Ta Trở Thành Nhân Ngư Trong Lòng Bàn Tay Của Lão Đại

Chương 6



Mà hiện tại, nam nhân ôn nhu mà lại tinh tế, căn bản liền không nhìn không ra một tia cuồng táo.

Một chiếc áo len trắng tinh từ trên xuống dưới chui vào trong tay Tô Ngọc Tuyền, rồi chui vào cổ anh, hoàn toàn chặn tầm mắt anh.

Giọng nói từ tính của người đàn ông vô cùng xuyên thấu, nhẹ nhàng xuyên vào màng nhĩ của Tô Ngọc Tuyền.

“Bên ngoài không tốt hơn biển, có gió, nếu không cẩn thận sẽ làm khô mất độ ẩm cần thiết, trầy xước da, sau này sẽ phải mặc quần áo hàng ngày.”

Giọng nói dịu dàng dường như làm đắm say lòng người, và một chút ấm áp trong lòng người.

Tô Ngọc Tuyền lông mi run rẩy.

Một vị vua man di của một đất nước bị phong ấn trong quan tài băng và bị tính kế theo nhiều cách khác nhau.

Người này thật ra rất ấm áp.

Đùa thôi!

Đây chỉ là bởi vì biển tâm thần hưng phấn của hắn cần được xoa dịu, cho nên hắn mới không keo kiệt đi dụ dỗ một tên ngốc nghếch.

Nhìn thấy cổ áo len bị một đôi tay mảnh khảnh mở ra cẩn thận kéo xuống, Tô Ngọc Tuyền đôi mắt hơi híp lại, vẻ mặt vô tội trở lại.

Cậu đưa tay sờ chiếc áo len lông tơ trên người, hai mắt híp lại mãn nguyện: “Thật mềm mại, thoải mái.”

Andrew thấy cậu không cự tuyệt mặc quần áo, rất là hài lòng.

Sau đó liền thấy mỹ nhân ngư đưa hai tay lên chiếc áo len, vùi đầu vào chiếc áo len, cọ xát trái phải, và phát ra âm thanh vù vù thoải mái từ miệng.

Có thể thấy anh chàng rất ưng ý với chất liệu bèo nhún của chiếc áo len này.

Andrew lặng lẽ nhìn cậu.

Tiểu mỹ nhân ngư vốn là lớn lên tinh xảo, đem mặt dán ở trên lông tơ, hai mắt cong thành trăng non, nhìn thập phần đáng yêu.

Andrew tự động phác họa một bức tranh trong đầu, một căn phòng đầy đồ chơi sang trọng chất đống búp bê, tiểu mỹ nhân ngư ngâm mình ở bên trong, trái tim Andrew bỗng nhiên rung động, hình ảnh như vậy thực làm động nhân tâm.

“Nếu em thích, lát nữa tôi sẽ kiếm cho em một ngôi nhà búp bê nhồi bông.”

Andrew duỗi tay nhẹ nhàng kéo tay mỹ nhân ngư ra, sau đó đem quần áo sửa sang lại: “Đây là quần áo là để bảo vệ làn da của em.”

Tô Ngọc Tuyền chớp chớp mắt, liền ngoan ngoãn bỏ tay ra.

Thấy cậu ngoan như vậy, Andrew không khỏi xoa nhẹ đầu, sau đó cúi xuống lấy thìa nhỏ múc nước, rưới lên đuôi cá không thể nhúng vào xô, làm ướt cá, từng chút một. Bây giờ, mới thấy vảy đã lấy lại màu xanh băng giá tươi sáng, hắn buông ra và nhặt chiếc khăn trên vai bên kia để lau tay.

“Không phải đói bụng sao? Sao còn chưa ăn?”

Sau khi sắp xếp cẩn thận, Andrew hơi kinh ngạc khi thấy đồ trên bàn vẫn chưa động đậy.

“Chờ anh cùng nhau ăn cơm.” Tô Ngọc Tuyền nói.

Andrew nháy mắt cười cong mắt, mặc dù hắn thích uống trực tiếp dịch dinh dưỡng tiện lợi, nhưng mỹ nhân ngư đã đợi hắn lâu như vậy với cái bụng đói meo nên đành Andrew ngồi xuống ghế.

Thấy hắn ngồi xuống.

Mỹ nhân ngư tựa hồ rất thỏa mãn, cầm lấy một con tôm hùm cho hắn: “Ăn!”

Mỹ nhân ngư vừa nói vừa gắp một con tôm ngọt cho vào miệng.

Andrew vội vàng kéo tay cậu lại.

“Cái này còn có vỏ! Nếu không gỡ nó ra, em sẽ bị tổn thương cổ họng và dạ dày.”

Andrew cau mày phản đối, sau đó cẩn thận tháo đầu của con tôm ngọt và bóc vỏ của con tôm ngọt từng chút một

Tô Ngọc Tuyền ở một bên nghiêng đầu nhìn hắn.

Andrew ngón tay thon dài, bức tranh bóc tôm trông rất đẹp mắt, nếu như người cuồng tay nhìn thấy sẽ háo hức lao tới liếm tay!

Nghiêng đầu nhìn một chút, Tô Ngọc Tuyền duỗi tay ra vừa nhìn, bàn tay có vẻ có chút thịt múp múp.

Tô Ngọc Tuyền cũng không thèm để ý, tùy tay lấy tới tôm hùm, móng tay trên ngón tay thịt bắt đầu dài ra, sau đó móng tay nhẹ nhàng rút ra từ giữa con tôm hùm.

Một cái, hai cái, ba cái.

Đưa cho Andrew.

Đầu của con cá hồi bị cắt bỏ, phần thịt được cắt từ giữa, xương được loại bỏ, da bị cắt bỏ, đẩy nó cho Andrew.

Sau khi làm xong, Tô Ngọc Tuyền nhìn Andrew đầy mong đợi.

Đôi mắt cậu sáng như những vì sao.

Bị một đôi mắt như vậy nhìn chằm chằm, ngay cả trái tim của một người đàn ông sắt đá cũng sẽ tan chảy.

Ai nỡ lòng để cho một đôi mắt như vậy phải thất vọng!

Andrew không thể.

Huống chi tiểu mỹ nhân ngư vừa ngoan vừa tri kỷ.

Đặt con tôm đã sơ chế trước mặt Tô Ngọc Tuyền, Andrew cầm con tôm và con cá đã sơ chế trước mặt hắn, khóe miệng cong lên: “Được rồi, tôi sẽ ăn thử xem món em làm.”

Hắn nói xong liền cầm lấy một con tôm hùm, tôm hùm đã được lột vỏ, có thể thấy rõ ràng được thịt tôm trong suốt bên trong.

Andrew chưa bao giờ ăn thịt sống và mềm này, văn hóa cổ xưa còn lại cho rằng thịt sống có rất nhiều ký sinh trùng, ăn uống không đảm bảo vệ sinh là một chuyện, còn có thể khiến ký sinh trùng sinh sôi trong cơ thể.

Khoang y tế có thể chữa trị vết thương, nhưng không chữa được ký sinh trùng xâm nhập cơ thể, nên Andrew thích dung dịch dinh dưỡng tiện lợi và hợp vệ sinh.

Chỉ cần tưởng tượng đến trong cơ thể có ký sinh trùng, vậy thực làm người ta ghê tởm!

Cảm thấy khó chịu khắp người.

Bất quá.

Vẻ mong đợi trong đôi mắt của mỹ nhân ngư thật sự không thể chịu nổi.

Lần thử đầu tiên của Andrew, hắn bóc con tôm và cho vào miệng.

Hương vị tươi ngon không ngờ.

Bên kia, Tô Ngọc Tuyền trong miệng cũng tràn đầy thịt tôm ngon ngọt, thập phần tươi ngon ngọt lành.

Vai ác thật đúng là hữu dụng.

Tô Ngọc Tuyền mị mị nhãn.

Những cái này đều là hải sản tươi ngon. Tốt nhất nên thái thành từng lát mỏng cho vào nước đá, khi ăn sẽ có vị giòn hơn.

Ngắm nhìn Andrew, Tô Ngọc Tuyền gắp một miếng tôm hùm, cẩn thận bỏ vỏ rồi thái miếng, sau đó đưa vào miệng cậu một miếng.

Đột nhiên, một mùi tanh tưởi xông lên cổ họng, Tô Ngọc Tuyền vội vàng cúi đầu phun ra miếng thịt tôm sống trong miệng.

Chắc chắn, nguyên liệu do tay cậu làm sẽ không ngon

Vừa thấy động tĩnh, Andrew quay đầu nhìn sang, cậu mở to mắt nói từng chữ: “Muốn băng, cá sâu dưới đáy biển là đồ ăn ngon nhất, trân châu giòn giòn, cắn lên ăn ngon cực kỳ.”

Băng sao?

Andrew nhặt con cá được cắt lát mỏng của tiểu mỹ nhân ngư, duỗi tay lấy tới.

Vừa vàomiệng, nó có mùi vị hoàn toàn khác với lần trước, nồng nặc mùi tanh.

Andrew cau mày, có phải vì cái này để lâu rồi nên băng đã phai nhạt rồi.

Tuy nhiên, dưới sự háo hức háo hức của tiểu tiên cá, Andrew đứng dậy, chuẩn bị đi đến tủ đá, liền thấy tiểu tiên cá vươn hai tay ra: “Ôm, còn rất nhiều chưa nhìn được a! Đồ ăn chính là bị hỏng rồi, phải mau nhìn đi, nếu không thì hỏng hết mất. “

Giọng nói tinh xảo của tiên cá, nhìn hắn bằng ánh mắt ẩm ướt, thân thể nhỏ nhắn vặn vẹo, quả thực rất đáng yêu.

Andrew cảm giác biển thần thức của mình bị dắt theo âm thanh ngọt ngào của tiểu mỹ nhân ngư, phảng phất như có một đôi tay nhỏ nghịch ngợm nhẹ nhàng kích thích hắn, tinh thần hải nháy mắt nổi lên từng trận mờ mịt gợn sóng, hơi hơi nhộn nhạo lên, làm hắn cầm lòng không đậu đem người ôm lên.

“Anh thật tốt!”

Mới vừa đem người bế lên. Andrew cảm giác được gò má của mình bị nhẹ nhàng cọ xát, đáy lòng tựa hồ hơi hơi bị xước, Andrew khóe miệng hơi nhếch lên, một tay vỗ đầu tiểu tiên cá, không khỏi thở dài: “Tiểu tiên cá em thật sự rất biết làm nũng. “

Andrew sống đến bây giờ, nhưng chưa bao giờ có người dám đối với hắn làm nũng.

Trải nghiệm này thật mới lạ, nó dường như khiến nhân tâm cảm thấy hạnh phúc về thể chất và tinh thần.

Tô Ngọc Tuyền ngốc ngốc nhìn hắn, sau đó thò khuôn mặt nhỏ nhắn cọ xát nam nhân, ngón tay nhỏ chỉ vào tủ đá: “Nhìn!”

“Được, chúng ta đi xem.”

Andrew ôm người trước tới tủ lạnh, rút kinh nghiệm, lần này hắn điều chỉnh tư thế ôm người con trai, gần giống như một công chúa ôm cậu, sau khi người con trai quấn chặt lấy vai hắn,  sau đó để nhân ngư sẽ nói bất cứ điều gì cậu muốn.

Cá ngừ đại dương, cá hồi, cá thờn bơn, v v.

Có lẽ là bởi vì thời đại tinh tế chủ yếu là nướng, luộc, hấp, cho nên có nhiều nguyên liệu cá, Tô Ngọc Tuyền cũng nhìn thấy rượu hoa quả cùng củ cải xanh, Tô Ngọc Tuyền hai mắt sáng lên, vội vàng chỉ vào.

Andrew thuận tay lấy tới, đặt nó trong vòng tay của tiểu mỹ nhân ngư trong lòng ngực.

Mỹ nhân ngư Tô Ngọc Tuyền ôm chặt, hai mắt sáng lấp lánh, củ cải xanh ăn sống rất cay và ngọt, nghiền thành bột nhuyễn vừa đủ dùng làm mù tạt lại đem cá sống cắt lát, sau đó nhúng sashimi và lát tôm vào một chút rượu hoa quả, kia quả thực là mỹ vị.

Củ cải xanh ở thời đại tinh tế phi thường cường tráng mập mạp, khuôn mặt tuấn tú của mỹ nhân ngư mềm mại.

Thật là một chàng trai rất dễ làm hài lòng.

Sau khi chọn xong một đống, Andrew mang theo Tô Ngọc Tuyền trở lại chỗ ngồi rồi ngồi xuống, đương nhiên, đuôi cá của tiểu tiên cá cần phải ngâm nước một lần nữa để làm ẩm.

Tô Ngọc Tuyền lẳng lặng nhìn, chờ người đứng dậy ngồi xuống, đem tôm hùm đưa tới trước mặt Andrew: “Tôi vụng về, cắt không ngon, anh làm đi.”

Andrew đem khối băng để trên bàn, đặt tất cả tôm cá lên đá, nghe xong lời mỹ nhân ngư liền cầm lấy bóc tôm.

Nghĩ đến những miếng phi lê mỏng tanh của mỹ nhân ngư, Andrew đứng dậy lấy một con dao nhỏ trên bếp, sau đó nhẹ nhàng quơ quơ, thịt tôm đã biến thành những miếng lát trong suốt, đặt trên khối băng thượng cơ hồ muốn hòa hợp thành một thể.

Tô Ngọc Tuyền hai mắt sáng ngời, đưa rượu hoa quả qua: “Mở.”

Andrew mở ra, rót vào trong bát.

Sau đó một củ cải xanh mũm mĩm đi tới trước mặt, tiểu tiên cá vẫn nhìn hắn với ánh mắt đầy mong đợi: “Anh có thể cắt được như bùn sa trong biển không?”

Andrew:……

“Có thể chứ?” Tiểu mỹ nhân ngư đôi tay ôm hết, chớp hai mắt có chút khổ sở, “Tôi vụng về, làm ra rất khó ăn.”

Nghiêng nghiêng đầu, như là nghĩ tới cái gì, tiểu mỹ nhân ngư đem mặt thò qua tới, dán mặt hướng về phía mặt hắn, cọ cọ mềm như bông nói: “Có thể chứ?”

“Có thể.”

Andrew chọc chọc khuôn mặt nhỏ của tiểu gia hỏa, thầm nghĩ tiểu mỹ nhân ngư này thật là gầy, nên ăn nhiều một chút, gương mặt này nếu thêm thịt mum múp lên khẳng định nhéo sẽ thực thoải mái.

Nghĩ đến điều này, Andrew liền tự giác tìm kiếm các nguyên liệu.

Những lát cá, lát tôm, thịt cua đông lạnh được tráng qua rượu trái cây, sau đó nhúng vào củ cải xay nhuyễn, ngay lập tức chúng có độ giòn và ngọt, vị cay nhẹ kích thích vị giác của người ăn.

Andrew cuối cùng đã hiểu tại sao rất nhiều quý tộc theo đuổi những món ăn ngon như vậy.

Tiểu mỹ nhân ngư này thực sự rất biết ăn.

Tiểu mỹ nhân ngư ăn rất là thỏa mãn, hai má phồng lên, sau khi ăn xong liền quay đầu há miệng, giống như những con vật cưng được nuôi bởi các tiểu thư quyền quý đi xin ăn.

Nhìn thấy bộ dạng “muốn ăn” của cậu, Andrew dần dần chìm vào trong thức ăn, khóe mắt và lông mày của hắn đều một vẻ sủng nịch.

Hắn từng chút từng chút tiếp tục đút tiểu mỹ nhân ngư ăn, tiểu mỹ nhân ngư được đút a ô một ngụm một ngụm cắn, sau đó híp hai mắt, quai hàm phình phình nhấm nuốt.

Hình ảnh này thật sự là đáng yêu.

Dưới sự cho ăn của hắn, Tô Ngọc Tuyền cũng cảm thấy thoải mái, đã lâu không ăn đồ ăn như vậy.

Không biết có phải thần thức thế giới chỉ nhắm vào cậu hay không, hay sức mạnh của BOSS quá lớn, mà thần thức thế giới lúc này không thể giở trò với cậu.

Tô Ngọc Tuyền híp mắt, càng nhìn Andrew càng vừa lòng.

Andrew cũng rất hài lòng với mỹ nhân ngư, hóa ra việc nuôi một vật nhỏ xinh ngoan ngoãn cũng khá vui. Nhìn thấy bụng của mỹ nhân ngư đang phồng lên, Andrew tiếc nuối dừng tay lại, chọc vào gò má đang phồng lên của mỹ nhân ngư: “Ăn xong miếng này sẽ không ăn nữa, nếu không bụng sẽ nổ tung.”

Tô Ngọc Tuyền theo lời hắn mà cúi đầu xuống, bụng phình to.

Cậu sững sờ chớp chớp mắt, sau đó tỏ vẻ vô cùng ngại ngùng, ôm bụng vùi đầu.

Phụt!

Andrew không thể nhịn được cười thành tiếng.

Tiểu mỹ nhân ngư cũng thật đáng yêu.

“Bệ hạ, có quân địch đang đến gần.” Lúc này, giọng nói lo lắng truyền qua phòng điều khiển chính, Minh Đức lo lắng nói, “Có rất nhiều quân địch, và chúng ta đã bị bao vây hoàn toàn.”

Andrew nghe vậy đứng lên, vỗ vỗ tiểu mỹ nhân ngư: “Có người xấu công kích, tiểu mỹ nhân ngư em ngoan ngoãn ngồi đây đi.”

Thấy tiểu mỹ nhân ngư ngoan ngoãn gật đầu, Andrew xoa xoa tóc của cậu dặn dò: “Nếu thiếu nước thì chỉ cần múc nước và tự mình tưới đi, tôi sẽ nhanh chóng quay lại thôi.

“Được!” Tô Ngọc Tuyền dùng sức gật đầu, nắm chặt nắm tay Andrew khuyến khích, “Anh phải cẩn thận nga!”

“Ừ!”

Andrew chỉ cảm thấy trái tim của mình bị vật nhỏ này sưởi ấm, nở nụ cười, xoay người bước nhanh về phòng điều khiển chính.

Phải sớm xử lý sau đó trở về bồi tiểu mỹ nhân ngư.

Còn Tô Ngọc Tuyền thì nhìn theo bóng lưng của hắn, nhìn xuống đuôi cá của cậu, nhưng không làm theo.

Andrew chính là BOSS cuối cùng.

Anh là sự tồn tại khiến dân chúng đi từ ngưỡng mộ đến sợ hãi.

Một tên cướp biển làm tổn thương người dân, và sau đó nhân vật chính loại bỏ sự hiện diện của mình để xoa dịu mọi người.

Nhưng bây giờ, trong lòng mọi người, hắn vẫn là vị đại đế vì lợi ích của mọi người mà giết Zerg, chiến đấu với nữ hoàng trùng tộc bằng sức mạnh của một người, cuối cùng linh lực không may của hắn bị thương và chết.

Hắn không nên bị xóa sổ dễ dàng như vậy.

Ít nhất!

Ý thức sẽ thôi thúc vị cựu hoàng này trở thành nhân vật phản diện, để tạo động lực cho nhân vật chính.

Nhưng đồng thời, nó cũng cho thấy Sizel ( Tịch Triết Nhĩ)  vẫn chưa chết.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.