Tuy rằng rất muốn vào xem đến tốt cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng Khưu Thành cuối cùng vẫn không có vươn tay đẩy cánh cửa kia ra. Bọn họ bên này còn chưa có mở điện, ban đêm quá tối, cậu một người đơn thân độc mã lại không có vũ khí, bất cứ hành vi mạo hiểm nào đều không hề sáng suốt.
Khưu Thành vểnh tai, lặng yên không một tiếng động ở trong hành lang đứng một hồi lâu, sau khi xác định không có bất cứ tiếng gió thổi cỏ lay nào, lúc này cậu mới xoay người mở cửa trở vào nhà, hơn nữa còn nhanh chóng đóng kín cửa phòng.
Thẳng đến giờ khắc này, Khưu Thành mới rốt cuộc nghĩ tới, đống tro tàn mà cậu nhìn thấy vào ngày hôm qua, cũng không giống như là do người khác lưu lại từ rất lâu trước đây.
Căn phòng đơn sơ không có cửa sổ, thời điểm gió thổi mưa rơi bên trong liền sẽ trở nên rất ẩm ướt, cũng sẽ có gió từ ngoài thổi vào. Nếu như phần tro tàn kia được người lưu lại từ nhiều năm trước, đến bây giờ hẳn là bị phân tán đi hết. Không có khả năng lại khô ráo chỉnh tề như cậu nhìn thấy ngày hôm qua.
Vào thời gian đầu khi virus X bùng nổ, có vài cư dân bởi vì nhiều nguyên nhân khác nhau mà không đuổi kịp đợt rút lui đầu tiên, bọn họ liền tụ lại trong nội thành, bị một lượng lớn những kẻ lây nhiễm vây quanh. Cuối cùng rất nhiều người không phải biến thành người bị lây nhiễm, thì cũng sẽ vì thiếu ăn, mà chết đói trong phòng.
Vào những đợt lục soát cứu người cùng thu nhập vật tư sau này, quân đội cũng thường mang về một ít người sống sót đến căn cứ lâm thời. Thế nhưng trôi qua thời gian 5 năm, những người cứu được đã sớm được cứu thoát, nên chết cũng đã sớm chết đi mới đúng. Như vậy, người đã đốt lên đóng lửa trong căn phòng đối diện lúc trước rốt cục là loại người nào?
Vô luận đối phương là ai, Khưu Thành thật sự rất để ý, tất cả cũng là vì quyển “Mộc Tu bút kí” kia.Nương theo chút ánh sáng mỏng manh, cậu có thể nhìn thấy mấy nhánh hành trên ban công đã cao dài hơn không ít. Tuy nói tốc độ lớn lên của loại hành này rất mau nhưng chúng nó thật sự phát triển quá nhanh rồi. Khưu Thành tin tưởng đây nhất định là công lao của cái Tụ Linh trận kia.
Buổi tối ngày hôm đó, Khưu Thành không được ngủ an ổn cho lắm. Sáng sớm hôm sau, cậu liền từ trong ngăn kéo cầm ra giấy bút, ngồi ở trong nắng sớm chép lại quyển “Mộc Tu bút kí”.
Tuy rằng từ phương thức chất đống củi gỗ cùng sách vở của đối phương, xem ra hắn tựa hồ chỉ đem mấy thứ này trở thành nhiên liệu. Thế nhưng vì để ngừa vạn nhất, Khưu Thành vẫn quyết định sớm làm chút chuẩn bị, lỡ như ngày nào đó đối phương tìm tới cửa hướng cậu đòi sách, Khưu Thành nhất định không nói hai lời liền trả cho hắn.
Trước khi bắt đầu đi làm, Khưu Thành thật cẩn thận đẩy ra cánh cửa ở đối diện nhìn nhìn, không có người, cũng không có bất luận dấu vết gì, chẳng lẽ là do cậu suy nghĩ nhiều?
Mang theo tâm tình nghi hoặc, Khưu Thành đi đến tiểu khu ngày hôm qua làm việc. Trải qua thời gian cố gắng một ngày của hai mươi mấy người bọn họ, tiểu khu này tối hôm qua cũng đã có một bộ phận hộ gia đình bắt đầu mở điện, số còn lại đêm nay hẳn là đều có thể câu thông.
Cô gái cậu gặp ngày hôm qua cũng đã sớm đứng ở tiểu khu chờ sẵn. Trông thấy Khưu Thành bước đến, cô liền ngoắc ngoắc ý bảo cậu qua đây.
“Nhanh như vậy đã có tin tức rồi sao?” Cách thời gian bắt đầu làm việc còn có hai mươi phút, Khưu Thành nhìn nhìn tổ trưởng bọn họ còn chưa đến, liền yên tâm đi qua.
“Anh xem thế này có được chưa?” Cô gái không nói hai lời, trực tiếp từ trong túi áo lấy ra một cái bọc vải, hai tay bưng lấy, đem ngọc thạch bị vỡ đặt vào lòng bàn tay cho Khưu Thành xem.
“Tự cô thu hồi?” Khưu Thành nhướn mày, xem ra so với việc lấy phí hoa hồng, người này càng thích kiếm trọn lợi ích hơn.
“Ở nhà của tôi.” Cô gái theo thói quen tính hất hất cằm.
Khưu Thành không phủ nhận gì, nhìn kỹ càng từng mảnh ngọc thạch bị vỡ trong tay của cô, có chừng khoảng hai mươi khối, xem màu sắc hình dạng, ước chừng là vài cái vòng tay vỡ cùng một ít ngọc bội bị bể. Tỉ lệ rất tốt, thời điểm lúc trước nếu mua thứ này khẳng định sẽ không dễ dàng, ước chừng chính là vì điều này, nên cho dù đã bị vỡ nát chúng vẫn được người bảo lưu như trước. Dựa theo lời nói trong “Mộc Tu bút kí”, tài liệu ngọc thạch như thế này mà dùng để bày trận thì rất tốt.
“Hai cái bánh ngô.” Ngọc vỡ mà thôi, ngay cả vào lúc thanh bình, cũng căn bản bán không được bao nhiêu tiền.
“Bốn, chất liệu ngọc thật sự rất tốt, nếu muốn gia công thành ngọc châu hoặc là mặt dây chuyền nhỏ, cũng sẽ không tiện nghi như vậy.” Cô gái này hiển nhiên đã nghĩ xong lý do thoái thác cò kè mặc cả cùng giá cả từ trước.
“Ba, tôi hiện tại đưa cô hai cái, thời điểm tan tầm buổi tối, cô lại tìm tôi lấy một cái, nhiều hơn cũng không có.” Khưu Thành đối với tính chất của mấy miếng ngọc nát này thực vừa lòng, cho nên cũng nguyện ý tăng giá.
“Ba cái rưỡi, tùy anh có muốn mua hay không.” Cô gái thu lại bọc vải, bày ra một tư thái không thương lượng nữa, nâng mặt nhìn về phía Khưu Thành.
Khưu Thành nguyên bản còn định nói thêm vài câu, thế nhưng khi nhìn đến nữ nhân trước mặt, ngón tay nắm chặt đã tiết lộ sự khẩn trương trong lòng cô, rõ ràng không giống với biểu hiện cường thế ở bên ngoài. Chợt, cậu liền có chút mềm lòng, vì thế vài lời được chuẩn bị còn chưa kịp xuất khẩu đã phải đánh vòng trở lại, thời điểm mở miệng nói cũng chỉ còn lại hai chữ.
“Được rồi!” Khưu Thành nói.
“Tốt, anh trước đưa tôi hai cái bánh ngô, còn lại một cái rưỡi, buổi tối tan tầm lại đưa cho tôi. Mà anh trước cho tôi xem thẻ căn cước của anh chút đã.” Cô gái lục lọi sổ công tác của mình, từ bên trong lôi ra một tờ giấy trắng, ở mặt trên viết lên hai chữ giấy nợ, ghi lại số thẻ căn cước của Khưu Thành, lại để cho Khưu Thành ký tên ở bên dưới.
“Đúng rồi, anh nếu như không đủ ăn, chia ra hai ngày đưa cũng không sao.” Giao dịch đạt thành, hơn nữa còn phù hợp giá cả trong suy nghĩ, cô nàng hiển nhiên thật cao hứng.
“Không có việc gì, đêm nay lúc chúng ta tan tầm, cô hãy đến cửa tiểu khu một chuyến.” Khưu Thành cũng không thích thiếu nợ người khác.
“Anh về sau còn muốn ngọc nát không?” Thấy Khưu Thành nói như vậy, cô gái cũng không từ chối nữa, ngược lại còn nhớ đến việc gợi mở cho lần buôn bán kế tiếp.
“Hiện tại không cần, về sau nếu có gì tôi sẽ liên hệ với cô.” Hôm nay mua mấy mảnh ngọc nát này cũng đủ cho cậu dùng cho ban công nhà mình. Trong ngắn hạn, Khưu Thành không có tính toán mở rộng gieo trồng, cậu cũng chỉ muốn an ổn một chỗ thôi.
“Đây là số điện thoại trực ban của chị gái tôi, chị ấy công tác tại bệnh viện, tên của chị ấy là Thẩm Nguyệt, tôi gọi là Thẩm Tinh.” Cô gái lưu loát vừa nói vừa viết ra phương thức liên hệ cho Khưu Thành, rồi xé tờ giấy đưa cho cậu.
“Được, vậy tôi bắt đầu làm việc trước.” Khưu Thành hướng cô gật gật đầu, sau khi cho cô hai cái bánh ngô thì nhanh chóng rời đi. Thời gian làm việc rất nhanh đã bắt đầu, cậu vừa mới nhìn thấy tổ trưởng nhóm kỹ thuật đến đây, những đồng nghiệp khác trên cơ bản cũng đã vào vị trí của mình. Lúc này mới bắt đầu ngày làm việc thứ hai, cậu cũng không muốn lưu lại ấn tượng không tốt cho đội trưởng của mình.
Mà cả ngày hôm nay, Khưu Thành cũng chỉ ăn nửa cái bánh ngô cùng hai chén cháo bột ngô suông, đói đến mức ngực dán vào lưng, bất quá chút xíu đói khát này cậu vẫn có thể chịu được. Lúc trước lương thực ở căn cứ lâm thời không đủ, việc chịu đói cũng là chuyện thường ngày.
Vài năm trước vào lần đầu tiên nổi lên khủng hoảng lương thực, toàn bộ căn cứ đều tiếng oán than dậy đất, sau này thậm chí còn có người tụ tập gây chuyện. Cậu nhớ rõ lúc ấy, vị thủ trưởng kia chỉ nói một câu, liền triệt để bình ổn một hồi hỗn loạn.
“Nếu ai cảm thấy nơi này không tốt, tùy thời có thể đi, nếu còn gây chuyện, liền bắt ném ra bên ngoài.”
Từ đó về sau, ngay cả những khi khó khăn nhất, cũng không có người dám nháo sự. Thậm chí vào thời điểm sắp chết đói cũng không dám, bởi vì bọn họ thà bị đói chết cũng còn hơn việc bị quái vật cắn nuốt.
Đến ban đêm, trước khi mở cửa vào phòng, Khưu Thành lại đứng ở trong hành lang vểnh tai lắng nghe hồi lâu, nhưng vẫn không nghe được bất kì động tĩnh gì. Liên tiếp vài ngày sau cũng đều như thế, cậu dần dần liền có điểm yên lòng.
Quyển “Mộc Tu bút kí” bị Khưu Thành sao thêm một bản, rồi giấu ở trong thùng máy tính để bàn tại nhà cậu. Bản chính thì để trên giá sách, ngày nào đó nếu chủ nhân thật sự của nó đến cầm đi, Khưu Thành còn có một quyển do tự mình sao chép.
Trải qua vài ngày bận rộn, Khưu Thành đã đóng được rất nhiều giỏ gỗ trên ban công, có cái một tầng, cũng có cái nhiều tầng. Mấy cái nhiều tầng thì để dựa vào tường và bốn phía ban công, còn dư lại mấy cái đều là một tầng. Bên trong tất cả các sọt gỗ đều chèn vải lọt, đều là những quần áo cũ cậu không cần dùng đến trong nhà, ngoài ra Khưu Thành còn đi nhặt mấy miếng vải rách về.
Đợi đến khi đem tất cả giỏ gỗ đều lấp đầy đất, Khưu Thành nhịn ăn nhịn mặc lại tích cóp vài cái bánh ngô, dự tính hôm nào sẽ dành ra một chút thời gian đi một chuyến đến thôn trang ở gần trường đại học thành phố Tân Nam. Nghe nói vào thời điểm bọn họ đang khẩn cấp thực hiện công tác sửa chữa phục hồi sau thảm họa trong thành phố, đã có người đưa hạt giống cho nông dân trong thôn trang ở phụ cận.
Lúc trước vào thời điểm virus X bùng nổ, các thị trấn và làng quê ở ngoại ô cũng lui đến trụ sở tạm thời trú ngụ. Vì khoảng cách có chút xa, sau này chính phủ cũng an bài đội ngũ đi nghĩ cách cứu viện, lúc ấy lương thực trong nhà các hộ nông dân toàn bộ đều bị sung công. Mấy thứ lấy về đều do căn cứ lâm thời thống nhất phân phối, đương nhiên, những người ở cao tầng cũng chiếm được không ít chỗ tốt.
Hiện tại toàn bộ thành phố Tân Nam đều thiếu lương thực, ngoại ô phụ cận hẳn cũng sẽ không quá sung túc mới đúng. Khưu Thành cảm giác cậu mang theo mấy cái bánh ngô này, khẳng định có thể đổi lấy chút hạt giống hoặc là rau mầm trở về.
Ngay lúc Khưu Thành mỗi ngày đi sớm về muộn chuyên tam làm nhân viên kỹ thuật tích cóp bánh ngô, thì ban công nhà cậu, mỗi ngày đều sẽ nghênh đón một vị khách không mời mà đến.
“Khò khè…” Vị khách không mời này vừa đến liền sẽ cuộn tròn trên ban công bày đầy những chiếc giỏ gỗ, lim dim ngủ gật. Vào thời điểm cực kì buồn ngủ, thân hình của vị khách kia vô ý vẹo một cái, làm cho cái trán thiếu chút nữa đã đập vào giỏ gỗ, chỉ thấy hắn lưu loát chống tay nghiêng người, liền vững vàng ngồi xổm trên lan can ban công.
“Hô…” Đợi đến khi cơn buồn ngủ thối lui, hắn liền nhẹ nhàng thở ra một hơi, lại lần nữa nhảy xuống lan can, đi đến vị trí cũ, bất mãn đạp một cước vào cái giỏ gỗ. Hắn chán ghét mấy cái giỏ gỗ này, chúng nó dám chiếm mất chỗ ngủ của hắn.