*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Ryal
Từ bé tới lớn, Thi Hạ Dương chưa đắc ý thế này bao giờ.
Uông Thịnh là ai cơ chứ?
Là “báu vật” của các thầy cô, là người được chọn mà tất cả đều ngưỡng mộ hoặc ghen tị.
Một người như thế bị cậu mua đứt rồi.
Dù là thật hay giả thì câu nói này của Uông Thịnh đã thỏa mãn được lòng hư vinh của Thi Hạ Dương, cái đuôi nhỏ của cậu vểnh lên tận trời.
Người tới hỏi bài kia tỏ vẻ khó xử, nhìn Uông Thịnh, rồi lại nhìn Thi Hạ Dương.
Uông Thịnh chẳng để ý tới cậu ta, chỉ hỏi Thi Hạ Dương: “Còn việc gì nữa không? Không thì về đi, đừng quấy rầy tôi làm bài”.
“Hết rồi hết rồi”.
Thi Hạ Dương nhoẻn miệng cười.
“Cậu cứ học cho tốt đi, lúc nào rảnh lại dạy kèm riêng cho tôi nhé”.
Cậu nói xong thì huýt sáo rời đi, mặt mày hớn hở, còn Uông Thịnh vô cảm tiếp tục cúi đầu làm bài.
Thi Hạ Dương đi rồi, nhưng trái tim Uông Thịnh vẫn chưa thôi loạn nhịp.
Hắn đảo lưỡi quanh khoang miệng mình, rê thật chậm trên hàm răng, như lúc hôn môi với Thi Hạ Dương ngày hôm qua vậy.
Uông Thịnh nhẹ buông tay, cây bút rơi xuống đất.
Uông Thịnh nghiêng người cúi xuống nhặt, vờ như lơ đãng quay đầu liếc ra sau, tầm mắt va ngay vào nơi ống quần đã xắn lên của Thi Hạ Dương, mắt cá chân trắng nõn nà khiến hắn phải khẽ cắn môi.
Hắn cắn môi, dùng răng xé một mẩu da khô nứt.
Đau, chảy máu, cả nước bọt cũng toàn mùi máu tươi.
Lúc tan học Thi Hạ Dương ba chân bốn cẳng chạy mất, chuông vừa reo đã ù té rồi, hôm nay cậu có hẹn đi đánh bi a.
Rồi cậu lại thấy có gì sai sai, dường như mình đã quên mất điều gì quan trọng lắm.
Thi Hạ Dương xoay người, đúng lúc va phải Uông Thịnh.
Uông Thịnh cao hơn cậu nửa cái đầu, thân người rắn chắc hơn, Thi Hạ Dương bị người ta ôm thẳng vào lòng.
Cậu hoảng sợ, đến lúc ngẩng đầu đối diện với cặp mắt kia lại nhớ đến điều hoang đường hai người đã làm cho nhau trong căn phòng kín mít, đột nhiên mất hết bình tĩnh.
Thi Hạ Dương thẳng thừng đẩy Uông Thịnh ra, xù lông như con báo nhỏ: “Cậu làm gì đấy?”.
Uông Thịnh tỏ vẻ bình tĩnh: “Thế cậu làm gì đấy?”.
Thấy hắn vẫn làm cái mặt như người chết kia, Thi Hạ Dương chỉ muốn xé nát lớp mặt nạ ấy xuống cho tất cả mọi người xem Uông Thịnh đáng khinh tới mức nào.
“Cậu ôm tôi làm gì?”.
“Tự cậu xông lên mà”.
“Tôi không cẩn thận”.
“Tôi cũng đâu có cố ý”.
Hai người cứ đứng giằng co tại chỗ, một người đi ngang qua xen vào: “Ê Thi Hạ Dương, lại giở chứng gì đấy? Tao còn đang muốn ôm Uông Thịnh đây này”.
Da gà da vịt của Thi Hạ Dương nổi cả lên: “Mày biến thái à?”.
“** má đây là học sinh xuất sắc của lớp đấy, ôm để hít vận học hành, mày thì biết cái gì”.
Nói xong, cậu chàng này còn dang tay ra vẻ muốn ôm lấy Uông Thịnh.
Kết quả là Uông Thịnh còn chưa kịp né thì Thi Hạ Dương đã chẹp miệng một cái, thẳng chân đạp cậu ta sang chỗ khác.
Hai người kia chí chóe ngay giữa hành lang, Uông Thịnh thầm cười khẽ trong lòng.
Hắn chẳng nói gì mà bỏ đi luôn, đến lúc Thi Hạ Dương kịp phản ứng mà quay đầu lại thì bóng dáng hắn đã khuất xa lắm rồi.
Tối đến Thi Hạ Dương về nhà, mẹ cậu lại đang gọi bạn đến chơi mạt chược.
Cậu về phòng mà không ngủ nổi, bèn lén lấy tai nghe ra cắm vào điện thoại, trốn trong chăn nghe những âm thanh dâm tà.
Không phải thứ gì khác, mà đúng là đoạn ghi âm thu được lúc Thi Hạ Dương và Uông Thịnh làm xằng làm bậy với nhau trong phòng kín ngày hôm qua.
Tăng âm lượng lên mức cao nhất, là ngay cả tiếng hắn thở cũng rõ mồn một.
Tiếng thở dốc dồn dập và thô nặng, còn gợi cảm hơn mấy diễn viên phim điện ảnh người lớn chuyên nghiệp nhiều.
Lúc nói lại trầm giọng xuống, quyến rũ đến độ tay Thi Hạ Dương phải mò thẳng vào trong quần lót.
Kích thích thật đấy.
Thi Hạ Dương vừa nghe vừa tự tuốt, cậu cắn chăn nhắm mắt, tưởng tượng Uông Thịnh đang tuốt ống cho mình.
Kĩ thuật của Uông Thịnh rất trâu bò, Thi Hạ Dương cực kì nghi ngờ tên đó đã từng luyện tập rồi.
Cậu cân nhắc, mai là thứ bảy rồi, thứ bảy thì làm gì nhỉ?
Còn chưa kịp nhớ ra, Thi Hạ Dương đã nghe được một tiếng than nhẹ chết người truyền tới từ tai nghe, nó hơi nghèn nghẹn, dường như dẫn theo dòng điện nào đánh thẳng vào linh hồn cậu.
Không chỉ linh hồn cậu, mà còn cả ngọn lửa dục vọng bừng bừng gấp trăm lần nữa.
Giọng Uông Thịnh khi bắn tinh khiến Thi Hạ Dương xuất ngay lập tức, tinh dịch dính dớp đầy tay, tự cậu cũng phải giật mình.
Sau đó, cậu nghe tiếng Uông Thịnh nhuốm chút ý cười: “Cảm ơn bé cưng”.
Cậu nhìn thằng em đã gần nhũn xuống của mình, nghĩ: Đừng khách sáo, bé cưng của cậu bắn ra rồi..