Tàu điện ngầm vừa kêu ầm ĩ vừa nhanh chóng rời đi, Kỳ Thập Nhất đang đứng hét lớn ở chỗ cửa kính sau xe chẳng mấy chốc cũng đã biến thành một điểm đen nhỏ. Gió mang đến mùi thối rữa, hai tròng mắt của Hạng Thần đã biến thành màu xanh lục pha ánh vàng. Hắn đeo súng ra sau lưng, đôi tay hóa thành móng vuốt sắc bén, răng nanh lộ ra ngoài môi, sườn mặt, hàm dưới và cổ cũng mọc ra lông đen thô cứng, nhưng hắn không có thú hóa hoàn toàn mà chỉ duy trì ở diện mạo này.
Thuốc biến nạp kiểu mới cực kỳ hữu dụng, nó vừa cân bằng hormone ở trong cơ thể vừa không làm cho Hạng Thần bị mất khống chế. Giờ phút này, hắn cảm thấy vô cùng tỉnh táo, hắn hoàn toàn cảm giác được chính bản thân mình đang duy trì hình thái giữa hình người và hình thú ở một điểm rất là tinh tế: không có sự bài xích, không có sự nổi giận, cũng không có dục vọng thích giết chóc đến vô cùng tận. Đây là lần đầu tiên hắn có thể rõ ràng mà ý thức được, hắn đã thật sự không còn giống như trước kia nữa. Tuy nhiên, năng lực này là thứ mà hắn sở hữu nên hắn cũng không có gì phải sợ cả.
Cho dù có biến thành cái bộ dáng gì thì hắn cũng vẫn là hắn như cũ.
“Grào –” Tiếng tang thi rít lên vọng đến đầy mãnh liệt, đàn tang thi tách Hạng Thần và chúng đàn em ra. Chúng nó cũng không có để ý đến mấy cái tên chặn đường này, vừa ngửi đã biết là không thể sinh sản cũng không thể ăn, vậy nên mục tiêu của chúng nó chỉ có chiếc tàu điện ngầm kia mà thôi.
Nhưng khi Hạng Thần ngăn cản chúng nó, nhìn từ trên xuống dưới, đàn tang thi đang bao vây nhấn chìm Hạng Thần vậy mà lại dừng lại một cách kỳ lạ. Ngay sau đó, dường như có một cơn lốc xoáy nho nhỏ xuất hiện, bộc phát ra một luồng năng lượng thật lớn về phía trước, ngăn chặn lại toàn bộ đàn tang thi. Máu đen bắn ra tung tóe, máu chảy xuôi trên mặt đất, phân chia ra đường ranh giới rõ ràng. Những tang thi ở phía sau phát hiện phía trước có thương vong, nhưng chúng không những không vội vàng rời đi mà còn có mấy con tang thi cùng nhau xông đến, sau đó chúng cùng nhau ngũ mã phanh thây thân thể của “Đồng bạn” rồi cắn nuốt một cách điên cuồng.
Cả người Hạng Thần dính đầy máu đen, móng vuốt sắc nhọn xuyên thủng bụng, cổ của từng con tang thi một, sau đó lại ném “Thi thể” về chỗ đàn tang thi đang ở đằng xa. Tang thi trong đàn bỗng chốc trở nên rối loạn, có con vẫn tiến về phía trước, có con dừng lại để phân chia thi thể, cũng có con ở lại tiếp tục cào cấu khiến cho chúng đàn em bị thương — mặc dù có mùi vô trùng nhưng mùi máu tươi mới mẻ trôi nổi trong không khí lại càng có lực hấp dẫn hơn so với thi thể của “Đồng bạn”.
Mấy con tang thi vây lại đây, các đàn em liên tục kêu thảm thiết, có người dứt khoát chạy tới nơi xa, tìm thấy lối ra khẩn cấp bèn bỏ chạy như sắp bị đoạt mạng.
Hạng Thần cứu mấy tên đàn em, vừa dẫn theo chúng đàn em chạy nhanh để rời xa đàn tang thi, vừa thừa dịp đối phương đang ăn uống thỏa thích, đồng thời những tang thi ở phía sau đã bị ngăn lại khiến cho tạm thời không tới được mà gầm nhẹ: “Bắn chúng nó đi!”
Chúng đàn em lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, họ run run rẩy rẩy lấy lựu đạn ra rồi ném về phía trước, không khí nóng bỏng như thiêu như đốt cũng theo đó mà ùn ùn kéo đến bên trong đường hầm. Hạng Thần giơ tay lau đi máu đen trên mặt. Sau đó, hắn nghiêng đầu nhổ một ngụm nước bọt sang bên cạnh rồi nói: “Chạy mau!”
Mọi người nhanh chóng lùi lại, vừa chạy đi vừa tiếp tục ném lựu đạn về phía sau. Tiếng nổ mạnh liên tiếp vang lên khiến cho đường hầm lung lay sắp đổ, tro bụi liên tục rơi xuống, vách tường xuất hiện ngày càng nhiều vết rạn nứt, đường ray cũng đã bị nổ tung.
Hạng Thần chạy trốn rất nhanh, mấy tên đàn em gần như đuổi theo không kịp. Gió lớn vù vù thổi qua bên tai Hạng Thần khiến cho hắn cảm thấy bên trong hắn như đang có một loại cảm giác vui sướng đã lâu không gặp.
Chúng đàn em phần lớn đều đã bị thương, cũng may là họ đều có thể tự lành lại vết thương nên cũng không có trở ngại gì quá lớn.
Sau khi chạy ra ngoài từ đường hầm, Hạng Thần và chúng đàn em cùng nhau cho nổ tung lối ra. Toàn bộ đường hầm đều sụp xuống dưới, tất cả các hành lang trên mặt đất, bãi cỏ, ghế dựa ở sân ga trong chốc lát cũng đều đổ sập xuống, rơi vỡ một cách lộn xộn, ngổn ngang trên nền gạch ở phía dưới.
Số lượng lớn tro bụi theo gió bay lên, mọi người giơ tay che mắt, Kỳ Thập Nhất ở cách đó không xa vừa mừng vừa sợ nói: “Anh Hạng!”
Kỳ Thập Nhất chạy tới, thấy tay và sườn mặt của Hạng Thần đều xuất hiện lông đen bèn tò mò mà đánh giá không ngừng, những người khác thì lại có chút sợ hãi, họ vừa âm thầm run sợ vừa nhìn chằm chằm vào hắn.
Hạng Thần đếm số người, nói: “Trong một chốc một lát chúng nó sẽ không tới được đây đâu, chúng ta tiếp tục đi thôi.”
Khu D ở gần “Khu đất hoang”, các biện pháp an ninh ở nơi này mạnh hơn so với ở nơi khác một chút, nhân viên bên trong cũng trung thành với Bạch Tháp hơn.
Cách đó không xa, mấy khung cửa sổ trên tháp cao chợt lóe lên phản quang, Hạng Thần thấy vậy bèn hét lớn một tiếng: “Trốn đi!”
Kỳ Thập Nhất phản ứng nhanh nhẹn, cậu ta vừa chạy theo hắn vừa lộn người mà trốn đến sân ga phía sau, tiếng súng bên trên cũng cùng lúc vang lên.
Mấy người còn lại hoảng hốt vô cùng, họ không biết chọn đường nào để tránh né. Tuy nhiên, vì người của Bạch Tháp đều là những kẻ chuyên nghiệp, hoàn toàn khác biệt với đám người chỉ được lâm thời triệu tập lại này nên chẳng mấy chốc đã có tiếng mấy người kia ngã xuống đất, trên trán ai cũng có một lỗ đạn đen sì, chết không nhắm mắt.
“Đại ca!” Có tên đàn em chịu không nổi áp lực, hoảng loạn kêu to: “Chúng ta đánh không lại, bỏ đi thôi!”
“Chúng ta không có khả năng thắng được người của Bạch Tháp đâu! Đại ca!”
Kỳ Thập Nhất bỗng nhiên nổi trận lôi đình, nói: “Là các người tự nguyện theo tới đây đấy! Sao giờ lại nói cái gì…”
Hạng Thần giơ tay, lắc lắc đầu, ngăn lại lời nói của Kỳ Thập Nhất.
Đám người Hạng Thần đã dùng hết sức lực để đặt việc sử dụng vũ lực để đàn áp làm phương pháp cuối cùng, coi phương pháp thuyết phục mượn sức đặt lên hàng đầu; vì họ không muốn khai chiến với đồng bào, không muốn lại có người vô tội phải hy sinh mạng sống, cũng không muốn để cho một đám người bình thường chưa từng trải qua đào tạo và huấn luyện, không phải là những người chuyên nghiệp mạnh mẽ chiến đấu chống lại quân đội của Bạch Tháp.
Mấy người Hạng Thần không có nhiều người, có được đám người Trương Ưng Hải phản chiến đã là trúng giải thưởng lớn, những người khác thì lại chẳng thể trông cậy vào.
Tình huống bây giờ hoàn toàn là một đám tạp binh đối đầu với quân đội chuyên nghiệp, thắng bại không cần nói cũng biết,thế nên cũng không khó để giải thích lý do tại sao nhóm người này muốn lùi lại.
Hạng Thần không ngờ tới vậy mà lại có người đang chờ bọn họ ở khu D, hắn nghiến răng, nói: “Các người đừng có nhúc nhích! Đừng có mà lộ diện! Tự tìm cơ hội cho chính mình đi!”
“Đại ca! Em không đi!”
“Đại ca, em cũng không đi đâu! Chuyện đều đã thành ra như vậy rồi, bây giờ mới sợ thì cũng có ích lợi gì đâu cơ chứ?”
Có đàn em sau khi trải qua chuyện Hạng Thần đại náo khu Một khu Hai xong thì sinh ra sự sùng bái mù quáng, kiên quyết không đi, có người thì lại ngay lập tức muốn tìm cơ hội chạy trốn. Đối mặt với quân nhân chuyên nghiệp, bọn họ thật sự như là một lũ năm bè bảy mảng.
Kỳ Thập Nhất cũng ra hiệu với những người mà mình mang đến — Mặc dù người của Ân Kỳ cũng chỉ là một đám tạp binh, là những người bình thường chỉ hiểu biết một ít quyền cước công phu, nhưng nếu bàn về sự linh hoạt và thủ đoạn tàn nhẫn thì họ vẫn kém hơn chúng đàn em của khu Một khu Hai một chút.
Dù sao thì người sau là quần thể lưu manh, còn người trước chỉ là một ít bình dân áo vải có thể lực tốt một chút, năng lực mạnh hơn người khác một chút mà thôi. Nếu đặt bọn họ ở thời kỳ hòa bình, bọn họ chắc chắn sẽ là những người không thể gây ra nhiễu loạn.
Kỳ Thập Nhất lắc lắc đầu với mấy người kia, trên mặt mấy người đó tràn đầy vẻ không cam lòng. Bọn họ rất muốn hỗ trợ, nhưng tới nơi này rồi thì lại luôn luôn là kẻ kéo chân sau, thế nên đương nhiên là trong lòng họ sẽ cảm thấy cực kỳ uể oải.
Hạng Thần thở dài, lẩm bẩm: “Không thắng được sao? Tôi không thấy vậy đâu.”
Kỳ Thập Nhất quay đầu nhìn hắn, đôi mắt tỏa ra ánh sáng lấp lánh: “Anh Hạng? Anh có kế hoạch gì thế? Anh mau nói cho em biết đi!”
Hạng Thần quay đầu nhìn xung quanh, thị lực của hắn rất tốt nên hắn nhanh chóng xác định được ba vị trí của những tay súng bắn tỉa, nói: “Giờ phải loại bỏ ba tên này trước đã, cậu sẽ là người yểm hộ cho tôi.”
“Rõ!”
“Cứ tiến tới từ từ từng bước thôi.” Hạng Thần nhìn về phía những người khác: “Ai muốn hỗ trợ thì phải nghe theo mệnh lệnh của tôi.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, ngay sau đó gật đầu thật mạnh.
Hạng Thần xếp cho mấy cái điểm ngắm bắn tỉa lần lượt là các số một, hai, ba, sau đó mới nhỏ giọng nói: “Khử số Hai trước. Thị lực của gã tốt, bắn rất chuẩn, vị trí cũng cực kỳ tốt, chúng ta phải hạ gục gã đầu tiên. Tôi sẽ đi ra ngoài từ bên này, trong khoảnh khắc tôi xuất hiện thì số Một sẽ ngắm bắn tôi trước. Khi Thập Nhất nhìn thấy điểm đỏ kia, mặc kệ tôi có bị nó bắn trúng hay không, cậu cứ nổ súng trước đi đã.”
“Rõ!”
“Số Ba sẽ truy theo tiếng súng để ngắm bắn cậu.” Hạng Thần tiếp tục nói: “Cậu nổ súng xong nhớ phải đổi vị trí, nhớ là tuyệt đối không được xuất đầu lộ diện, tự mình tìm góc nào đó rồi trốn cho kĩ đi. Những người khác sẽ làm rối loạn lực chú ý của số Ba. Thập Nhất vừa hành động thì các người cũng cùng lúc đó mà ném đồ vật ra bên ngoài, nhớ là phải ném ra từ những vị trí bất đồng, cứ tùy tiện ném cái gì cũng được! Nhớ kỹ là không được lộ diện, nghe chưa?”
“Rõ!”
“Vậy còn số Hai thì sao ạ?” Kỳ Thập Nhất lo lắng hỏi: “Anh sẽ đối phó với gã như thế nào ạ?”
“Muốn ngắm bắn tôi, gã hãy còn non lắm.” Hạng Thần nhếch môi cười. Rõ ràng trên mặt hắn có máu đen, trên người cũng ô uế bẩn thỉu nhưng trông lại vừa đẹp trai vừa tỏa nắng.
Hắn giơ tay nói: “Bắt đầu!”
Mọi người ngay lập tức đề phòng, Hạng Thần cởi giày, đi chân trần giẫm lên trên mặt đất. Hắn khụy đầu gối, nghiêng người về phía trước, sau khi nín thở vài giây thì đột nhiên xông ra ngoài.
Trong nháy mắt đó Kỳ Thập Nhất suýt chút nữa đã nhìn đến ngây người.
Tốc độ của Hạng Thần cực nhanh, dường như hắn đã biến thành một cơn gió, đi chân trần giẫm lên trên mặt đất mà vô thanh vô tức. Do lực quán tính quá lớn nên chỉ trong vài bước đạp lên trên tường thì hắn đã có thể vô cùng nhanh nhẹn mà nhảy thẳng nhảy lên hai tầng lầu. Móng vuốt bén nhọn của hắn móc lên trên bệ cửa sổ, họng súng của số Một ngay lập tức đuổi theo qua đó, góc độ này vừa vặn có thể nhìn được phản quang trên thấu kính, Kỳ Thập Nhất thấy vậy thì nhanh chóng nổ súng.
Viên đạn bắn vào phần tường bên cạnh tay súng bắn tỉa, đối phương nhanh nhẹn cúi đầu tránh né. Trong khoảnh khắc nguy cơ được giải trừ, Kỳ Thập Nhất cũng xoay người tránh đi, tùy tiện nâng một cái bảng hiệu khổng lồ ở sân ga lên che trước người, viên đạn của số Ba bắn tới đây cũng không thể bắn trúng cậu ta.
Những người còn lại cũng sôi nổi ném cục đá ra bên ngoài gây ra động tĩnh. Khi thấu kính ngắm bắn của số Ba đang tìm kiếm mục tiêu từ trên xuống dưới thì Hạng Thần đã xoay người tiến vào từ cửa sổ tầng hai, vừa ngồi xổm bên bệ cửa sổ vừa ngửa đầu nhìn lên trên.
Số Hai ngắm bắn yêu cầu phải có thời gian, tốc độ của hắn quá nhanh, số Hai chậm chạp không nổ súng được. Đợi tới khi gã cuối cùng cũng có thể ngắm được vị trí chuẩn xác của Hạng Thần thì Hạng Thần đã xoay người tiến vào bên trong, chẳng còn thấy bóng dáng hắn đâu nữa.
Số Hai bỗng nhiên có chút hoảng hốt, gã cúi đầu định ngắm bắn những người khác nhưng dưới lầu đã yên tĩnh lại, đồ vật rơi tứ tung ngang dọc đã chắn hơn phân nửa tầm mắt của gã. Trán gã toát ra mồ hôi lạnh, còn chưa có tìm được mục tiêu thì phía sau đột nhiên có một người tiến lại gần.
Khi số Hai đang sững người trong chốc lát thì Hạng Thần đã dùng một cánh tay kẹp lên cổ gã, hơi vặn người một cái đã khiến gã hôn mê bất tỉnh.
Hạng Thần nhấc súng của gã lên rồi giải quyết số Một và số Hai, sau đó ló đầu ra, vẫy vẫy tay ý bảo mọi người tiến vào bên trong tòa nhà.
Lúc này, máy liên lạc cuối cùng cũng truyền đến tin tức tốt — Mấy người Dương Khánh tới rồi!
Người mà Dương Khánh mang đến là bộ phận những người còn lại của Đội Cứu Viện và quân đội. Nhóm người này chạy suốt một đường tới đây, thế mà còn thuận tay thu nhận không ít người, trong đó còn có tên nhóc da đen 201 đã lâu rồi không gặp.
Lúc trước khi đám người Văn Xuyên Hạng Thần bị bắt đi, 201 đã thừa dịp lũ tang thi xông lên bao vây mọi người lúc họ chuẩn bị rút lui, đứng trước nguy cơ bị bè lũ tang thi bao vây bèn đánh ngất người đang bắt giữ mình. Sau nhiều lần giãy giụa trong sinh tử, cuối cùng thì 201 mới có thể xông ra ngoài từ trong vòng vây của tang thi, thoát được cái chết.
Việc này nếu thay đổi thành những người khác thì chưa chắc là họ đã có thể làm được tốt hơn so với anh ta, thật không hổ là người của bộ đội tinh nhuệ 811.
201 lúc đầu định đi bám theo đội ngũ của Nhan Hoàn để rời khỏi thành phố A, không ngờ lại giải cứu một được một nhóm người của Đội Cứu Viện đang bị mắc kẹt trong kho hàng của một nhà máy chế biến, trong đó còn có một số người là cảnh sát.
Nhóm người này đúng là may mắn, nơi này vừa vặn là một xưởng chế biến thực phẩm, thế nên họ không cần phải lo lắng nhiều về khoản đồ ăn thức uống.
Nhóm người của Đội Cứu Viện này đều là vì nhận được mệnh lệnh nên mới tiến đến cứu viện, về sau lại không liên hệ được với những người khác nên đành phải trốn ở chỗ này để chờ đợi cơ hội.
Sau khi biết được những chuyện xảy ra ở bên ngoài, ban đầu nhóm người này còn không tin, sau khi cảm xúc thay đổi lên lên xuống xuống thì sự không cam lòng và không dám tin đã vượt qua tất cả. Cả đám người dứt khoát liều chết vọt ra từ xưởng gia công, phá vòng vây từ trong một thành phố đông đặc tang thi, rời khỏi thành phố A.
Trên đường đi tới thành phố F, nhóm người này đã liên tục cứu được không ít người sống sót. Không những thế, họ còn gặp được những Đội Cứu Viện may mắn còn sống khác. Phần lớn các đội ngũ đều đã bị đánh cho tan tác, đội ngũ chỉ còn lại một người tồn tại ở chỗ nào cũng có, đội ngũ càng lớn mạnh thì lại càng khiến cho lòng người đau đớn, sợ hãi.
Sau đó bọn họ đã gặp gỡ đoàn xe đang chạy tới thành phố F của Dương Khánh.
Dương Khánh cũng đưa Chung Hạo Sinh theo, nếu để gã ở lại điểm tị nạn cùng với nhiều người sống sót như vậy, thật sự là khiến cho người khác không thể nào mà yên tâm nổi.
Trong khoảng thời gian này Chung Hạo Sinh đã bị tra tấn quá nhiều. Dương Khánh lấy danh nghĩa kiểm tra hiệu quả của thuốc nên cứ cách một ngày là lại dùng dây thừng buộc vào người gã rồi thả ra ngoài, để cho gã chơi trốn tìm cùng với những con tang thi kia.
Hai tay của Chung Hạo Sinh bị trói, trên người cũng bị dây thừng bó chặt, một đầu dây thừng buộc vào bên cạnh cửa ra vào của điểm tị nạn để người theo dõi có thể thấy gã. Gã chạy cũng chạy không thoát, chỉ đành phải đi vòng qua chỗ mấy con tang thi ở xung quanh đó. Mỗi lần như vậy đều khiến gã mệt mỏi đến nỗi quỳ bò trên mặt đất, không đứng dậy nổi. Chỉ đến lúc đó thì gã mới được Dương Khánh “Thu về”.
Sau vài lần, cuối cùng thì Chung Hạo Sinh cũng phát hiện ra tác dụng của thuốc trên người mình vẫn còn, thứ đồ linh tinh lúc trước An Tĩnh tiêm vào người gã không có phá hư tác dụng của thuốc. Gã biết mình bị chơi đểu, nhưng đàn tang thi du đãng ở bên ngoài rất lớn, gã thì bị trói lại, chạy cũng không thoát được. Tình trạng này vẫn làm gã run như cầy sấy như cũ, chỉ đành phải không ngừng tránh né.
Một khoảng thời gian trôi qua, cả người gã đều nhanh chóng gầy hẳn đi.
Chung Hạo Sinh hoàn toàn không biết việc đào thải gien, cũng không có người nào nói với gã về chuyện này nên sau khi tiến vào thành phố F, gã nhìn cái thành thị mới tinh này, trong mắt mang theo chờ mong, nói: “Chúng ta đều là đồng bọn, chuyện trước kia thì cứ coi như là chuyện cũ bỏ qua đi, nhé? Các người cũng đã dằn vặt tôi lâu như vậy rồi, có cái thù gì thì cũng đã trả hết đến không sai biệt lắm…”
Hạng Khôn lạnh lùng nhìn gã: “Ai là đồng bọn với cậu?”
“Thì cũng đều tiêm thuốc vào hết rồi mà.” Chung Hạo Sinh nói: “Còn không phải là đồng bọn sao? Tương lai còn phải dựa vào chúng ta…”
Hạng Khôn tùy tiện cầm đồ vật nhét vào trong miệng Chung Hạo Sinh để cho gã câm miệng.
Hạng Khôn cầm máy liên lạc lên, nói với con trai cưng đang ở đầu dây bên kia: “Đến khu D ấy hả? Được, cha sẽ dẫn người tới đó hội hợp ngay lập tức. Anh đừng có xúc động, chờ cha đến đã.”
Hạng Khôn lên xe, đám người Dương Khánh không kịp nghỉ ngơi đã nhanh chóng đi đến chỗ Bạch Tháp trước. Một đám người giữa đường thì thay đổi sang đồ bảo hộ, vũ khí trang bị đều có đủ, thù mới hận cũ gom lại cùng một chỗ, cảm xúc tức giận căm hận của đám người tăng cao chưa từng có!
Chung Hạo Sinh ngồi trên ghế phụ, quay đầu tò mò mà nhìn xung quanh, thấy Bạch Tháp ở đằng xa thì đôi mắt tức khắc sáng ngời.
Gã biết Bạch Tháp, biết người của Bạch Tháp, biết nơi đó là trung tâm của thế giới mới.
Nhưng gã chưa từng đi đến nơi đó. Lúc này, trong lòng gã có một sự hưng phấn mơ hồ. Gã cảm thấy chỉ cần gã tiến vào được nơi đó, thấy được người bên quân đội là gã có thể được cứu trợ.
Chỉ là, trước khi tiến vào trong Bạch Tháp, 201 đã thả gã xuống dưới.
Sau bao thăng trầm, 201 đã thay đổi rất nhiều, da đã đen nay lại càng đen hơn, chỉ có tròng trắng mắt và hàm răng là trắng sáng đến bắt mắt. Anh ta lạnh lùng nói: “Mấy người Dương Khánh các cậu ở bên ngoài tiếp ứng, cậu đã lấy tới đây đồ đạc mang đến đây chưa?”
“Đều mang đến đây hết rồi!” Dương Khánh nhấc một cái túi tới, vỗ vỗ vào nó.
“Mẹ nó, để tôi xem xem lúc này còn ai có thể sử dụng tang thi để uy hiếp chúng ta.” 201 xách theo túi rồi xuống xe, nói: “Nhớ trông chừng Chung Hạo Sinh, đừng để cho gã gây phiền toái.”
“Anh cứ yên tâm đi.” Dương Khánh gật gật đầu.
Dương Khánh am hiểu việc sửa sang lại những số liệu lớn, luôn ở phía sau để theo dõi bố cục, không phải là một người giỏi chiến đấu, thế nên đương nhiên là cậu ta sẽ không xông xáo một cách mù quáng mà đi theo bọn họ vào bên trong đó.
Cậu ta lấy máy tính ra trước tiên, nhanh chóng kết nối với hậu đài của Bạch Tháp. Có câu lệnh ở hậu đài do Quý Hồng Nguyên cung cấp nên việc tiếp quản quyền hạn trở nên đơn giản hơn không ít, chỉ là vẫn còn mấy cái tường lửa tương đối mấu chốt cần phải công phá trước.
Lúc này, khả năng chuyên môn về chế tạo đồ gia dụng thông minh của anh ta trước kia cuối cùng cũng đã phát huy tác dụng.
“Người máy AI có thể hỗ trợ.” Dương Khánh ngậm thuốc lá, ngón tay gõ như bay trên bàn phím, nói: “Chúng nó đều có máy chủ điều khiển giống như nhau. Đầu tiên phá giải tường lửa AI trước, sau đó đột nhập ngược lại bảng điều khiển chính thông qua các hướng dẫn nội bộ của AI — đây là khuyết điểm lớn nhất của đồ điện trí năng. Chúng nó sẽ thu thập số liệu của người dùng, đổi mới trí năng. Để có thể thu thập càng nhiều số liệu khách hàng được phục vụ tốt, những thiết bị AI này đều có vấn đề là chúng sẽ chứa chức năng nghe trộm và chức năng tự tiện xem xét quyền hạn riêng tư của người dùng, và phần này chính là phần dễ dàng bị đột phá nhất.”
Quý Hồng Nguyên biến thành linh miêu, vẫy vẫy tai, miệng nói tiếng người: “Ồ, vậy về sau tôi cũng không dám mua sản phẩm do công ty các cậu nghiên cứu phát minh ra nữa rồi.”
Dương Khánh: “…”
Dương Khánh trợn mắt há hốc mồm, nhìn thẳng vào mắt Quý Hồng Nguyên: “Đây là… Thứ gì?”
Quý Hồng Nguyên trợn trắng mắt, đi đầu dẫn mọi người vọt vào bên trong Bạch Tháp.
Hạng Khôn nghĩ nghĩ, nhét quần áo của vợ yêu vào trong một cái túi rồi đeo lên lưng, sau đó lại nhét thêm hai khẩu súng — dường như súng chỉ là thứ thuận tay mang theo còn quần áo mới là chính yếu.
Ông làm một thế tay với Dương Khánh rồi nói: “Bên ngoài dựa vào cậu rồi, người anh em.”
Người khác mới vừa đi thì Chung Hạo Sinh ngồi ở ghế phụ đã muốn điên rồi. Gã điên cuồng vặn vẹo rồi la hét một cách điên dại, Dương Khánh mất kiên nhẫn mà lấy đồ vật trong miệng gã xuống.
Chung Hạo Sinh lập tức kêu lên đầy sợ hãi: “Đó là cái gì vậy? Sao lại thành ra thế này? Như thế nào mà làm được hay vậy?!”
Ngay sau đó, gã lại mừng như điên mà nói: “Giáo sư Nhan thí nghiệm thành công rồi sao? Đây là tiến hóa đúng không?”
Dương Khánh ngoáy ngoáy lỗ tai, sau đó lại nhét đồ quay trở lại trong miệng gã rồi mới nhanh chóng chạy đi phá giải tường lửa.
Cùng lúc đó, bên ngoài Bạch Tháp.
Đám người Tần Chính vẫn luôn cẩn thận trốn tránh, đợi đến khi Hạng Khôn và Quý Hồng Nguyên đều rời đi thì ông ta mới xoay chuyển tròng mắt rồi dẫn theo người của mình đi ra ngoài.
“Các người là người ở chỗ nào?” Tần Chính lời lẽ chính đáng nói: “Khu A cần người, các cậu ở bên ngoài làm cái gì vậy hả? Người phụ trách đâu rồi?”
Dương Khánh ngẩng đầu, thấy Tần Chính khiêng súng đeo balo, tưởng đấy là những người khác bên phe Hạng Khôn tìm tới bèn cười cười, nói: “Bọn tôi không đi vào, ở lại bên ngoài tiếp ứng, ngài là…”
“Gọi tôi đội trưởng Tần là được rồi. Các cậu cứ đợi ở bên ngoài như thế này à? Như vậy thì sao mà được?” Tần Chính đưa mắt liếc nhìn Chung Hạo Sinh bị bịt miệng, nói: “Chuyện của gã là chuyện như thế nào đấy? Người của Bạch Tháp à?”
“Không phải.” Dương Khánh không muốn nhiều lời, đánh giá Tần Chính một lượt từ trên xuống dưới xong bèn nói: “Tự bọn tôi có chừng mực, ngài không cần lo lắng.”
Tần Chính xua xua tay, ánh mắt đảo qua mấy người tiếp ứng ở bên ngoài, xác định không có ai nhận ra mình liền nói: “Chúng tôi nhận được tin tức nên định đi hủy diệt cơ thể mẹ còn thừa, cậu có bản đồ bên trong không?”
Ngón tay gõ bàn phím của Dương Khánh khựng lại, cậu ta nhìn về phía đối phương đầy nghi ngờ: “Hủy diệt cơ thể mẹ?”
Tần Chính nhìn thẳng vào mắt cậu ta: “Thứ đồ vật kia không thể tùy tiện dùng, cậu cũng biết đúng không? Bây giờ đã loạn như vậy rồi, lỡ chẳng may có người trộm được nó ra ngoài thì…”
Dương Khánh nghĩ nghĩ, đang định dùng máy liên lạc để liên hệ với đám người Hạng Khôn thì Tần Chính đã vội vàng nói: “Ây dà, mọi người đều đang vội, cậu đừng có quấy rầy bọn họ. Cậu cứ nói cho tôi biết địa điểm ở đâu để tôi dẫn các anh em đi qua đó là được rồi.”
Chung Hạo Sinh nheo mắt lại, gã cũng đang đánh giá Tần Chính.
Tần Chính đối diện với tầm mắt của gã, Chung Hạo Sinh nhướn mày, trong miệng phát ra tiếng “Ô ô”.
Dương Khánh nói: “Anh là người của đội nào?”
“Cậu có biết Ân Kỳ không? Hội Cộng Sinh ấy.” Tần Chính nói.
Thật ra Dương Khánh đã biết chuyện của Ân Kỳ. Lúc trước Văn Hạ đã từng đề cập qua, đội ngũ ngoại lai cũng chỉ có hai đội là bọn họ và Hội Cộng Sinh. Nghe Tần Chính nói như vậy, Dương Khánh đã tính toán sẽ đi liên hệ với Hạng Thần — cậu ta biết Hạng Thần là người dẫn theo đội ngũ của Ân Kỳ cùng tiến vào trong Bạch Tháp.
Chung Hạo Sinh đưa mắt ra hiệu với Tần Chính, ý bảo mình biết vị trí của cơ thể mẹ. Tần Chính không đọc hiểu được ánh mắt của gã, chỉ thấy đối phương gật gật đầu với một biên độ rất nhỏ. Tần Chính nhíu mày, đang lúc chần chờ xem có phải mình đã bị nghi ngờ hay không thì thấy Dương Khánh đã đột nhiên liên hệ với Hạng Thần.
“Hạng Thần? Tôi là…”
Phanh —
Tần Chính đột nhiên giơ tay nổ súng, cũng may Dương Khánh có nghi ngờ nên trong lòng đã phòng bị từ lâu. Cậu ta ngay lập tức cúi đầu tránh né, Chung Hạo Sinh nhân cơ hội đó bèn lăn xuống từ trên xe. Đôi tay của gã vẫn còn đang bị trói chặt, gã cực kỳ gian nan mà trốn xuống bên dưới gầm xe, những người đứng xung quanh cũng ngay lập tức quay đầu súng, chạy vọt lại đây.
“Bảo hộ ngài Dương!”
“Kẻ nào đó?”
Tần Chính vừa âm thầm mắng một tiếng rồi cúi đầu tránh né, vừa vung tay với đồng bạn: “Đi vào trong trước đi!”
Chung Hạo Sinh ở trên mặt đất gỡ được đồ vật trong miệng mình, nhổ phì phì mấy cái rồi hét to: “Mang tôi theo với! Tôi biết cơ thể mẹ đang nằm ở đâu!”