khoảng thời gian kéo giãn khoảng cách ngắn ngủi, một tên đàn em ném lựu đạn ra, sóng nhiệt cuồn cuộn xuất hiện dưới đường hầm, ngọn lửa gần như đã bén đến đuôi tàu điện ngầm.
Hạng Thần xoay người nhảy xuống đất từ trên nóc tàu, Kỳ Thập Nhất bổ nhào về phía cửa sổ ở đằng trước: “Anh Hạng!”
“Các cậu đi trước đi! Tôi sẽ tới ngay!”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.