Biểu cảm báo hoa đầy u ám và hung ác trừng mắt nhìn Văn Xuyên, sau đó gầm một tiếng với cáo trắng. Do ông ta phải trải qua thời gian dài thí nghiệm và gặp vấn đề về thuốc nên căn bản không thể giao tiếp bình thường được, hiện tại còn chẳng được gọi là “nhân thú” nữa là, mà ông ta thuần túy là một con thú.
Chóp mũi ông ta giật giật, hơi khom người khẽ gầm gừ, đôi chân thon dài mạnh mẽ của ông ta tạo thành tư thế săn mồi. Sự tra tấn lâu dài và sự huấn luyện có chủ ý của Nhan Hoàn đã chỉ dạy cho ông ta hai điều: bảo vệ Nhan Hoàn và giết những người đến từ bên ngoài.
Cáo trắng lập tức chắn trước mặt cậu: “Cha! Dừng lại đi!”
Mùi của cáo trắng khiến báo hoa cảm thấy rất quen thuộc, từ khi cáo trắng xuất hiện ở thành phố A, thỉnh thoảng nó sẽ có một khoảnh khắc bình yên hoặc là đang ngây người và cảm giác bạo lực sẽ giảm bớt một chút. Nhưng cũng chỉ là thỉnh thoảng thôi.
Cáo trắng nói: “Không thể giết cậu ấy được, cha đưa bọn con đi tìm ông nội đi cha?”
Báo hoa lắc lắc đầu, sau khi bị phân tâm một lúc lại lập tức trở nên cáu kỉnh, có vẻ ông ta không hài lòng với việc cáo trắng đứng ra che chở cho kẻ thù. Ông ta lo lắng và cáu kỉnh đi đi lại lại tại chỗ, thỉnh thoảng phát ra những tiếng gầm đe dọa, định dọa cáo trắng chạy đi.
Con cáo trắng không hề lay chuyển, không ngừng lặp đi lặp lại: “Cha ơi? Nhan Sênh, Nhan Sênh? Đưa bọn con đi tìm ông nội đi, tìm Nhan Hoàn!”
Báo hoa nheo mắt, do dự tiến lại gần cáo trắng, chóp mũi liên tục động đậy đồng thời nhe nanh ra vẻ đe dọa. Cáo trắng ngẩng cổ lên, giơ chân lên muốn chạm vào mặt báo hoa.
Báo hoa giật mình, lập tức né tránh, cáu kỉnh điên cuồng gầm to một tiếng. Sau đó tát cáo trắng một cú, cáo trắng mất cảnh giác bị tát bay thẳng vào tường, mềm nhũn trượt chân xuống dưới.
Vì báo hoa không khống chế được bản thân nên thể lực và tốc độ đều rất nhanh, sức mạnh lần này lớn đến mức xé tấm thảm thành hai mảnh.
Cáo trắng yếu ớt nói với Văn Xuyên: “Chạy đi!”
Đôi chân Văn Xuyên mềm nhũn, lòng bàn tay cậu lạnh buốt nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ, cậu cắn chặt răng lấy thuốc biến nạp kiểu mới và thuốc an thần từ trong túi ra.
Một tay cậu cầm thuốc an thần, tay kia thì cầm thuốc biến biến nạp, nói: “Qua đây, tôi không sợ ông.”
Cáo trắng hét lên: “Cậu đang làm gì vậy?!”
Văn Xuyên cẩn thận khum người che bụng, chăm chú theo dõi động tác của con báo, khi báo hoa lấy đà lao ra thì nhanh chóng né sang một bên, sau đó lập tức dùng trái tay đâm mạnh thuốc an thần lên chân sau của báo hoa.
Mới tiêm thuốc an thần được một nửa đã bị báo hoa đã hất mạnh ra, kim tiêm rơi xuống đất vỡ vụn, thuốc tiêm chảy đầy sàn.
Văn Xuyên lập tức khom lưng bảo vệ bụng, báo hoa nhảy lên vồ lấy cậu. Một chân giẫm lên giữ chặt vai cậu, Văn Xuyên không khỏi hét một tiếng, giọt mồ hôi to như hạt châu chảy dọc trên trán, hàng mi run rẩy kịch liệt. Lúc đó cậu cảm thấy xương bả vai của mình có thể đã gãy rồi.
Xoảng.
Cửa sổ phía sau đột nhiên bị phá, sói đen căm phẫn xông vào, theo sau là An Tĩnh.
Tư thái của sói đen vẫn không hề suy giảm, trên người đầy mảnh thủy tinh hất bay báo hoa. Sau đó quay lại che chở bảo vệ Văn Xuyên, hai chân sau của hắn hung ác vẽ những vết móng vuốt khủng khiếp trên sàn nhà. Thấy người yêu và đứa con chưa chào đời của mình suýt chút nữa xảy ra chuyện, trong mắt sói đen tràn đầy lửa giận, hắn điên cuồng gầm một tiếng rồi không chờ báo hoa kịp đứng dậy đã lao tới cắn cổ báo hoa. Nhưng báo hoa cũng phản ứng rất nhanh, lập tức xoay người dùng bốn chân đẩy sói đen ra xa.
Sói đen vung vẩy cái đuôi khổng lồ của nó rồi quay người nhảy về chỗ cũ, báo hoa nhe răng nanh, hai con dã thú to lớn bắt đầu va chạm đánh nhau, trên người cả hai lập tức hiện ra vết máu. Mà màu trên người báo hoa hiện rõ hơn, có thể thấy vết móng vuốt sói cào đến mức da tróc thịt bong rõ ràng bên hông và chân trước của ông ta, máu không ngừng rơi xuống thảm. Cáo trắng cố gắng giãy dụa muốn đứng dậy ngăn cản.
“Đừng, dừng lại!” Cáo trắng yếu ớt kêu lên.
An Tĩnh đỡ Văn Xuyên trốn sau ghế sofa rồi mới vội vàng kiểm tra bả vai cậu, tức giận nói: “Dừng cái gì mà dừng? Cha cô đánh người chúng tôi bị thương mà không cho chúng tôi đánh trả?”
“Không…” Cáo trắng lảo đảo đi về phía hai con dã thú đang đánh nhau: “Đừng đánh, đừng đánh… Cha! Cha tỉnh lại đi!”
An Tĩnh chỉ cảm thấy rất nực cười: “Cô kêu ông ta tỉnh? Nếu ông ta có thể tỉnh lại! Mà ông ta còn bị hành xác đến bây giờ à? Cô kêu cái quỷ gì! Không mau chạy đi má!”
“Là lỗi của con… Toàn là lỗi của con…” Cáo trắng nước mắt lưng tròng nói, cố gắng chịu đựng cơn đau kịch liệt toàn thân nói: “Con không nên lấy luận án của cha, con không nên quyết định thay cha, con nên tôn trọng cha, nên để cha đi và con không nên khiến cha sống không bằng chết…”
“Đều là lỗi của con…” Cáo trắng nói: “Tại sao mọi chuyện lại thành như vậy? Tại sao?”
Văn Xuyên cắn răng, An Tĩnh kéo tấm bọc sofa ra rồi cắt mấy cái làm cho cậu một cái băng tam giác cố định đơn giản.
“Đừng di chuyển, có thể đã bị gãy tý xương rồi nhưng không nghiêm trọng lắm.” An Tĩnh nói: “Hẳn là lát nữa sẽ tự động lành lại nhưng hiện tại có chút đau, cậu cố chịu đựng đi.”
Văn Xuyên thấp giọng thở hổn hển, ngoại trừ lúc mới bắt đầu nhịn không được mới hét một tiếng thì khúc sau cậu không phát ra âm thanh nào nữa. Chỉ là bộ đồ trên người đã sớm ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Dường như sói đen tâm linh tương thông với cậu, hắn không thể không liếc nhìn cậu, đồng thời đau lòng đến mức càng lúc càng căm phẫn.
Báo hoa không bị tiêm nhiều thuốc an thần nên lúc này chỉ có tác dụng nhẹ chứ không rõ ràng. Hạng Thần không muốn dây dưa với ông ta nhiều nữa nên cố tình làm lộ khuyết điểm của mình cho con báo cắn lên, phần thịt dưới cổ lập tức bị cắn đến mức máu thịt lẫn lộn. Dường như hắn tựa hồ không cảm thấy đau mà điên cuồng rống lên, thừa dịp đối phương cắn mạnh chết cũng không nhả, hắn dùng móng vuốt ấn lên đầu đối phương. Sau đó cố gắng chống lại cơn đau dữ dội khi một mảng thịt lớn bị kéo ra, hắn cắn lên sống lưng của báo hoa.
Xương dưới gáy bị cắn, báo hoa không thể quay người cũng không thể ngẩng đầu lên được, bị đè cố định trên mặt đất.
“Cha!” Cáo trắng hét một tiếng, xông tới cắn chân sau sói đen.
“Cô làm gì đấy!” An Tĩnh tức không chịu nổi đứng dậy rút súng sau lưng ra, không chút nghĩ ngợi liền bắn vào hông cáo trắng.
“U.” cáo trắng rên rỉ một tiếng, buông lỏng hàm, báo hoa lập tức bị chọc giận.
Ông ta gầm lên một tiếng, đứng thẳng người muốn công kích An Tĩnh. Lúc đó sức mạnh của ông ta bùng phát, mạnh mẽ húc con sói đen lên, dùng móng vuốt chộp lấy bụng sói đen, sói đen không chút do dự cắn xuống, sau đó chỉ nghe thấy tiếng xương gãy, xương sống lập tức gãy vụn.
Những chiếc răng sắc nhọn đâm sau gáy, da thịt bị xé toạc, xương cốt đứt gãy lòi ra từ bên trong trông vô cùng đáng sợ.
Báo hoa lập tức ngã nhào xuống đất không bò dậy nổi, dường như đầu cũng không có chỗ dựa mà gục trên mặt đất, thở dốc kịch liệt.
“Cha ơi.” Cáo trắng bò qua đó, hai cha con ngã vào trong vũng máu, hoàn toàn không phân biệt được ai thê thảm hơn ai.
Văn Xuyên nhìn thuốc biến nạp trong tay mình, cậu cảm thấy không cần thiết phải dùng nữa.
Con báo thở gấp dữ dội, nghiêng đầu ngoan cường nhìn con sói đen.
Từ khi Hạng Thần có thể kiềm chế bản thân, hắn rất ít khi phẫn nộ mà biểu đạt kiểu tàn nhẫn như này. Hắn nhổ máu tươi và da thịt trong miệng ra, bờm dưới cằm bị nhuộm thành màu đỏ đậm, từ trên cao nhìn xuống hai người họ.
“Nhan Hoàn ở đâu?”
“Tôi không nghĩ ra…”
Cáo trắng nức nở nói: “Tôi phải hỏi cha tôi.”
Sói đen nhìn con báo hoa đang giãy giụa, nói: “Cho ông ta đi đi.”
Cáo trắng cứng người.
Cơn mưa càng lúc càng nặng hạt, tiếng ầm ầm gần như che lấp giọng nói của mấy người họ. Hơi nước tràn vào dày đặc từ cửa sổ bị vỡ, đồng thơi hơi lạnh và hơi ẩm bao cũng trùm lấy mấy người họ như muốn lấy đi tất cả hơi ấm trong phòng.
“Cô có rất nhiều cơ hội cho ông ta đi.” Văn Xuyên đi ra từ phía sau sofa, nói: “Nếu cô hối hận, cô nên đưa ra một lựa chọn đúng.”
“Ông ấy… Ông ấy vẫn đang hồi phục.” Cáo trắng lắp bắp nói: “Khả năng phục hồi của ông ấy rất mạnh…”
“Chấn thương nặng như vậy thì cần thời gian để hồi phục, nhưng đau đớn và dày vò sẽ không giảm.” Văn Xuyên nói: “Cần gì phải vậy? Ông ta đã bị buộc phải trở thành nạn nhân của của mấy người. Đáng ra ông ta nên yên nghỉ từ mấy năm trước rồi.”
Cáo trắng không nói chuyện một lúc lâu, cơ bắp bị thương của báo hoa đang dần hồi phục và tổ chức lại, nhìn qua có chút đáng sợ. Cô ta im lặng nhìn chằm chằm báo hoa một lúc, báo hoa đang hấp hối rồi nhưng vẫn ngoan cường nhìn Hạng Thần chằm chằm.
Pheromone dũng mãnh do sói đen phát ra khiến báo hoa không kiểm soát được run rẩy. Dưới tình huống bị thương nặng, dường như ông ta khó có thể chịu đựng được sự áp bức của một Alpha cấp cao khác.
Không biết có phải vì bị cấp cao áp chế cộng với bị trọng thương hay không, báo hoa đột nhiên ngừng giãy giụa. Trong nháy mắt dường như ông ta có chút do dự, sau đó liền nhìn đi chỗ khác, nhìn cáo trắng chằm chằm.
Cáo trắng đột nhiên mở to hai mắt nhìn, trong mắt báo hoa có nước mắt chảy ra.
Hạng Thần yên lặng nhìn, sau đó quay đầu hỏi Văn Xuyên: “Ông ta còn chữa được không?”
Văn Xuyên hiểu ý hắn, nói: “Rất khó, trình tự gen của ông ta chỉ tồn tại được một khoảng thời gian rồi cũng sẽ sụp đổ, vấn đề của ông ta quá nghiêm trọng…”
Báo hoa cố sức liếm láp cho cáo trắng, đầu nghiêng lệch sang một bên trên mặt đất. Giờ đây cuối cùng thuốc an thần cũng bắt đầu phát huy tác dụng, ông ta nhắm mắt lại, mọi người không biết giờ phút này ông ta có tỉnh hay không nhưng bọn họ có thể cảm giác được ông ta không còn ham muốn tìm cách sinh sống.
“Cộng với việc ông ta phải chịu đựng tất cả các loại tra tấn…”
Giọng nói của Văn Xuyên có chút sa sút, cáo trắng ngơ ngác nói: “Ông ấy rất thất vọng về tôi, ông ấy cũng rất… Thất vọng về ông nội.”
Cô ta có thể cảm nhận được, đối phương đã không còn bất cứ không nỡ và đau lòng, cũng không còn sự cảm thông và bất lực nào nữa. Chỉ còn lại sự mệt mỏi sâu đậm, ông ta không muốn gặp lại bọn họ càng không muốn nghĩ đến chuyện nhìn bọn họ.
Bởi vì từ khi cô ta lựa chọn tin tưởng ông nội, cô ta và ông nội đã không còn là người nhà mà ông ta công nhận nữa rồi.
Hạng Thần ngừng nói, hắn tiến đến gần cổ báo hoa rồi cúi đầu nhìn đối phương.
Báo hoa không trợn mắt nữa, hô hấp trở nên chậm rãi đều đều, giống như sắp chết rồi.
Dưới tình huống như vậy, hiển nhiên đối phương không có khả năng cung cấp vị trí của Nhan Hoàn nữa.
Hạng Thần thở dài, cuối cùng hắn cắn lên cổ đối phương, kết thúc màn tra tấn kéo dài tưởng như vô tận chỉ bằng một nhát cắn.
Hô hấp nóng bỏng ngừng lại, toàn thân không tự chủ được run rẩy cũng dừng hẳn.
Phòng khách lập tức rơi vào im lặng.
Cáo trắng ngẩn ngơ mấy giây, sau đó cô ta òa khóc, nói năng lộn xộn hét lên: “Con xin lỗi!”
Văn Xuyên chợt nghĩ: người mà Nhan Thư Ngọc thực sự nên cầu xin sự tha thứ phải là Nhan Sênh. Đáng tiếc, đối phương không sẵn lòng tha thứ cô ta, lần tiếp xúc cuối cùng chỉ là một lời từ biệt mà thôi. Sự tra tấn và đau khổ vô tận này, từ nay về sau được chuyển từ Nhan Sênh sang cơ thể Nhan Thư Ngọc, trở thành một xiềng xích mà cô ta không bao giờ có thể thoát ra được.
Ồ, có thể còn có thêm một Chu Trì. Đó là sự kiên cường nhưng không bao giờ đợi đến khi người yêu mình đổi ý được, một tình yêu vội vàng bị cắt đứt.
An Tĩnh thở phào nhẹ nhõm, ngồi phịch xuống ghế sofa. Văn Xuyên bước nhanh về phía trước, dùng một tay ôm lấy Hạng Thần.
Vết thương còn chưa khép miệng, trên mặt, cổ và quần áo của Văn Xuyên dính rất nhiều máu.
Hạng Thần nói: “Còn đau chỗ nào không?”
Văn Xuyên vừa đau lòng vừa buồn cười, cậu hôn lên chóp mũi sói đen: “Câu này em nên hỏi anh mới đúng, anh…”
Hạng Thần liếm vết máu trên sườn mặt cậu, nhẹ nhàng nói: “Anh không đau.”
Văn Xuyên kiên định nhìn hắn, hai người nhìn nhau một lúc, lúc này Văn Xuyên mới thấy sợ. Nếu Hạng Thần đến muộn một chút thôi thì không thể tưởng tượng nổi hậu quả.
Cậu vùi đầu vào bờm sói đen, chậm rãi thở một hơi thật dài, cảm nhận được nhịp tim dữ dội của mình và lòng bàn tay lạnh như băng của hắn. Hạng Thần nằm bò xuống sàn, dùng cái đuôi giống như một tấm chăn nhỏ, dịu dàng đắp lên người Omega, hai chân trước đè tay Văn Xuyên lại, âm thầm sưởi ấm cho cậu.
“Lúc căng thẳng là toàn thân liền trở nên lạnh lẽo.” Hạng Thần nói: “Thật ra con người em rất dễ hiểu.”
Văn Xuyên xoa xoa mặt không nói gì, chỉ là khóe miệng hơi hơi cong lên. Cơ thể của Hạng Thần rất ấm áp khiến cậu cảm thấy an tâm chẳng gì sánh bằng.
La Tử Tùng và những người khác đến rất nhanh, sau khi gặp nhau trong căn hộ, họ liền lên đường đến tòa chung cư bị thiết bị gây nhiễu khoanh vùng.
Sau khi mở liên tiếp cửa mấy căn phòng trống, khi họ đi trên hành lang tầng mười, tai Văn Xuyên liền động đậy, cậu nói: “Trên lầu có âm thanh.”
Mấy người họ im hơi lặng tiếng làm một động tác, Hạng Thần cõng Văn Xuyên trên lưng đi qua lối thoát hiểm, những người khác đi từ thang máy.
An Tĩnh ở lại với những người còn lại canh giữ cáo trắng trong căn hộ, sẵn sàng chuẩn bị tiếp ứng bất cứ lúc nào. Trong lúc nhất thời không có ai nói chuyện, chỉ có một ít tiếng sột soạt.
Từ trong thiết bị liên lạc vang lên tiếng thang máy kêu “ting”, tim An Tĩnh như nhảy lên cổ họng.
La Tử Tùng nhỏ giọng nói: “Trên hành lang không có ai.”
Trái tim An Tĩnh còn chưa đặt xuống liền nghe thấy tiếng súng nổ, sau đó là tiếng dã thú gầm rú.
La Tử Tùng và những người khác đi đến giữa hành lang, kẻ thù đột nhiên xuất hiện chặn trước và sau.
Đối phương thấy bọn họ là người của quân đội, đám người phía trước mang súng, phía sau là đám dã thú, có con gấu xám khổng lồ đỡ đạn, trước tiên bẻ gãy toàn bộ họng súng, sau đó ném cả đám người ra ngoài cửa sổ.
Trong hành lang chật hẹp, gấu xám gần như chặn luôn đường đi, sói đen đi lên từ lối thoát hiểm đối diện, thận trọng tiếp cận những con thú phía sau. Văn Xuyên trốn trong góc liền thấy sói đen lao tới ngoạm lấy một báo săn rồi ném mạnh con vật hung ác này xuống đất, hắn đạp lên đầu báo săn và điên cuồng gầm lên với kẻ thù, thu hút sự chú ý của những con thú phía sau.
Sau lần đầu tiên hóa thú, vì ý thức của hắn không tỉnh táo nên hoàn toàn bộc phát bản năng, pheromone lan tràn diện rộng, lực uy hiếp đáng sợ đến mức ngay cả tang thi cũng không dám tới gần.
Sau này khi hắn tỉnh táo hơn, từ đó năng lực này không bao giờ xuất hiện nữa. Cũng có khả năng là do thuốc biến nạp đã áp chế thùy trán khiến hormone và pheromone bị ảnh hưởng.
Khi bị người của thành phố F chặn trên đường vì số người quá đông, trước sau đều nước không ngấm qua được, mà con người không giống với tang thi chỉ dựa vào bản năng để sinh tồn. Mặc dù sợ pheromone của hắn nhưng vẫn kiên trì không lùi vì sự xúi giục của “người nhiều sức mạnh lớn”, chỉ khi hắn đến gần mới vô thức né tránh.
Nhưng tình thế bây giờ đã khác, số người vây quanh hành lang nhỏ không tính là nhiều, không gian tương đối kín khiến mùi pheromone càng đậm đặc và rõ ràng hơn. Huống chi hiện tại hắn đang vì chuyện Văn Xuyên bị thương, Nhan Hoàn trì trệ mãi không xuất hiện, rồi lại biết chuyện của Nhan Sênh khiến hắn tràn đầy phẫn nộ, lập tức toả ra mùi pheromone nồng nặc, điên cuồng gầm một tiếng và lao về phía đám người đó.
Lũ dã thú bị pheromone này áp chế đến mức chúng không dám ngẩng đầu lên, sợ chết mức khiến chúng phải lùi lại để nhường đường, mà gấu xám đã sớm giải tán đám đông chỉ với hai ba cú đánh để lộ cánh cửa mà chúng đang bảo vệ.
“Tôi chỉ hỏi một lần thôi.” Đôi mắt màu vàng lục của Hạng Thần quét qua bọn chúng, giọng nói âm u hỏi: “Nhan Hoàn ở đâu?”
Một con nhân thú không kìm được sợ hãi bò trên mặt đất, đầu sưng thành một cái bao lớn, sụp đổ nói: “Ngay tại chỗ này, ngay tại chỗ này! Ông ấy bị thương… Ông ấy…”
Còn chưa nói xong, một người ở phía đối diện đã nổ súng giết chết con nhân thú này.
Đối phương vươn cổ, mặc dù bị pheromone kích thích đến mức chân mềm nhũn, toàn thân run rẩy nhưng vẫn kiên cường nói: “Mấy người, mấy người là kẻ phá hoại nền hòa bình, phá hủy tương lai của loài người…”
La Tử Tùng dùng chân tát một cái khiến người đó bất tỉnh.
Các nhân thú đầu hàng tập thể, khom người rút lui, gấu xám rống lên giống như tiếng gọi tập hợp cuối cùng đã vang lên.
Trong thiết bị liên lạc: bọn người Văn Hạ, An Tĩnh, Hạng Khôn, Quý Hồng Nguyên, Kỳ Thập Nhất, 201, Dương Khánh, Trương Ưng Hải, v.v… âm thầm nắm chặt nắm đấm. Dưới đỉnh mây đen ngòm, họ đối mặt với đám tang thi lớn bên ngoài với vẻ mặt trang nghiêm.
“Đi thôi.” Mọi người lẩm bẩm: “Đi kết thúc chuyện này thôi.”
Đáng tiếc là Hạng Thần không cảm nhận được sức mạnh mà mọi người muốn truyền cho hắn, mặt hắn không biểu cảm nhìn về phía cánh cửa, thầm nói trong lòng: Cuối cùng cũng có lúc may mắn, mới đi một lần thôi mà đã tìm đúng vị trí, không dễ dàng gì mà!