“Từ đó về sau…”
Tống Nặc dừng lời, hơi phanh lại, thả chậm tốc độ xe. Trên con đường làng không rộng lắm, một chiếc xe tải lớn đang chạy ngược chiều, tiếng ồn ào vang vọng.
Xe tải đi qua, Tống Nặc lại tiếp tục kể: “Từ đó về sau, cha em rất thất vọng về em. Trong mắt ông, em trở thành một đứa vô dụng không làm được gì. Cha nói tất cả là lỗi của mẹ em, vì bà quá nuông chiều em. Em không còn cách nào khác ngoài việc phải về quê nội sống qua mùa hè, tiếp nhận cái gọi là ‘giáo dục lại bản tính ngỗ ngược”[1] của cha.”
Y cúi đầu chuyển số, từ số một sang số hai, rồi sang số ba, nhấn ga tăng tốc.
Ban đầu, Tống Nặc chưa quen với xe số sàn, có phần luống cuống tay chân, nhưng sau một lúc lái, y đã thuần thục hơn.
Tống Nặc liếc nhìn ghế phụ, thấy Lý Triết đang mơ màng muốn ngủ, mí mắt nặng trĩu, gần như không mở nổi.
Trên lông mày phải của Lý Triết có một vết thương, do tác dụng của thuốc, trong lúc lơ mơ, mặt anh đập vào tay lái, để lại vết thương.
Lúc đó, xe không người điều khiển lao về phía lan can bên đường. Va chạm không mạnh do tốc độ xe rất chậm. Trong tình huống đó đầu óc không tỉnh táo, nhưng bản năng của tài xế lâu năm giúp Lý Triết vẫn có thể giảm tốc độ và phanh xe.
Tống Nặc không bị thương, y xuống xe, chuyển Lý Triết thần trí mơ hồ từ ghế lái sang ghế phụ, rồi ngồi vào ghế lái, lái xe của Lý Triết vào một con đường làng hẻo lánh, không có camera giám sát và ít xe cộ qua lại.
Tống Nặc tiếp tục kể chuyện thời thơ ấu của mình, vô cùng nhập tâm: “Anh Triết, anh từng ở quê khi còn nhỏ chưa? Trẻ con ở quê thường rất thô lỗ, nói năng thô tục, không giữ vệ sinh, còn dễ dàng đánh nhau. Em rất ghét họ, chỉ có mỗi một chú chó nhỏ làm bạn với em, là niềm vui duy nhất của em suốt kỳ nghỉ hè.”
Lý Triết không rõ Tống Nặc đang nói gì, anh lắc lắc đầu, cố gắng tỉnh táo lại nhưng không thể.
Thuốc khiến ý thức của Lý Triết như hồ nhão, không thể tập trung.
“Nó luôn theo sát em, ban ngày đi chơi bên bờ biển, ban đêm lại ngủ dưới chân giường. Nó chỉ là một chú chó con, rất ỷ lại vào em, và em cũng rất thích nó.”
Tống Nặc nhìn xa xăm phía trước, trên con đường yên tĩnh. Bên đường xuất hiện một nhà xưởng, khung cảnh vô cùng hoang tàn. Đó là một nhà xưởng bỏ hoang, cửa sổ vỡ nát, cỏ dại mọc tràn lan.
“Cuối cùng cũng có thể trở về thành phố, em rất vui, muốn mang chú chó nhỏ về nhà. Nhưng mẹ em không quan tâm đến lời cầu xin của em, bà hét lên: ‘Mày muốn mang một con chó bẩn thỉu đầy bọ chét về nhà sao!’ Mỗi lần như vậy, cha em luôn lạnh lùng, nhưng đôi khi ông cũng gào lên với mẹ và em, khiến cả hai im bặt.”
Y lại liếc nhìn Lý Triết, thấy anh ôm ngực, đầu rũ xuống, mắt nhắm nghiền bất tỉnh nhân sự. Tống Nặc có vẻ khá vui, tiếp tục kể về tuổi thơ của mình, thao thao bất tuyệt.
Bằng sức lực, Tống Nặc không thể chế ngự Lý Triết, nhưng y quen thuộc với một số loại thuốc và biết cách để sử dụng chúng.
“Vài năm sau, khi bà nội qua đời, em cùng ba mẹ về quê. Em nhìn thấy chú chó nhỏ năm nào giờ đã lớn, nó không còn nhận ra em, còn gầm gừ hung dữ.”
Trên mặt Tống Nặc hiện lên nụ cười lạnh lùng: “Đêm trước khi trở về thành phố, em tìm cơ hội đánh nó một trận ác liệt bằng gậy gỗ, nghe nó tru lên đau đớn.”
Lý Triết im lặng rơi vào trạng thái hôn mê sâu, Tống Nặc tiếp tục câu chuyện của mình với giọng đầy vui sướng: “Em đã buộc xác nó vào một hòn đá và ném xuống hồ. Có thể tưởng tượng vài ngày sau, xác nó sẽ nổi lên, bụng trương phình như lợn chết, bốc mùi tanh tưởi.”
Y nhíu mày ghê tởm, như thể vừa nhìn thấy xác chết trôi nổi của con chó. Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt y thay đổi, có chút mê man: “Nếu nó không quên em, không phản bội em, em sẽ không giết nó. Khi còn nhỏ, nó rất ngoan ngoãn, em còn thường ôm nó vào lòng.”
Tống Nặc vươn tay vuốt ve khuôn mặt Lý Triết, thì thầm: “Tại sao luôn là như vậy…”
Biểu cảm của Tống Nặc thay đổi liên tục, từ không nỡ, mê luyến, u oán, đến phẫn hận, cảm xúc y không ổn định. Trong khi đó, Lý Triết ngồi trên ghế lái phụ vẫn hôn mê, vô tri vô giác.
Tống Nặc nỉ non: “Anh Triết, em rất thất vọng về anh, nhưng em sẽ không làm hại anh.”
Chiếc ô tô tiếp tục lăn bánh, không theo hướng về thành phố mà đi về một con đường ngoại ô. Rõ ràng Tống Nặc rất quen thuộc với con đường này, y không cần bật GPS, chỉ nhấn ga và lái xe vút đi.
Lý Triết cau mày, ngủ không yên, tác dụng của thuốc trong cơ thể khiến anh không thể tỉnh lại trong một thời gian dài.
Chiếc ô tô chạy vào một con đường xi măng mọc đầy cỏ dại, giữa những tán cây rậm rạp có thể thấy một dàn biệt thự ngay ngắn thành hàng. Những căn biệt thự này, một số vẫn còn dang dở, số khác đã hoàn thiện nhưng đều bỏ hoang.
Đây là một khu biệt thự chưa hoàn thiện ở ngoại ô thành phố.
Tống Nặc lái xe qua cánh đồng cỏ hoang, cuối cùng dừng trước một căn biệt thự hai tầng. Y tháo dây an toàn, quay sang nhìn Lý Triết.
Y kề sát mũi bên môi Lý Triết, kiểm tra hơi thở, ngón tay vuốt ve khuôn mặt ấm áp của anh. Tống Nặc mỉm cười: “Anh Triết, chúng ta về đến nhà rồi.”
Tống Nặc mở cửa xe, nắm lấy cánh tay Lý Triết, cố gắng kéo anh dậy. Lý Triết rất nặng, đè lên vai Tống Nặc khiến y phải cong lưng, cắn răng chịu đựng.
Khiêng Lý Triết không phải việc dễ dàng, mới đi được vài bước, Tống Nặc đã mồ hôi đầm đìa. Đột nhiên, một tiếng chuông điện thoại vang lên, thân thể y cứng đờ, chậm rãi quay đầu lại. Trên ghế phụ không có gì.
Sau khi nhận ra đó là điện thoại của mình, thần kinh căng thẳng của Tống Nặc mới thoáng buông lỏng. Điện thoại của Lý Triết đã bị y vứt đi trên đường.
Cuối cùng sau nhiều khó khăn, Tống Nặc cũng đưa được Lý Triết lên tầng hai, đặt anh xuống ghế sofa trong phòng khách. Y xụi lơ trên mặt đất, thở hổn hển, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán.
Trong nhà rất ít đồ đạc, phòng khách chỉ có một chiếc sofa và một cái bàn trà. Nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện căn biệt thự này chưa được hoàn thiện, tường chưa được sơn, lan can ban công cũng chưa lắp, mọi thứ đều có vẻ thô sơ.
Tống Nặc chậm rãi đứng dậy, đi vào một căn phòng. Y đẩy cửa vào, cảm giác như bước vào một không gian khác, trong căn phòng phả ra một mùi hương khó chịu.
Trong phòng có đầy những chai lọ, bình vại và các loại công cụ kỳ quái trên bàn. Ngoài ra, còn có hai kệ sắt dựa vào tường chứa đầy tiêu bản động vật, chủ yếu là chim, cũng có thỏ và mèo.
Trước bàn có một chiếc ghế, trên đó phủ một cái chăn. Tống Nặc bước vào và lấy cái chăn đi. Đã là mùa đông, ngoài trời lạnh giá, huống hồ đêm nay họ còn ở đây qua đêm.
Tống Nặc nằm bên cạnh Lý Triết, nghe tiếng hít thở của anh, y dùng ngón tay vuốt ve mái tóc đen dày của anh. Y mê luyến độ ấm từ cơ thể này, mê luyến hơi thở của đối phương.
“Anh Triết, anh có nghe thấy tiếng chim hót không?”
Cửa phòng tiêu bản mở rộng, thấy được mấy con chim tiêu bản tự chế trên kệ, Tống Nặc nhẹ nhàng nói: “Anh nghe này, tiếng kêu của con bạc má bụng vàng kia mới hay làm sao.”
Từ góc nhìn của Tống Nặc, y có thể thấy rõ một con bạc má bụng vàng tiêu bản trên kệ. Nó đã từng là một sinh vật sống trong rừng.
Nhắm mắt lại, Tống Nặc tưởng tượng mình và Lý Triết đang ở trong rừng.
“Chim chóc luôn đến và đi mà không để lại dấu vết, chúng có cánh, tự do bay lượn khắp nơi. Nhưng bây giờ, chúng đều trở thành bộ sưu tập của em.”
Tống Nặc mở mắt, dùng tay nâng người dậy, si ngốc nhìn ngắm khuôn mặt say ngủ của Lý Triết, y thì thầm: “Anh Triết, từ nay về sau, sẽ không có ai quấy rầy chúng ta nữa.”
Tống Nặc tựa đầu lên vai Lý Triết, tưởng tượng như họ đang ở trong khu rừng yên tĩnh, lắng nghe tiếng gió và tiếng chim hót bên tai.
Ở một nơi hoang vu ngoài quốc lộ, có một chiếc điện thoại di động đang rung, màn hình sáng lên, hiển thị người gọi là Lâm Nhiên. Màn hình sáng một lúc lâu rồi mới tắt.
Lúc này đã là hoàng hôn, ánh nắng chiều nhuộm hồng bầu trời ở khu biệt thự bỏ hoang, cỏ dại và cây cối rậm rạp đung đưa trong gió chiều.
Lâm Nhiên lại gọi cho Lý Triết, nhưng vẫn không có ai nghe máy. Đặt điện thoại xuống, Lâm Nhiên cảm thấy rất lo lắng.
Lý Triết rõ ràng đã hứa khoảng 3, 4 giờ chiều sẽ về đến nhà. Nhưng đến giờ vẫn chưa thấy anh trở về, điện thoại cũng không liên lạc được.
Lâm Nhiên vào nhóm nhiếp ảnh hỏi từng thành viên. Hầu hết các thành viên đều trả lời rằng Lý Triết đã về nhà từ sớm, buổi chiều không thấy anh đâu.
“Cậu có hỏi Tống Nặc chưa? Cậu ta luôn ở bên cạnh Lý Triết mà.”
“Tôi có hỏi nhưng cậu ta không trả lời.”
Trong nhóm nhiếp ảnh, Lâm Nhiên đang trò chuyện với một thành viên khác, lòng cảm thấy hơi khó chịu, có lẽ Tống Nặc đã chặn cậu, nên y vốn không thấy được tin nhắn của cậu.
Nghĩ đến việc người kia có địch ý lớn với mình, không thể loại trừ khả năng bị chặn.
“Xin hỏi, có ai có số di động của Tống Nặc không ạ?”
“Tiểu Nhiên, trong thông báo nhóm có đầy đủ thông tin liên lạc của tất cả thành viên, cậu lướt lên xem thử đi.”
“Cảm ơn!”
Lâm Nhiên vội vàng xem thông báo nhóm, tìm được số di động của Tống Nặc trong danh sách liên lạc của các thành viên.
Cậu gọi điện cho Tống Nặc, mãi sau mới có người nhấc máy. Giọng lạnh lùng của Tống Nặc vang lên: “Ai đó?”
“Tống Nặc, tôi là Lâm Nhiên. Tôi không liên lạc được với Lý Triết, điện thoại của anh ấy không kết nối được. Cậu có biết Lý Triết rời công viên đầm lầy lúc nào không?”
“Khoảng 1 giờ rưỡi chiều, chúng tôi đã tách ra ở công viên đầm lầy.”
Tống Nặc tỏ ra lạnh nhạt, rồi hỏi tiếp: “Sao anh lại có số điện thoại của tôi?”
“Trong thông báo nhóm có danh sách liên lạc của các thành viên, tôi tìm thấy số của cậu ở đó.”
Lâm Nhiên cảm thấy chuyện này không quan trọng, cậu tiếp tục hỏi: “Anh ấy rời đi lúc 1 giờ rưỡi, trước 4 giờ lẽ ra đã về rồi. Mà giờ đã 5 giờ, cậu có biết Lý Triết đi đâu không?”
“Làm sao tôi biết được? Anh không phải bạn thân nhất của anh ấy sao? Sao lại đi hỏi tôi, có buồn cười quá không?” Giọng Tống Nặc đầy châm biếm, rồi y cúp máy.
Bình tĩnh lại.
Lâm Nhiên tự nhủ, lúc này cậu không muốn tức giận bởi sự châm chọc của người khác.
Xem ra cậu phải hỏi lại các thành viên trong nhóm nhiếp ảnh xem ai đã gặp Lý Triết vào buổi trưa và liệu anh ấy có thực sự rời công viên đầm lầy lúc 1 giờ rưỡi hay không.
Lâm Nhiên lẩm bẩm: “Đừng lo lắng, mới 5 giờ thôi, có thể anh ấy gặp gì đó trên đường về nên bị trì hoãn cũng nên.”
Ngồi trên ghế sofa chờ đợi, nhìn sắc trời thay đổi ngoài cửa sổ, ánh nắng chiều dần tắt, màn đêm buông xuống. Từ 5 giờ đến 6 giờ, Lâm Nhiên đứng ngồi không yên, trong lúc này cậu lại gọi cho Lý Triết ba lần nhưng vẫn không ai trả lời. Cậu bèn tiếp tục hỏi các thành viên trong nhóm.
Hai thành viên nói rằng họ đã thấy Lý Triết rời đi từ buổi trưa, lúc đi anh còn chào tạm biệt họ. Theo một thành viên rời công viên đầm lầy cuối cùng, vào khoảng 3 giờ, bãi đỗ xe gần như trống không, cũng không thấy xe của Lý Triết.
“Hay là anh ấy làm rơi điện thoại?”
“Làm rơi điện thoại thì cũng đâu ảnh hưởng đến việc anh ấy về nhà.”
“Hay là anh ấy gặp chuyện gì trên đường, như va chạm xe chẳng hạn?”
“Điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc anh ấy trả lời điện thoại, trừ khi…”
Các thành viên đang thảo luận, một người nói một nửa rồi dừng lại, không dám nói tiếp vì sợ bị mắng là gở mồm.
Trừ khi xảy ra tai nạn giao thông.
Lâm Nhiên một tay ôm chặt gối, một tay nắm chặt điện thoại, lo lắng đến mức lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Đừng nghĩ lung tung!
Sao có thể xảy ra tai nạn được, Lý Triết là một tài xế lão luyện.
Có thể Lý Triết bị công ty gọi đột xuất để giải quyết công việc. Điều này cũng không phải là không có khả năng.
Lâm Nhiên đứng dậy, chạy vào phòng Lý Triết, lấy ra một chiếc laptop.
Mở máy tính lên, màn hình nhắc nhập mật mã. Lâm Nhiên thử dùng mật mã cửa nhà Lý Triết, thành công mở khóa.
Đây là máy tính làm việc của Lý Triết, Lâm Nhiên rất ít khi đụng vào.
Đăng nhập vào phần mềm trò chuyện của Lý Triết, Lâm Nhiên kiểm tra nội dung các cuộc trò chuyện với đồng nghiệp của anh. Cậu gửi tin nhắn cho một đồng nghiệp, nhưng không nhận được hồi âm. Lâm Nhiên lại nhắn tin cho một đồng nghiệp khác, hỏi xem công ty hôm nay có tăng ca không.
Một đồng nghiệp nữ trả lời: “Hôm nay công ty không tăng ca. Bạn là ai của Lý Triết?”
Nhìn vào hình đại diện của người trả lời, Lâm Nhiên thấy đó là một cô gái tóc ngắn trông khá có năng lực, tên là Trương Vi.
Lâm Nhiên trả lời: “Tôi là bạn của anh ấy. Chiều nay, điện thoại của Lý Triết không thể liên lạc được. Tôi không biết anh ấy đang ở đâu.”
Sau một lúc, Trương Vi trả lời: “Thật kỳ lạ, điện thoại của Lý Triết chưa bao giờ rời khỏi người. Bạn đã liên lạc với gia đình anh ấy chưa?”
Lâm Nhiên trả lời: “Vẫn chưa.”
Gia đình của Lý Triết.
Cha của Lý Triết đã qua đời, ông bà nội nuôi anh cũng đã mất. Lý Triết không có anh chị em, chỉ có mẹ nhưng dường như hai người cũng không liên lạc với nhau.
“Nếu không có mình, có lẽ anh ấy mất tích cũng không ai biết.”
Lâm Nhiên lẩm bẩm, đau lòng ôm lấy chính mình, tưởng tượng như đang ôm Lý Triết.
Cậu lại gọi điện cho Lý Triết, sau hồi chuông dài quen thuộc, điện thoại tự động ngắt vì không ai nghe máy. Lâm Nhiên cảm thấy bất an, như thể màn đêm ngoài cửa sổ sát đất đang bao phủ lấy mình.
Lý Triết, anh đang ở đâu?
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên, Lâm Nhiên giật mình ngẩng đầu lên, nhìn vào màn hình hiển thị người gọi, rồi thất vọng ngay khi thấy tên người gọi.
“Alo, alo? Lâm Nhiên, sao không trả lời?”
“Dẫn Lý Triết ra ngoài ăn thịt nướng đi, em gửi địa chỉ cho anh, tối nay Ngải Gia đãi!”
Giọng nói vui vẻ đầy sức sống của Ngụy Văn Văn vang lên.
“Lý Triết…” Lâm Nhiên thì thầm.
“Gì cơ?” Ngụy Văn Văn không nghe rõ.
“Anh không liên lạc được với Lý Triết.” Lâm Nhiên trả lời, lòng đầy lo lắng.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Đạo diễn: Cậu thấy không, chính là vì cậu không để ý đến người khác nên mới không phát hiện ra Tống Nặc bị rối loạn nhân cách.
Lý Triết (trầm ngâm gật đầu): Tôi ngộ ra rồi.
Chú thích:
[1]: raw là 野性教育.