*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Ryal
Uông Thịnh dở khóc dở cười: “Còn biết trả treo rồi cơ đấy?”.
Thi Hạ Dương cực kì hăng hái, gì thì gì cũng phải bắn được đã, dùng phương pháp nào thì tùy.
Cậu kéo tay Uông Thịnh đặt lên thứ dưới người mình: “Cậu châm lửa mà, cậu phải chịu trách nhiệm đi chứ”.
“Nói như thật”.
Hắn ôm Thi Hạ Dương vào lòng, cắn tai cậu rồi thấp giọng hỏi: “Nói lại lần nữa xem, ai châm lửa cơ?”.
Thi Hạ Dương sao chịu nổi giọng điệu này, cả người cậu mềm nhũn, rùng mình.
“Cậu!”.
“Ai cơ?”.
Uông Thịnh nắm thằng em nhà Thi Hạ Dương, ngón tay miết một cái trên phần đầu đỉnh.
Thi Hạ Dương hít sâu một hơi, khó chịu uốn éo trong lòng hắn.
“Đừng động đậy”.
Uông Thịnh cũng hết cách.
“Hết đau mông rồi à?”.
“Vẫn đau”.
Thi Hạ Dương cau mày nhìn hắn.
“Giờ tôi cứ thấy cậu là bực rồi”.
“Sao mà bực?”.
“Thì bực là bực thôi”.
Thi Hạ Dương tức chết mất.
Rõ ràng tên này đã khiến mông mình nở hoa, giờ lại còn trả treo chặn họng mình là thế nào?”.
Nghiện còn ngại!
Thi Hạ Dương đẩy hắn ra, bất mãn quay lưng về phía Uông Thịnh, bực bội ngoảnh mặt đi.
Thấy thế, Uông Thịnh đúng là vừa thương vừa buồn cười.
Hắn nhoài người tới, nhéo mũi cậu.
“…!Làm cái gì đấy?”.
Thi Hạ Dương khong nhịn được mà hất tay hắn ra, liếc sang một cái.
Chưa liếc xong đã bị người ta đè xuống giường rồi.
Thi Hạ Dương nằm thẳng đơ, còn chưa kịp nói gì đã thấy phần đầu phía dưới bị liếm một cái ướt át.
Cậu ngẩn ra, không động đậy nổi.
Uông Thịnh nằm giữa hai chân Thi Hạ Dương, ngước lên nhìn cậu, bật cười.
Hắn bèn hơi dùng sức tuốt thằng em nhà Thi Hạ Dương.
“Thích mạnh hơn không?”.
Uông Thịnh ngậm nó vào, hơi mút mát.
“Cậu hài lòng chứ?”.
Thi Hạ Dương nhìn hắn, nuốt nước bọt một cái theo bản năng.
Biểu cảm ấy khiến Uông Thịnh chỉ muốn chịch cho cậu ngất luôn, nhưng làm gì thì cũng phải suy nghĩ – phải lo đến tương lai sau này.
Hắn vẫn ngước nhìn cậu, lè lưỡi, bắt đầu liếm dọc từ phần gốc lên đỉnh.
Chiếc lưỡi ướt át rê qua nơi cưng cứng, từ tít phía dưới lên tuốt trên đầu, rồi lại ngậm cả vào, đầu lưỡi lởn vởn phía trên.
Đầu óc Thi Hạ Dương bắt đầu choáng váng, không tự chủ được mà thúc hông đưa thằng em mình vào sâu trong miệng người kia hơn nữa.
Uông Thịnh phun ra rồi lại ngậm vào thật mạnh, thi thoảng lại liếm qua nơi quy đầu mềm mại béo mẫm như liếm kẹo que, thi thoảng lại nuốt thật sâu vào cổ họng để kích thích cậu, khiến Thi Hạ Dương phải túm chặt ga trải giường mà thở dốc.
Hắn cố ý tạo ra những âm thanh thật lớn – tiếng nhả ra nuốt vào, tiếng nước bọt gợi tình, khiến người khác nghe mà nổi da gà.
Thi Hạ Dương thoải mái đến độ hồn lìa khỏi xác, cắn chăn rên rỉ, rồi lại bị Uông Thịnh kéo ra.
Hắn kéo góc chăn ra, nhét ngón tay mình vào miệng cậu.
Thi Hạ Dương cũng mút thật mạnh, để mặc những ngón tay ấy làm loạn trong miệng mình.
Nước bọt dâm đãng chảy theo khóe miệng, tiếng rên rỉ đẫm dục tình tràn ra giữa răng môi.
Cái tay còn lại của Uông Thịnh cũng chẳng hề nhàn rỗi mà vuốt ve bắp đùi Thi Hạ Dương, sờ làn da mịn màng cùng hai túi nho nhỏ lạnh băng.
Thi Hạ Dương như rơi vào cõi tiên, phần chóp đỉnh đã chảy dịch trong suốt.
Uông Thịnh tăng tốc độ nhả ra nuốt vào, nhưng đến lúc cậu gần bắn ra thì lại dừng đột ngột.
Thi Hạ Dương sắp lên đỉnh rồi, cậu sửng sốt, khó hiểu nhìn hắn.
Uông Thịnh nói: “Nhìn tôi đi”.
Thi Hạ Dương còn chưa kịp hỏi “cái gì”, thứ sắp bùng nổ kia lại được ngậm lấy.
Cậu nghe theo, nhìn đôi môi đỏ bừng bao bọc thằng em nhà mình, nhìn cây dương v*t đang ra vào giữa miệng người ta, hình như có hơi dâm đãng quá.
Kích thích thị giác sâu sắc đến nhường ấy khiến Thi Hạ Dương hơi lâng lâng – người đang thổi kèn cho cậu chính là tên lớp trưởng ngạo mạn mắt cao hơn đầu, là học sinh xuất sắc tên Uông Thịnh được cả giáo viên và bạn học đối đãi như thần tiên, là hotboy chẳng biết được ai bầu chọn, ngăn bàn đầy ắp thư tình mà chẳng thèm đọc lá nào.
Con người này đang thổi kèn cho cậu.
Thi Hạ Dương nghĩ, ** má mình cũng trâu bò thật đấy.
Điều còn trâu bò hơn nữa là – khi cậu tuôn trào dưới kích thích mãnh liệt, chẳng biết có phải cố ý hay không mà Uông Thịnh chẳng hề né đi, để cả miệng và khuôn mặt mình dính đầy thứ ấy.
Gương mặt đẹp trai chết người đầy tinh dịch màu trắng ngà sền sệt nhớp nháp, trông bẩn ơi là bẩn, nhưng cả người Thi Hạ Dương lại nóng hừng hực.
“**”.
Cậu chửi một câu, rồi vươn người sang hôn hắn.
Nụ hôn này đầy mùi tinh dịch.
Nếu không phải do kĩ thuật hôn của Uông Thịnh rất ổn, thì Thi Hạ Dương chỉ muốn đánh giá một sao.
Nhưng bởi đó là Uông Thịnh, nên Thi Hạ Dương vẫn sung sướng vô cùng.
“Tôi có câu này chẳng biết nên nói hay không”.
Hôn xong, Thi Hạ Dương giơ tay lau tinh dịch giúp Uông Thịnh.
“Nói đi”.
Cậu nhìn hắn, nhìn chằm chằm cái bóng bé nhỏ thuộc về mình nơi đáy mắt người nọ, liếm môi: “Cậu có hơi…!gợi cảm đấy”..