Nam Hi ngơ ngác chớp mắt.
[Hả? Xong rồi? Thế là xong rồi?]
Lý Vân Tranh từ đâu xuất hiện, cười tươi nhìn Nam Hi: “Sư điệt, sư huynh có vẻ thất vọng về con, con không sợ sao?”
Nam Hi giật mình vì khuôn mặt đột ngột xuất hiện, vô thức lùi lại một bước, thấy là Lý Vân Tranh thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Thoáng nhìn thấy bóng lưng của Hòa Kiếm đang rời đi, Nam Hi vẫn còn ngơ ngác.
Vì theo ấn tượng của nàng, cảnh cãi vã này rất dài dòng, nên nàng đã chuẩn bị tinh thần cãi nhau một hai tiếng, cuối cùng là làm rùm beng lên.
Nhưng từ bóng lưng của Hòa Kiếm, có vẻ như ông không giận đến mức tình cảm rạn nứt.
[Đợi Tề Thiên đi rồi, ta phải đi an ủi sư tôn thôi.
]
Nam Hi nghĩ.
Vừa ngước mắt đã gặp ánh mắt như cười như không của Lý Vân Tranh, nàng lại vô thức lùi lại một bước.
Thật ra Nam Hi không quen thân với vị sư thúc này lắm.
Chỉ biết rõ ràng đối phương có tu vi rất cao nhưng lại không giữ chức trưởng lão nào, làm người nhàn rỗi như chẳng làm gì trong tông môn, thường xuyên xuống núi cùng đệ tử chỉ vì ở trong tông môn thấy chán.
Thứ nổi bật hơn là ngoại hình của Lý Vân Tranh.
Nàng ấy có khuôn mặt xinh đẹp, rất anh tuấn, lại thích mặc đồ nam, dáng người cao ráo.
Đến năm thứ ba ở tông môn, Nam Hi mới biết nàng ấy là nữ.
Dù là người nhàn rỗi nhưng nàng ấy lại rất được yêu thích trong tông môn.
Vì tu vi cao, tính tình lại thú vị, đệ tử dù là nam hay nữ thì cũng đều rất thích nàng ấy.
Nhưng những điều này chẳng liên quan gì đến Nam Hi, vài năm trước Lý Vân Tranh không thường ở trong tông môn, bỏ lỡ giai đoạn Nam Hi còn bình thường, đến khi thường xuyên gặp mặt thì Nam Hi đã diễn xuất xuất sắc, đẩy vị sư thúc này ra thật xa.
Nhìn vào đôi mắt này, Nam Hi mới nhận ra mình vừa không trả lời câu hỏi của Lý Vân Tranh, bèn chớp mắt rồi cúi đầu.
Lúc này không cần trả lời gì, làm đà điểu là được rồi.
Nhưng mặt ngoài nàng tỏ ra không muốn trả lời mà trong lòng lại rất hoạt bát.
[Sư thúc về từ khi nào thế? Hôm qua? Hình như ta thấy thúc ấy rồi, bây giờ thúc ấy ở đây thì chắc chắn là đã quan sát ta từ lâu rồi.
]
Bị đoán đúng hành động, Lý Vân Tranh không có phản ứng gì, chỉ khẽ nhướng mày, nói: “Ta mới về hôm qua, vừa về đã nghe về những hành động kinh thiên động địa của sư điệt rồi.
“
Nàng ấy nhẹ nhàng nói bằng giọng điệu lười biếng: “Thật sự khiến người ta phải kinh ngạc.
“