Cố Ngạn Hành bị đấm một cú đến mức cả người phải lảo đảo vài bước, theo phản xạ mà vươn một tay đỡ lấy tường, ngả đầu sang một bên, duỗi đầu lưỡi đỉnh lấy má trong, còn sắc mặt bị đánh đến chết lặng, qua một lát sau mới chậm chạp quay đầu lại.
Cố Dục Hành đeo lên bao tay y tế trên bàn trị liệu di động, vội kiểm tra cho Nghiêm Tư Vinh.
Cố Thận Hành cũng bỏ mặc em trai anh đứng ngay đơ đó, lập tức đi đến ôm chầm lấy thân mình mềm oặt của Nghiêm Tư Vinh:
– Đừng lộn xộn, đang kiểm tra sơ thôi, đừng sợ.
– Sao rồi?
– Tạm thời không bị gì cả. Chỉ là phải xức thuốc chuyên dụng để ngừa bị xuất huyết chậm.
Nghiêm Tư Vinh cảm thấy toàn bộ mặt mũi cả đời này của mình đều bị ném đi hết cả rồi. Giờ phút này, y đang dang rộng hai chân ra, trên bụng còn dính nhớp tinh dịch vừa mới bắn ra.
Cố Dục Hành đang chen vào giữa hai bắp đùi của y để làm kiểm tra, duỗi hai ngón tay đút vào trong cơ thể y, chen chúc đẩy rớt ra mớ dịch nhớp nháp gì đó.
Cố Thận Hành ôm y không cho y nhúc nhích.
Mà lúc này, Cố Ngạn Hành đang do dự đứng bên mép giường chờ nhận phán xét.
Sau khi được thoả mãn dục vọng, dưới ánh nhìn nghiêm túc chăm chú của ba tầm mắt vào lúc này đây, mới là y nảy lên lòng xấu hổ muộn màng dâng trào đến nổ tung, nhấn chìm lấy y. Y chôn đầu lẳng lặng rớt nước mắt, khó mà ngăn nổi cứ chảy xuôi xuống dính ướt cả lớp vải áo của đối phương.
Y cảm nhận được có một lòng bàn tay to lớn xoa xoa đầu tóc của mình, ôm choàng lấy cả thân mình cuộn lại nằm vùi vào trong ngực anh mà vỗ về xoa dịu:
– Tốt rồi, không sao rồi, không sao nữa đâu.
– Anh cả, Vinh Vinh nên thay quần áo rồi đó.
Cố Dục Hành tháo bao tay xuống, rất là đau lòng mà nhìn chăm chú vào người cuộn tròn nằm vùi ở trên giường.
– Để anh.
Sắc mặt Cố Thận Hành tối tăm cúi người khom lưng bế y lên đi vào phòng tắm.
Cố Ngạn Hành hơi nhích chân muốn đi theo sau, lại bị một cái liếc mắt của anh ghim lại đứng cứng đờ lại một chỗ.
– Anh hai? Không sao nữa chứ? Tỉnh rồi sao?
Cố Dục Hành đi qua dò hỏi.
– Không sao.
Cố Ngạn Hành nghẹn giọng đáp, vừa hối hận hỏi:
– Vinh Vinh, có bị gì không?
– Tạm thời chưa bị gì cả. Anh hai, anh thật…… nên dịu dàng chút đi mà, Vinh Vinh mới khoẻ có bao lâu đâu chớ, ai.
Vốn dĩ Vinh Vinh đã được cậu chăm nuôi đến mặt mày hồng hào tinh thần sáng láng, giờ phút này lại thoạt nhìn như là đoá hồng bị người bẻ gãy.
Cố Dục Hành âm thầm oán thán mà lại không biết phải trách ai mới được đây. Chỉ ước gì hai anh trai không muốn tới đây thì quá tốt rồi. Cứ vậy thì Vinh Vinh sẽ sống tốt hơn, mà người được ở cùng và hưởng thụ cuộc sống riêng ngọt ngào hường phấn với Vinh Vinh cũng chính là mình mới đúng đây nè.
Oa, hôm nay cũng là một ngày muốn cạy góc tường của hai anh trai nữa mà.
****
Cố Thận Hành mở vòi xả đầy nước ấm vào bồn tắm, mới ẵm Nghiêm Tư Vinh đặt vào trỏng rồi mới bắt đầu rửa ráy.
Y vẫn luôn gục đầu rũ rượi, hệt như con rối gỗ bị điều khiển bởi dây nhợ mặc người bài bố. Nhưng y vẫn cứ luôn không chịu nhìn thẳng vào anh, thỉnh thoảng còn lẳng lặng rơi xuống một giọt nước mắt nhiễu vào mặt nước tắm.
Cố Thận Hành thở dài. Anh buông bông tắm trong tay ra, ôm choàng lấy đôi vai của đối phương kéo về phía mình, rồi nâng một tay lên khẽ đè lên đầu tóc đối phương, vừa dịu dàng hôn khẽ lấy y.
Khác hoàn toàn với nụ hôn sắc tình ham muốn xác thịt. Nụ hôn này tràn ngập hơi thở xoa dịu.
Cố Thận Hành ôm siết lấy y vào trong ngực mình.
Không thể không thừa nhận ngay khi nhìn thấy Nghiêm Tư Vinh bị đè xuống dưới thân kẻ khác, khiến cho anh rất là phẫn nộ. Dù cho con người này vừa khốn nạn lại hư hỏng xấu xa, khác xa vạn dặm so với hình mẫu bạn đời lý tưởng của riêng mình.
Nhưng dáng vẻ giảo hoạt của Nghiêm Tư Vinh với cách hành xử tuỳ tiện – bất cần – ngang nghạnh của y thể hiện mỗi một lần chứng kiến đều lần lượt đập nát khuôn sáo cũ kĩ giả tạo mà tự Cố Thận Hành luôn phải tuân thủ từ xưa đến nay, bóc trần tính nết trời sinh tự anh đã kìm nén rất nhiều năm, xé nát lớp mặt nạ hoàn mỹ mà anh đã đeo rất nhiều năm.
Nói rõ cho anh biết rằng: tôi chính là kẻ ích kỉ như vậy đó, tôi chính là phải chiếm được thứ mà tôi muốn có.
Anh vuốt ve tấm lưng trơn láng trần trụi của Nghiêm Tư Vinh, vỗ về thân mình vẫn còn run nhè nhẹ trong tay mình.
Qua một lúc lâu đến một giây trước khi ngộp thở bởi nụ hôn nồng nàn si mê này mới rốt cuộc dừng lại.
Thấy cuối cùng Nghiêm Tư Vinh cũng chịu thưởng một ánh mắt cho mình, thì trong lòng Cố Thận Hành mới thả lỏng ra. Anh cúi đầu hôn hôn lên khoé mắt ửng hồng của Nghiêm Tư Vinh. Lòng bàn tay to lớn mơn trớn sống lưng, thầm nói cho y biết, đừng sợ.
Nghiêm Tư Vinh chưa tắm được bao lâu liền mệt mỏi tựa lên vai Cố Thận Hành mà thiếp đi mất.
****
Nửa đêm, Nghiêm Tư Vinh mơ thấy ác mộng. Trong mộng, là năm y có kỷ lục chiến tích tình trường cao nhất, đang diễn ra cảnh tượng đám người tình đang bu quanh y quấn quýt níu kéo. Từng cái miệng há to phun ra từng chữ đỏ như máu: “Tại mày đáng bị như vậy”. Y muốn bỏ chạy, nhưng những từ đó đè nặng lên cơ thể y đến mức nhấc người lên không nổi.
Bất thình lình, Nghiêm Tư Vinh bị doạ tỉnh, cả người ngọ nguậy định bật dậy, lại bị giam giữ lại. Y thử nhúc nhích thân mình, mới nhận ra là bản thân mình đang nằm ngủ giữa hai người. Nương theo ánh trăng, y mới thấy rõ người đang ngủ cạnh bên mình, chính là Cố Thận Hành và Cố Dục Hành.
Có lẽ là cảm nhận được y đã tỉnh lại, nên Cố Thận Hành kéo y dán sát vào trong lòng ngực mình, còn Cố Dục Hành rầm rì gì đó lại vừa dán càng sát vào sau lưng y. Do cứ bị kẹp giữa hai cơ thể có nhiệt độ ấm nóng mang đến cảm giác an tâm lại vỗ về y díu lại mí mắt lại ngủ mất.
****
Sau ngày hôm đó, y liền rất ít khi thấy Cố Ngạn Hành hiện diện. Đối phương cứ luôn đi sớm về trễ, thoạt như là đang cố tình tránh mặt y vậy.
Thật ra kì lạ, còn có Cố Thận Hành nữa. Anh đã thay đổi thái độ rất nhiều, không còn ra vẻ lạnh băng đối xử với y nữa. Tuy rằng rất ít nói chuyện, nhưng trên phương diện hành động thì đúng thật là rất quan tâm đến y.
Sau hai ba ngày dưỡng sức, Nghiêm Tư Vinh đã điều chỉnh lại trạng thái tâm tình tốt hơn rồi. Y tự cảm thấy mình lại có thể dư sức quậy banh bốn phương.
Cho đến bữa tối, y định mở miệng mấy lần nhắc nhở chuyện phải nới rộng sản đạo mỗi đêm, cứ luôn bị Cố Dục Hành ngắt lời làm lơ đi.
Nghiêm Tư Vinh chỉ đành phải kìm nén lại nỗi lo âu giữ lại trong lòng mình.
Đêm xuống, khi y lại đi ra khỏi phòng tắm lần nữa, nhìn thấy không phải là bàn trị liệu di động đã được chuẩn bị sẵn cho y, mà là hai người đàn ông – mỗi người đang ngồi xuống mép giường y.
Nghiêm Tư Vinh bọc áo tắm dài đứng trước cửa phòng tắm.
Mà, sau khi Cố Ngạn Hành đã lâu không gặp, vừa nhìn thấy y lại đứng bật dậy vừa hiện bộ dạng hơi khép nép.
Còn Cố Dục Hành thật ra lại rất vui vẻ. Cậu chạy nhanh vài bước, trực tiếp khuỵ chân bế y lên.
– Hai người……
Y mơ hồ nhận ra bầu không khí giữa ba người họ có chút vi diệu.
– Em không yên tâm, nên mới muốn đi cùng đến đây để coi sao thôi.
Dưới ý bảo của em trai nhà hắn, mà Cố Ngạn Hành nằm lên trên giường, kéo quần xuống, lập tức bật ra một cây gậy th*t thô dài, vừa ra khỏi lưng quần, liền kích động lắc lư nghiêng trái ngả phải.
Mà, Nghiêm Tư Vinh bị Cố Dục Hành bế lên đặt lên trên người anh hai nhà cậu.
Nghiêm Tư Vinh ngây ngốc mà nhìn Cố Dục Hành. Người phía sau vừa hôn hôn gương mặt y vừa dỗ dành:
– Không sao hết á, Vinh Vinh.
Sắc mặt cậu hết sức bình tĩnh, thoạt nhìn như Nghiêm Tư Vinh mới là trẻ người non dạ ít trải sự đời vậy.
– Khoan đã…… Ưm.
Cố Dục Hành lấp kín lấy đôi môi của y, hai bàn tay hư của cậu men theo vòng eo y mò vào trong áo tắm dài, sờ lên núm vú y mà sỗ sàng đùa bỡn.
Cơ thể Nghiêm Tư Vinh càng ngày càng thêm mẫn cảm. Đã sống chay suốt cả mấy ngày nay, kéo theo hậu quả phản ứng ngược làm cho dục vọng tích tụ hoàn toàn nổ tung.
Dưới lớp áo tắm dài, là thân mình trần trụi thân thể đã được chuẩn bị hoàn hảo sẵn sàng cho đêm nay.
Nghiêm Tư Vinh quay đầu hôn môi với người sau, tiếp theo y lại bị người phía sau cầm lấy hai cẳng chân giơ cao vừa banh ra, cố ý nhắm ngay dương v*t nóng rực ở trên giường thượng kia mà để lên.
– Hưm……A ưm……
Đột ngột cánh cửa phòng bị mở ra, Cố Thận Hành ném điếu thuốc trong tay xuống, đi về phía ba người.
– Anh cũng không yên tâm, phải đi vào đây nhìn coi sao.
【 Vinh Vinh ngày trước: Có sóng to gió lớn gì mà tôi chưa từng thấy qua chứ hả.
Vinh Vinh ngày nay: Anh không cần lại đây đâu! 】