Amanda không thể giải quyết xong chuyện này trước khi sếp quay lại, cô tự thấy mình thất trách.
Cô vội vàng giải thích mọi việc, nói rằng vừa rồi đã dùng ngôn ngữ ký hiệu để giao tiếp với Trình Tụng Chân, nhưng cậu ấy kiên trì rằng mình biết Thịnh Bạc Viễn và muốn gặp hắn dù phải đợi bao lâu.
Thịnh Bạc Viễn lẳng lặng nhìn Trình Tụng Chân, hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”
Hắn nhớ rõ Trình Tụng Chân bị mất khả năng nói nhưng thính lực vẫn tốt, chỉ không thể nói chuyện.
Amanda lập tức choáng váng, hóa ra sếp thực sự biết cậu nhóc trông giống học sinh cấp ba này.
Trình Tụng Chân mím môi, nhanh chóng cụp mi, rồi lấy từ túi ra một cuốn sổ nhỏ, nghiêm túc viết từng chữ. Từ góc độ của Thịnh Bạc Viễn có thể nhìn thấy mái tóc dày đen nhánh và xoáy tóc nhỏ của cậu.
Thịnh Bạc Viễn không nóng nảy thúc giục, Amanda cũng đứng một bên kiên nhẫn chờ đợi.
Khi Trình Tụng Chân viết xong, cậu giơ cuốn sổ trước ngực, vẻ nghiêm túc của cậu khiến người ta thấy cậu trông khá ngoan ngoãn.
“Vết thương của anh mấy ngày nay đã lành chưa? Còn đau hay không? Hôm đó em có chút lo lắng cho anh, nhưng không biết cách liên lạc, cũng không dám quấy rầy anh.” Cậu viết như vậy.
Họ chỉ mới gặp nhau một lần, nhưng những gì trên giấy lại thể hiện sự quan tâm vượt qua mối quan hệ bình thường, thẳng thắn và chân thành. Điều này không ngờ lại không làm Thịnh Bạc Viễn thấy chán ghét.
Có lẽ là do gương mặt của Trình Tụng Chân quá dễ lừa người.
Dù sao thì, không ai có thể trách móc một chú nai con linh động đáng yêu lạc vào rừng, dẫu cho nó có hành động quá giới hạn.
Thấy Thịnh Bạc Viễn không trả lời, Trình Tụng Chân cũng không cảm thấy xấu hổ hay chùn bước, cậu lấy từ ba lô ra một túi thuốc đã chuẩn bị sẵn, viết thêm lên sổ: “Đều là thuốc giảm đau, rất hữu dụng.”
Từ lần gặp mặt đó tới nay đã được hai ba ngày, vết thương nhỏ trên người Thịnh Bạc Viễn đã biến mất, nhưng khi nhìn vào đôi mắt trong veo như bầu trời mùa thu của Trình Tụng Chân, những lời cự tuyệt đến bên môi lại bị nuốt ngược về —— vậy mà hắn lại cảm thấy mình dù sao cũng không nên lạnh lùng cứng rắn như thế với cậu.
Lúc này, Trần Duyệt trùng hợp xuất hiện, phá vỡ cục diện căng thẳng này.
Chú định đến tìm Thịnh Bạc Viễn để xác nhận các điều khoản trong di chúc, không ngờ lại gặp Trình Tụng Chân. Khi thấy túi thuốc trong tay cậu, chú liền hiểu.
Trình Tụng Chân thấy Trần Duyệt, nở một nụ cười ngọt ngào, làm động tác chào.
Trần Duyệt không hề che giấu sự yêu mến với Trình Tụng Chân, chú duỗi tay sờ tóc cậu: “Chân Chân cũng tới à.”
Trình Tụng Chân làm vài động tác ngôn ngữ ký hiệu, dường như đang giải thích lý do mình đến công ty tìm Thịnh Bạc Viễn hôm nay. Trần Duyệt nghiêm túc nhìn, gật đầu: “Hóa ra là như vậy, quả là cậu bé ngoan.”
Thịnh Bạc Viễn không hiểu ngôn ngữ ký hiệu của Trình Tụng Chân, đứng bên cạnh nhìn hai người thân thiết trò chuyện, rồi hỏi: “Chú Trần tới đây có việc gì không?”
“À, đúng rồi.” Trần Duyệt lúc này mới dời sự chú ý sang Thịnh Bạc Viễn, “Hôm nay chú muốn xác nhận lại một số điều khoản liên quan đến di chúc.”
Thịnh Bạc Viễn nói: “Đi lên trước đã ạ.”
Trần Duyệt đáp “được” rồi tự nhiên dắt tay Trình Tụng Chân: “Chân Chân, cháu cũng đi theo đi, lát nữa chú sẽ đưa cháu về.”
Thịnh Bạc Viễn nhìn hai người nắm tay nhau, rồi thu hồi ánh mắt, sắc mặt vẫn bình tĩnh.
Sau khi vào văn phòng tổng giám đốc, Trần Duyệt không yên tâm nhìn ra ngoài qua cửa kính. Thịnh Bạc Viễn thấy chú không tập trung, liền nói: “Thư ký của cháu sẽ không làm gì cậu ấy đâu, chú Trần yên tâm.”
Trần Duyệt nghe vậy thì cười: “Đương nhiên, Chân Chân là đứa bé đơn thuần, thiện lương, rất được mọi người yêu mến.”
Thịnh Bạc Viễn không muốn tiếp tục đề tài này, chỉ nói: “Chúng ta vào thẳng vấn đề đi ạ.”
Trần Duyệt thu hồi ánh mắt, lấy ra tài liệu đã chuẩn bị, cùng Thịnh Bạc Viễn kiểm tra kỹ lại một lần. Sau khi xác nhận không có vấn đề gì, hắn ký tên, hoàn thành các thủ tục cơ bản.
Tài liệu xác minh Thịnh Bạc Viễn thừa kế tài sản và nghĩa vụ. Dù Thịnh Nhạc Huy gần như để lại tất cả cho hắn, với Thịnh Bạc Viễn, điều này chẳng khác gì trang trí thêm. Trịnh Nhạc Huy dựa vào gia đình ông ngoại của Thịnh Bạc Viễn mới bắt đầu giàu có, nhưng Thịnh Bạc Viễn đã rời đi nhiều năm, tự mình gây dựng sự nghiệp và đầu tư, sớm tạo ra cơ ngơi riêng.
Thịnh Bạc Viễn làm việc gọn gàng, lưu loát, hắn nhanh chóng ký vào văn bản rồi hỏi: “Còn việc gì nữa không ạ?”
“Còn một điều quan trọng nhất là,” Trần Duyệt nói, “Thật ra cháu không cần làm gì đặc biệt, cũng không yêu cầu cháu coi Chân Chân như người nhà, chỉ cần cháu có thể quan tâm cậu ấy chút ít, thế là đủ rồi.”
Thịnh Bạc Viễn lạnh lùng nói: “Di chúc không nói rõ là phải ăn ngủ cùng nhau hay gặp gỡ nhiều, cháu cho phép cậu ấy ở lại đó, bảo đảm cậu ấy không thiếu thốn, đã là sự quan tâm lớn nhất của cháu rồi.”
Hắn dừng lại một chút, “Cháu không phải là cha cháu, cháu không có hứng thú với việc tìm người tương tự để bù đắp vô nghĩa.”
Lời nói thể hiện sự cứng rắn của Thịnh Bạc Viễn, Trần Duyệt nhìn hắn, cảm thấy trước mặt là một bức tường đồng vách sắt không thể lay chuyển.
Cuối cùng, chú khẽ thở dài, không nói thêm gì nữa.
Trên thực tế, cách hiểu của Thịnh Bạc Viễn hoàn toàn không trái với di chúc, dù ý nguyện ban đầu của Thịnh Nhạc Huy không phải như vậy.
Khi Thịnh Bạc Viễn và Trần Duyệt bàn chuyện trong văn phòng, Trình Tụng Chân lặng lẽ ngồi trên sofa chờ ở phòng tiếp khách. Cậu để túi thuốc Thịnh Bạc Viễn không nhận lên bàn, nghĩ rằng trước khi đi phải nhớ đưa cho hắn.
Amanda vừa mới quan sát toàn bộ tương tác của mọi người, biết rằng cậu nhóc trông giống học sinh cấp ba này có quan hệ đặc biệt với sếp và luật sư Trần, nên không dám chậm trễ. Cô dẫn Trình Tụng Chân vào phòng tiếp khách, hỏi cậu muốn uống gì, cà phê, nước chanh hay nước trái cây gì đó.
“Cậu có điều gì muốn nói thì cứ dùng ngôn ngữ ký hiệu với tôi là được.” Amanda thấy cậu định lấy sổ ra viết, cô mỉm cười, “Hồi trước tôi đã từng học qua rồi.”
Trình Tụng Chân cười híp mắt, khóe miệng có hai lúm đồng tiền nhỏ trông rất đáng yêu. Cậu duỗi một tay, lòng bàn tay úp xuống, làm động tác giống như lượn sóng, ý muốn uống nước.
Amanda đáp: “Được, chờ tôi một chút, tôi sẽ mang cho cậu ít đồ ăn vặt nữa.”
Trình Tụng Chân giơ ngón cái lên và uốn cong hai lần, nói cảm ơn Amanda.
Thịnh Bạc Viễn xưa nay là người cấm dục cuồng công việc, tổ thư ký có vài người đi theo hắn nhiều năm, nhưng chưa từng thấy hắn có quan hệ với bất kỳ Omega nào. Vì thế, sự xuất hiện của Trình Tụng Chân khiến mọi người rất tò mò, đặc biệt vì cậu là một Omega xinh đẹp, hoạt bát.
Khi Amanda ra khỏi phòng tiếp khách, vài thư ký liền tới hỏi han. Có người còn vẫy tay chào Trình Tụng Chân qua cửa kính, sau khi nhận được phản ứng từ cậu, họ không nhịn được cảm thán cậu thật đáng yêu. Có người còn nhiệt tình quá mức, tới hỏi liệu có thể mang đồ ăn vặt gì đó cho cậu không.
Cả ngày vùi đầu làm việc vất vả thật nhàm chán, không kích thích bằng việc ngồi lê đôi mách về chuyện đời tư của sếp.
Amanda thấy họ đều như hổ đói, liền cười: “Mọi người chưa từng thấy Omega bao giờ đúng không?”
Một thư ký sửa lại: “Không phải chưa từng thấy Omega, mà là chưa từng thấy sếp có Omega bên cạnh.”
Amanda buồn cười nói: “Tôi chỉ có thể nói là cậu ấy có quan hệ đặc biệt với sếp và luật sư Trần, còn có phải như mọi người nghĩ không thì khó nói.”
Một thư ký khác đáp: “Cậu ấy trông còn rất nhỏ, chắc vẫn đang học cấp ba đấy nhỉ.”
Amanda giơ tay đẩy họ về vị trí làm việc, cười: “Được rồi, xem đủ rồi thì về làm việc đi, tới lúc làm em trai sợ thì tôi tìm mấy người tính sổ.”
Amanda nhanh chóng mang một ly nước lọc cùng đủ loại đồ ăn vặt vào, ngồi trò chuyện với Trình Tụng Chân. Cậu thấy Amanda thân thiện, hiểu ngôn ngữ ký hiệu, nên rất sẵn lòng giao lưu.
Amanda là thư ký tổng giám đốc, thường xuyên tiếp đón nhiều người, tìm chủ đề nói chuyện là sở trường của cô. Cô chú ý ba lô của Trình Tụng Chân treo một món đồ gỗ, liền khen con nai này đẹp quá.
Trình Tụng Chân mắt sáng rực, chỉ vào mình và dùng ngôn ngữ ký hiệu nói đây là cậu làm.
Amanda ngạc nhiên, tưởng là mua ở cửa hàng mỹ nghệ, không ngờ con nai này vậy mà là Trình Tụng Chân tự khắc.
Trình Tụng Chân giải thích rằng cậu là sinh viên năm hai ngành điêu khắc của Đại học A.
Amanda càng ngạc nhiên hơn, Trình Tụng Chân nhìn thế nào cũng không giống sinh viên năm hai.
Khi cô còn định tiếp tục câu chuyện, Thịnh Bạc Viễn và Trần Duyệt đã bước ra từ văn phòng tổng giám đốc.
Trình Tụng Chân liền đứng dậy, cười với Trần Duyệt, hai mắt khi cười cong lên như vầng trăng non.
“Chơi vui vậy sao? Nhiều đồ ăn vặt thế này, ở lại chắc vui đến quên trời đất.” Trần Duyệt trêu, “Còn muốn theo chú về không, Chân Chân?”
Trình Tụng Chân gật mạnh đầu, đi về phía Trần Duyệt.
Cậu dừng lại trước mặt Thịnh Bạc Viễn, lần nữa đưa túi thuốc, ánh mắt khẩn thiết.
Không ngờ Trình Tụng Chân lại cố chấp với vết thương của mình như vậy, Thịnh Bạc Viễn hơi ngẩn ra vài giây, khuôn mặt lạnh lùng của hắn rốt cuộc cũng xuất hiện một vết nứt.
Trần Duyệt nói thêm vào: “Nếu Chân Chân đã quan tâm vậy, hay là cháu cứ nhận lấy đi?”
Thịnh Bạc Viễn im lặng một hồi, cuối cùng cũng nhận túi thuốc, nói cảm ơn với Trình Tụng Chân.
Trình Tụng Chân lắc đầu, làm thủ ngữ theo thói quen, rồi nhớ ra Thịnh Bạc Viễn không hiểu, liền nhanh chóng viết một câu vào cuốn sổ, đưa cho hắn xem.
À, hóa ra đó có nghĩa là “không có gì đâu.”
Thịnh Bạc Viễn lặng lẽ xem, không hiểu sao hắn lại âm thầm lặp lại trong đầu một lần động tác vừa rồi của Trình Tụng Chân.