Kỹ Thuật Viên Bảo Trì Thiên Tài

Chương 27: Nứt vỡ



Cơ giáp màu xanh làm theo chỉ dẫn, đáp xuống tầng phế tích gần Bách Tuế Lan nhất, tấm chắn bảo vệ mở ra duy trì công suất 60% rồi đứng bất động tại chỗ. Đáng lẽ tác dụng của màng chắn là để bảo vệ cho đồng đội, nhưng bên trong lá chắn của Triệu Nhạc Kiệt lại chẳng có một bóng người, hành động này trông thật là ấu trĩ.

Rồi thì sao!? Cứ đứng im chịu đòn thế này à!?

Triệu Nhạc Kiệt không thể hiểu nổi, với tư cách là xe tăng chính của căn cứ Tật Phong, từ trước đến nay hắn luôn là người phải đứng mũi chịu sào, gánh vác trách nhiệm bảo vệ cơ giáp của đồng đội chứ không phải biến thành cái bao cát như lúc này.

Điểm khó đối phó nhất của Bách Tuế Lan chính là tình trạng cát lún xung quanh cùng với gió giật tiềm tàng.

Bách Tuế Lan phát triển mạnh trên địa hình đầy cát, chỉ chừa lại một số tầng phế tích nhưng cũng chỉ đủ cho một cơ giáp đứng lên. Như vậy cơ giáp sư nếu muốn đối phó với Bách Tuế Lan, cần dựa vào khả năng bay lượn và thực hiện các thao tác trên không. Tuy nhiên, điều này làm tăng khả năng bị gió quật hoặc lá của Bách Tuế Lan đánh bay.

Triệu Nhạc Kiệt đứng trên đống phế tích, đang phân tích tình hình hiện tại trong đầu.

Với tư cách là đội phó của Tật Phong, hắn cũng đã hỗ trợ Thích Tư Thành chỉ huy trong các trận đấu. Với tình huống hiện tại, nếu còn tiếp tục chịu đựng những đòn tấn công kiểu này, hắn thực sự có thể cầm cự được 20 phút, nhưng đội hình KID lại chưa thấy bất cứ hiệu quả nào.

“Chiến thuật của mấy cậu chẳng ổn chút nào.” Triệu Nhạc Kiệt không hiểu tại sao hắn lại phải đứng đây chịu đòn, mà vẫn tin tưởng và lo lắng cho đồng đội: “Cơ giáp cận chiến khó đến gần, không có chỗ dừng chân, phòng thủ của Bách Tuế Lan cực tốt, lượng thương pháo cơ giáp tầm xa phát ra cũng không đủ ——”

Chưa nói hết, mấy chiếc cơ giáp KID đang ở xung quanh đã bay lên.

Triệu Nhạc Kiệt sửng sốt, sau đó nhìn thấy hai cơ giáp cận chiến KID bay lướt qua mình rồi xông thẳng đến chỗ Bách Tuế Lan.

Ứng Trầm Lâm nhanh chóng điều chỉnh vị trí, dùng pháo điện từ hỗ trợ hai chiếc cận chiến KID đến gần hơn: “Quý Thanh Phong, Lâm Nghiêu, hai anh đứng ở đó, áp sát mép lá chắn bảo vệ, duy trì năng lượng phát ra dưới mức 40%.”

Triệu Nhạc Kiệt giật mình nói: “Đợi đã? Năng lượng của tôi đã bật đến 60% rồi?? Làm gì thì làm, cũng không nên tiết kiện năng lượng chứ?”

Làm cái trò mèo gì đấy! Hắn không thể cầm cự quá 20 phút đâu, mấy người này còn giữ năng lượng để làm gì!?

Lâm Nghiêu không chút do dự hoãn lại đà của cơ giáp, quay đầu dùng trường đao bổ một nhát vào Bách Tuế Lan. Đang định thủ thế để đỡ lại đòn tấn công, nhưng Bách Tuế Lan lại coi cậu như người vô hình, thay vào đó, gia tăng sức tấn công lên Triệu Nhạc Kiệt.

Ở phía sau đội hình, Du Tố quan sát cẩn thận toàn bộ quá trình, không bỏ sót một chi tiết nào, cảm thấy thích thú nhìn về phía cận vệ cơ giáp bên cạnh. Lần này Ứng Trầm Lâm không đi theo hai người kia tiến vào phạm vi tấn công của Bách Tuế Lan, chỉ đứng ở phía xa giống như Du Tố nhưng vẫn nằm trong phạm vi công kích của pháo điện từ.

Nhưng một lát sau, Triệu Nhạc Kiệt cảm thấy có gì đó không hợp lý, phương thức tấn công Bách Tuế Lan không đúng!

Giây tiếp theo, Quý Thanh Phong núp sau lưng Lâm Nghiêu phía đã hỏi hộ Triệu Nhạc Kiệt: “Sao Bách Tuế Lan lại không tấn công Nghiêu Bảo vậy?!”

Vật ô nhiễm cấp S sở hữu khả năng nhận thức ở mức độ nhất định, không có chuyện ngó lơ con mồi trước mặt thế này được.

Triệu Nhạc Kiệt không thể hiểu được, Lâm Nghiêu rõ ràng ở gần vật ô nhiễm cấp S hơn, nhưng nó lại không nhắm vào cậu ta, ngược lại Bách Tuế Lan còn tấn công Triệu Nhạc Kiệt khủng khiếp hơn.

Ứng Trầm Lâm lại bắn thêm một phát pháo điện từ ra ngoài, hiệu ứng tê liệt của cơ giáp cấp A hiệu quả tốt hơn nhiều so với cấp B, đối với vật ô nhiễm cấp S có tác dụng rõ rệt, anh nói: “Là do tấm khiên bảo vệ.”

Khiên bảo vệ!? Cơ giáp không có chức năng khiêu khích như trong game, vật ô nhiễm cấp S không ngu ngốc đến mức chỉ đóng cọc vào một miếng thịt đứng yên.

Pháo điện từ của Ứng Trầm Lâm đánh vào mặt trước của Bách Tuế Lan: “Bách Tuế Lan sẽ xác định vị trí và tấn công chúng ta.”

Triệu Nhạc Kiệt đương nhiên phát hiện ra điều này: “Vật ô nhiễm cấp S có độ nhạy rất cao, nên chẳng có gì là lạ nếu nó nhắm vào chúng ta cả.”

Ứng Trầm Lâm nói thẳng: “Vậy nó nhắm vào như thế nào?”

“Đương nhiên là nhìn…… Không đúng, không phải nhìn thấy.” Triệu Nhạc Kiệt nói tới đây bỗng nhiên ngừng lại. Ngoài địa hình đầy cát gần Bách Tuế Lan còn có một số tàn tích đóng vai trò là chướng ngại vật, vốn dĩ cơ giáp di chuyển với tốc độ rất nhanh, nếu Bách Tuế Lan chỉ nhìn thấy họ thì nó không thể đoán trước được hướng tấn công được…… Thay vì nói là nhìn thấy, thì chính xác hơn là Bách Tuế Lan có thể đoán trước được hành động của họ, trước khi tiến công nó đã phát động công kích trước.

Điều này sẽ cho phép nó tấn công chính xác vào vị trí của họ.

Lâm Nghiêu nghe không hiểu lắm: “Không nhìn thấy, chẳng lẽ nó bị mù à?”

Quý Thanh Phong liếc Lâm Nghiêu: “Mù gì mà mù?? Mù mà còn biết điều khiển cát để kéo người xuống à? Nói không chừng, mắt của Bách Tuế Lan còn chẳng ở tại……”

Nói đến đây, mọi người trong kênh lập tức phản ứng.

Chưa chắc đã nhìn thấy, nhưng nhất định có cách nào đấy dự đoán được chuyển động của bọn họ.

“Trong tài liệu có nói, hệ rễ của Bách Tuế Lan cực kỳ phát triển, trải rộng trên phạm vi không dưới 5 km.”

Ngay cả Ứng Trầm Lâm ban đầu cũng không chắc chắn về các đặc tính cơ bản của Bách Tuế Lan, cho đến khi anh nhìn thấy thông tin được đề cập trong dữ liệu. Nếu như cát lún thực sự là dị năng Bách Tuế Lan, thì cách duy nhất nó có thể kiểm soát cát lún chính là thông qua hệ rễ, sử dụng bộ rễ để đi săn, bộ rễ chính là mắt của nó.

Lý do tại sao nó có thể phản ứng trước khi tấn công là vì nó dựa vào khả năng cảm nhận năng lượng.

Khi tấn công, cơ giáp chưa chắc đã có chuyển động rõ ràng nhưng chắc chắn sẽ có dao động năng lượng nhất định.

Một khi nhận thấy nơi nào có phản ứng năng lượng, Bách Tuế Lan sẽ tấn công ngay lập tức.

Tuy kênh liên lạc phát ra những tiếng tít tít do đường truyền bị ảnh hưởng, nhưng giọng nói của Ứng Trầm Lâm vẫn truyền đến tai các cơ giáp sư khác rõ ràng.

Triệu Nhạc Kiệt thận trọng hỏi: “Nhưng tại sao lại do tấm chắn bảo vệ?”

Ứng Trầm Lâm: “Do năng lượng của tấm khiên duy trì ổn định, cũng đủ lớn để trở thành mục tiêu.”

Triệu Nhạc Kiệt lập tức hiểu ra, đó là lý do vì sao Bách Tuế Lan chỉ tấn công hắn mà không truy đuổi Quý Thanh Phong và Lâm Nghiêu.

Từ việc Bách Tuế Lan điều khiển cát lún, có thể thấy rõ cách thức săn con mồi chính là thông qua bộ rễ để cảm nhận năng lượng và tinh thần lực phát ra của cơ giáp. Một khi xe tăng cơ giáp ở gần, mở ra tấm khiên chứa 60% năng lượng, sẽ trở thành mục tiêu tập trung của nó.

Để bảo vệ đồng đội, khu vực bảo vệ của lá chắn phải được trải đều. Trong trường hợp này, năng lượng cơ giáp của Quý Thanh Phong và Lâm Nghiêu đều nằm trong phạm vi năng lượng của tấm chắn bảo vệ, cho nên Bách Tuế Lan xác nhận Triệu Nhạc Kiệt chính là mục tiêu.

Tại sao người này lại hiểu rõ đặc tính của xe tăng cơ giáp như vậy!?

Ứng Trầm Lâm nói: “Chỉ cần hai cơ giáp cận chiến phát ra tần suất thấp hơn sẽ không bị nó nhắm đến.”

Lâm Nghiêu hỏi: “Ý cậu là gì, anh nghe không hiểu.”

Quý Thanh Phong: “Cậu bị ngốc à, chưa chơi game bao giờ hả? Chính là mở tấm khiên lớn để thu hút sự chú ý. Chúng ta đứng ở trong tấm chắn này, chỉ mình cậu ta bị đánh, còn chúng ta lại không si nhê gì hết.”

Triệu Nhạc Kiệt nói: “…… Cho nên ngay từ đầu cậu đã biết chuyện này? Mới bảo tôi đứng chắn ở đây?”

Rõ ràng đồng tâm hiệp lực đánh vật ô nhiễm, nhưng cuối cùng tại sao hắn lại cảm thấy mình như một thứ công cụ vậy.

“Lúc đầu, tôi vẫn chưa chắc chắn.” Ứng Trầm Lâm giải thích: “Cho nên muốn thử xem thế nào, nhưng hiện tại có thể xác định rồi.”

Triệu Nhạc Kiệt: “……”

Mẹ nó, thế này có khác gì lôi hắn ra để làm thí nghiệm đâu?

Ứng Trầm Lâm nghiêm túc khen gợi: “Nhờ có anh xương cứng thịt chắc mới có thể đạt được thành quả này.”

Triệu Nhạc Kiệt đang định đáp lại, thì đúng lúc này một phát pháo khác lướt qua đầu hắn, bắn thẳng vào Bách Tuế Lan.

Bách Tuế Lan trực tiếp phát cuồng, lá cây quất vào Triệu Nhạc Kiệt càng hăng say hơn.

Triệu Nhạc Kiệt kêu lên: “Cận chiến cơ giáp bị năng lượng ảnh hưởng nên không thể xác định, tôi còn hiểu được. Vì sao hai người các cậu đều vượt qua 60%! Mà nó vẫn là đánh tôi!?”

Ứng Trầm Lâm khó hiểu nhìn về phía hắn, điểm này mà vẫn chưa hiểu ra à, đành phải giải thích thêm: “Đây là liên quan đến hướng tấn công, hai người bọn tôi đứng sau lưng anh. Lá cây của nó không giống thực vật hệ ô nhiễm khác có khả năng co giãn hay tái tạo.Vì anh đang chặn đường tấn công của nó, nếu muốn tấn công chúng tôi, trước hết phải xử lý được anh đã.”

Quý Thanh Phong không đau không biết sợ, từ phía sau Lâm Nghiêu xông ra tấn công, nhân tiện nói góp vào: “Cậu là xe tăng cơ giáp cơ mà, đương nhiên phải chịu đựng sát thương chứ?” Triệu Nhạc Kiệt vặn lại: “…… Cậu có giỏi thì rời khỏi khiên bảo vệ đi!”

Quý Thanh Phong nghịch ngợm cọ cọ vào mép tấm bảo vệ: “Tui đâu có ngu!”

Bốn chiếc cơ giáp KID chia thành hai đầu, Quý Thanh Phong và Lâm Nghiêu ở phía sau Bách Tuế Lan, còn lại hai cơ giáp cấp A thì đứng sau Triệu Nhạc Kiệt.

Hai đội hình khiến hướng tấn công của Bách Tuế Lan bị phân tán, tấm khiên chắn gián tiếp che giấu khéo léo dao động năng lượng của Quý Thanh Phong và Lâm Nghiêu, hai cơ giáp cấp A phía sau phóng ra năng lượng khắp nơi, liều mạng kéo thù hận về phía Triệu Nhạc Kiệt.

Tuy nhiên, điều này chỉ tạm thời tập trung lực tấn công của Bách Tuế Lan để loại bỏ mối đe dọa từ phiến lá của nó.

Vẫn không thể tránh được cát lún xung quanh, trong hoàn cảnh không có chỗ đứng như này, thao tác cơ giáp càng trở nên thận trọng. Triệu Nhạc Kiệt vốn tưởng rằng với tình trạng như vậy tuyến đầu của KID sẽ hỗn loạn lắm, ai ngờ đâu nhóm bốn người này vẫn chưa sụp đổ

Quý Thanh Phong và Lâm Nghiêu đều đang bay phía sau Bách Tuế Lan, còn hai cơ giáp phía sau cơ giáp hắn lại di chuyển khéo léo để né tránh mọi sát thương. Mỗi phát pháo b ắn ra đều bắn trúng Bách Tuế Lan một cách chính xác, thể hiện kỹ năng điều khiển cơ giáp cực kỳ chuyên nghiệp.

Triệu Nhạc Kiệt vẻ mặt phức tạp nhìn mấy chiếc cơ giáp này, trình độ của Quý Thanh Phong và Lâm thì hắn đã biết, nhưng hai chiếc cơ giáp phía sau lại chỉ là cấp A, lại cũng có thể vận dụng chính xác tính năng cơ giáp cùng với chỗ đứng nhỏ hẹp, trong hoàn cảnh khắc nghiệt thế này vẫn duy trì được ổn định.

Sạc hoàn hảo, bắn hoàn mỹ.

Pháo điện từ làm tê liệt, pháo bắn tỉa khóa chặt con mồi để bắn phá.

Rõ ràng là cận vệ cơ giáp cùng thương pháo cơ giáp, nhưng khả năng bắn trúng lại khiến Triệu Nhạc Kiệt sinh ra cảm giác hốt hoảng, cảm giá như đang có hai chiếc thương pháo cơ giáp phía sau đang oanh tạc vậy.

Triệu Nhạc Kiệt không thể chớp mắt, độ chuẩn xác của hai cơ giáp này…… thật đáng sợ.

Mặc dù không phải cơ giáp sư thương pháo hay cận vệ, nhưng hắn biết rằng loại vũ khí “pháo” quan trọng nhất chính là tỉ lệ bắn trúng. Pháo ngắm bắn yêu cầu môi trường ổn định mới có thể bắn chính xác được. Còn pháo điện từ thuộc về vũ khí cận chiến, càng gần thì tỉ lệ càng cao, càng xa thì càng khó duy trì độ chính xác.

Đội trưởng Thích Tư Thành nhà hắn từng nói qua, tuyến đầu của KID không tồi, chỉ là thiếu sự phối hợp và hỗ trợ.

Nhưng hiện tại phía sau hắn, cơ giáp sư thương pháo táo bạo mang theo súng bắn tỉa và pháo năng lượng, cận vệ cơ giáp thì sử dụng pháo điện từ tầm xa với độ chuẩn xác cực kỳ cao mà chẳng sử dụng đến bất cứ một phương pháp bảo vệ nào trong hoàn cảnh đầy rẫy nguy hiểm này…… Kỹ năng của hai cơ giáp sư này thành thạo đến mức đáng sợ.

Hai cỗ máy của KID, một thương pháo trong điều kiện bay khắc nghiệt bắn phát nào trúng phát đấy, một cận vệ lại sử dụng linh hoạt vũ khí cận chiến như một vũ khí tầm xa.

Nếu có cơ giáp sư như vậy, đảm bảo sẽ có căn cứ nào đó trong Liên Minh nhanh chóng thu về dưới trướng rồi.

Những cơ giáp sư dường như vô danh này, một người xuất sắc về vũ khí tầm xa và người kia với tầm nhìn chiến lược cùng thao tác cận chiến hoàn hảo…… KID đã tìm thấy hai người này ở đâu vậy? Đây chắc chắn không phải cơ giáp sư đang hoạt động trong Liên Minh!

Lúc này, tấn công liên tục như thế lại chẳng suy suyển chút nào, Bách Tuế Lan vật ô nhiễm cấp S càng trở nên điên cuồng, bãi cát yên tĩnh xung quanh dần trở nên kỳ lạ, tạo thành những đường xoắn ốc hướng lên trên, hình thành vòi rồng.

Triệu Nhạc Kiệt thấy thế do dự một lúc, bị lá Bách Tuế Lan đánh trực diện bức lui vài bước.

Quý Thanh Phong bị dọa hết hồn, vội vàng tiến lại gần: “Có đỡ được không đấy, sao đã bị đánh lùi rồi?”

Triệu Nhạc Kiệt cực kỳ xấu hổ: “Cậu giỏi thì ra mà làm đi!”

Ai cũng ra tay, chỉ có hắn một mình bị đánh.

Du Tố nhận thấy sự thay đổi bất thường qua ống ngắm, động tác lưu loát bắ n ra một phát pháo, giọng nói lạnh lùng: “Lui lại!”

Quý Thanh Phong và Lâm Nghiêu không nói hai lời lùi về phía sau, chỉ thấy cơn lốc cát đáng sợ nổi lên xung quanh Bách Tuế Lan, khiến cho mọi người không thể tới gần. Triệu Nhạc Kiệt tức giận mắng một tiếng, nghênh đón lốc cát vừa vặn đánh tới, nếu không phải ra sức bám vào mặt đất, có khi đã bị cuốn bay lên rồi.

“Không được rồi!” Triệu Nhạc Kiệt nói: “Có lốc xoáy, không thể đến gần được.”

Du Tố lại nói: “Đến được.”

Ứng Trầm Lâm nghe vậy nhìn về phía Du Tố, chỉ thấy năng lượng ngưng tụ của thương pháo cơ giáp đã tăng thêm một ngưỡng, một phát bắn đi ra ngoài, trực tiếp đánh tan lốc cát.

Lâm Nghiêu: “Hô lỳ phắc! Đỉnh vãi chưởng!”

Triệu Nhạc Kiệt ngỡ ngàng, thương pháo cơ giáp lại đánh tan được lốc xoáy do vật ô nhiễm tạo ra.

Súng bắn tỉa của thương pháo cơ giáp vốn dĩ có lực sát thương rất lớn. Trong thi đấu, trước kia đã từng có trường hợp thương pháo cơ giáp dùng toàn lực chỉ trong một kích đã bắn vỡ khiên phòng thủ của xe tăng cơ giáp. Giờ đây, phát pháo này này trực tiếp đánh vào cơn lốc cát đang chặn đường bọn họ, lần nữa mở rộng tầm nhìn cho Quý Thanh Phong và Lâm Nghiêu.

Quý Thanh Phong thấy từ phát súng này sượt qua đầu mình, lưng toát mồ hôi lạnh: “Anh ơi, phát này của anh vừa mới li3m qua đầu em đó.”

Du Tố thờ ơ: “Thế à? Vậy đứng cho vững vào.”

Quý Thanh Phong bắt đầu cảm thấy thấp thỏm, như thể đoán được nếu đứng sai vị trí chút thôi sẽ bị thương pháo này bắn bay luôn.

Ứng Trầm Lâm nhìn hai bên trái phải, trong đầu dần hiện lên một hướng tấn công mới: “Anh có thể duy trì độ chính xác như vậy không?”

Du Tố bổ sung năng lượng lần nữa: “Có thể duy trì.”

“Điều chỉnh tấm chắn phòng hộ lên 70%, năng lượng kiếm laser điều chỉnh đến 50%.” Ứng Trầm Lâm nhanh chóng nói tiếp: “Thương pháo sẽ yểm trợ cho chúng ta.”

Triệu Nhạc Kiệt lập tức nâng ngưỡng năng lượng: “Đã tăng!”

Nhưng tăng năng lượng lên thì có ích gì? Với mức tiêu hao năng lượng như vậy, cơ giáp của hắn hắn khó có thể chịu đựng thêm được. Pháo bắn tỉa của thương pháo cơ giáp vốn là tấn công chủ lực nhưng giờ chỉ được sử dụng để đánh tan cơn lốc cát để mở rộng tầm nhìn, dẫn đến hỏa lực tổng thể đã bị giảm.

Triệu Nhạc Kiệt đang suy nghĩ nửa chừng, bỗng nhiên nhìn thấy ——

Du Tố ánh mắt hơi tối lại, pháo bắn tỉa đã bắ n ra ngoài, lúc này trong ống ngắm chợt xuất hiện một thân ảnh, cơ giáp bay với tốc độ rất nhanh trong hoàn cảnh ngược gió tìm thấy một lỗ hổng, tiếp cận đến chỗ phát pháo bắn tỉa bắn tới.

Ngay khi pháo vừa bắn trúng, cùng lúc cận vệ cơ giáp nương theo lực bắn, ngưng tụ vòng năng lượng trên kiếm laser một nhát cắt đứt lốc xoáy, tầm nhìn trước mắt đã được rộng mở thông suốt, cận vệ cơ giáp được yểm trợ ban đầu gia nhập vào cuộc chiến.

Ứng Trầm Lâm đứng ở giữa xe tăng cơ giáp và lốc xoáy, kiếm laser dứt khoát lưu loát hất bay lá Bách Tuế Lan: “Tiếp tục đi, đừng để ý đến tôi.”

Trong khoang điều khiển, cơ giáp Đề Áo cũng đang tính toán bỗng chốc dừng lại khi chứng kiến cảnh tượng này. Chưa đến một giây sau, người kia đã xuyên qua quỹ đạo của pháo bắn tỉa với vận tốc ánh sáng.

Du Tố nhanh chóng điều chỉnh năng lượng tích tụ của súng bắn tỉa, nói ngắn gọn: “Cậu ta đã tính toán chính xác thời gian nạp năng lượng của tôi.”

Biết được thời gian nạp để căn chỉnh thời gian cho phù hợp, cho dù pháo bắn tỉa theo quỹ đạo đó bắn đến, cũng sẽ không đánh trúng.

Đề Áo nói: “Nhưng nhỡ xảy ra sai sót thì sao? Phát súng đó sẽ bắn thẳng vào người cậu ta.”

Du Tố không nói nữa, tận dụng thời gian di chuyển ngắn ngủi để tiến vào điểm ngắm bắn mới.

Họ cần phải đánh bại Bách Tuế Lan, trước khi tấm chắn của Triệu Nhạc Kiệt cạn kiệt năng lượng.

Lập tức có biến hóa, tất cả cơ giáp sư đều hết sức tập trung.

Du Tố đứng ở rìa xa nhất tấm chắn năng lượng của Triệu Nhạc Kiệt, pháo bắn tỉa được tính toán từ trước trước sượt qua khe hở trược tiếp cuốn bay thế tấn công của lốc xoáy cát.

Ánh mắt Ứng Trầm Lâm nhanh chóng quét qua tọa độ trên bản đồ, xác định lại vị trí của Du Tố, khi đối phương di chuyển vị trí, anh cũng điều chỉnh theo.

Đương nhiên, anh cũng không từ bỏ cơ hội đến gần tuyệt hảo như vậy được, môi trường khắc nghiệt đặt ra thách thức rất lớn cho các cơ giáp sư. Anh đổi hai tay sử dụng pháo điện từ và kiếm laser cho nhau.

Hiệu suất của cơ giáp cấp A không bằng cơ giáp thi đấu, nếu muốn rút ngắn thời gian, anh chỉ có thể tăng tốc độ tấn công.

Ứng Trầm Lâm chợt thở hắt ra, tinh thần lực đang điều động ở bên tay trái đang dần cạn kiệt khiến cánh tay đang nổi lên từng trận đau âm ỉ.

Nhưng chỉ trong chớp nhoáng, cơn đau kia đã lập tức biến mất.

Thay vào đó là chiếc vòng màu đen đỏ giấu dưới cổ áo anh, ánh sáng yếu ớt của chiếc vòng đang cộng hưởng với một thứ vô hình nào đó, trên bề mặt thiết bị đang cất giữ Dị Năng Tinh cấp S xuất hiện một vết nứt.

Quý Thanh Phong đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy động tác cơ giáp của Ứng Trầm Lâm, đang định lên tiếng để ngăn cản lại hành động mạo hiểm của cậu ta.

Nhưng tốc độ của cơ giáp cận vệ rất nhanh, cực kỳ linh hoạt khi đánh cận chiến. Nếu như lúc đầu, Ứng Trầm Lâm chỉ đứng đằng sau hỗ trợ phối hợp tác chiến, còn hiện giờ cậu ấy lại như một lưỡi đao tấn công đầy sắc bén, đây không phải là điều một thợ bảo trì bình thường có thể làm được.

Kiếm laser được sử dụng vô cùng nhuần nhuyễn, phối hợp hoàn hảo với pháo điện từ trên tay phải, Ứng Trầm Lâm một người xâm nhập vào vị trí cực hiểm hóc, cùng với với sự uy hiếp của thương pháo có thể bắn đến bất cứ lúc nào. Thao tác như nước chảy mây trôi giống hệt với những ký ức nào đó của Quý Thanh Phong.

“Đù má!” Một cảm giác quen thuộc lập tức hiện lên trong đầu Quý Thanh Phong.

Kiếm laser này, pháo điện từ này! Thao tác này giống hệt như cơ giáp cấp B ở khu ô nhiễm Banout ngày đó!

Lâm Nghiêu: “Anh đù cái gì đấy?”

Quý Thanh Phong khiếp sợ nói: “Thế giới này cũng nhỏ quá!”

Triệu Nhạc Kiệt mắng: “Còn rảnh rỗi đứng nói chuyện à??? Tập trung vào đánh đi chứ! Rớt xuống cát bây giờ!”

Quý Thanh Phong đành tập trung lại về phía Bách Tuế Lan thượng, nhưng trong lúc hành động, ánh mắt lại không chịu được cứ phải liếc về phía Ứng Trầm Lâm. Càng chú ý, cậu ta lại càng ghi nhớ chi tiết những hành động đó.

“???” Hiện giờ thợ bảo trì đẳng cấp như vậy à? Sao điều khiển cơ giáp còn hơn cả dân chuyên thế!?

Tình thế đã có sự thay đổi, Triệu Nhạc Kiệt vẫn tiếp tục đứng im hứng chịu mọi công kích từ Bách Tuế Lan, Lâm Nghiêu và Quý Thanh Phong đứng ở mặt trên bên trái, hai cơ giáp cấp A cũng một trước một sau tấn công bên rìa khiên bảo vệ.

Thương pháo cơ giáp phụ trách đánh tan lốc xoáy cát, trong khi ba chiếc cơ giáp cận chiến tập trung cắt đứt phiến lá có sức tấn công mạnh mẽ của Bách Tuế Lan.

Cuộc tấn công kéo dài mười phút trước đã gây ra rất nhiều tổn hại cho Bách Tuế Lan, vì để điều động xoáy cát, nên hầu hết sức mạnh của nó đang tập trung ở đây, cho nên khả năng phòng thủ đang dần suy giảm.

Một mảnh, hai mảnh……

Dưới sự tấn công cường độ cao của ba chiếc cơ giáp cận vệ, những chiếc lá của Bách Tuế Lan đang rơi rụng dần.

Không có khả năng tái sinh, nó không thể chịu được đòn tấn công cường độ cao như vậy, mất đi sự bao bọc của lá cây, sức mạnh điều khiến cát của nó dần dần cạn kiệt… Cuối cùng, cơn lốc cát đã không thể chống đỡ được những trận công kích nữa, bị pháo năng lượng trực tiếp bắn vào người.

Bùm ——

Một trận mưa cát rơi xuồng, từng hát cát rơi xuống cơ giáp phát ra những tiếng lách tách.

Cát lún xung quanh đã biến mất, chỉ còn lại vài tiếng gió rít.

“Chết rồi hở?” Quý Thanh Phong hỏi.

Lâm Nghiêu nhìn vào: “Hình như là vậy.”

Mọi người nhìn về phía Bách Tuế Lan đã bị tiêu diệt, thấy lá của nó đang trong tình trạng mục nát, mức độ ô nhiễm xung quanh cũng đang giảm dần.

Bách Tuế Lan sinh trưởng đã lâu trong khu ô nhiễm Thiên Vực tinh đã không còn sức sống, Ứng Trầm Lâm đang lơ lửng trên cát, dùng kiếm lật mấy chiếc lá của Bách Tuế Lan ra thì thấy được một viên Dị Năng Tinh màu vàng nhạt.

Dị Năng Tinh cấp S, có khả năng mang dị năng [ Cát chảy ] của Bách Tuế Lan.

Ánh mắt của Du Tố dừng trên viên Dị Năng Tinh một lúc, Đề Áo không khỏi hào hứng thốt lên trong đầu: “Oa! Là Dị Năng Tinh cấp S! Lâu lắm rồi chúng ta mới thấy!”

Đây là sự thật, Dị Năng Tinh cấp S cực kỳ hiếm thấy, ở trên vật ô nhiễm cấp S càng khó gặp hơn.

Nhưng nơi này là khu ô nhiễm Thiên Vực tinh, nên sự xuất hiện của vật ô nhiễm như vậy không có gì đáng ngạc nhiên.

“Chưa chắc đã có tác dụng.” Du Tố điều chỉnh năng lượng dự trữ trong cơ giáp, mặc dù là cơ giáp cấp A nhưng điều khiển lại khá thuận tay, nhưng vẫn rất khác biệt so với cơ giáp thi đấu: “Dị năng của Bách Tuế Lan là Cát chảy, không thiếu Dị Năng Tinh có tác dụng tương tự, loại Dị Năng Tinh tiện ích này không có tác dụng với chúng ta.”

Vũ khí hư hại của Đề Áo chính là loại hình tấn công, Dị Năng Tinh phù hợp nhất phải có thuộc tính tấn công.

Dựa theo đặc tính, Dị Năng Tinh có thể chia ra làm 4 loại, đó là: Tính năng tấn công, tính năng phòng thủ, tính năng tiện ích và tính năng phụ trợ. Cát chảy của Bách Tuế Lan rất thụ động, nghiêng về khả năng kiểm soát mềm và thiếu khả năng tấn công mạnh mẽ. Nếu dùng để trang bị vũ khí cho cơ giáp, sẽ gây ảnh hưởng đến khả năng tấn công của Đề Áo.

Trong khi đó, trên kênh thông báo, một nhóm người vui mừng khôn xiết trước sự xuất hiện của Dị Năng Tinh cấp S.

“Lần này là Dị Năng Tinh cấp S thật sao!?” Lâm Nghiêu bay đến bên cạnh Ứng Trầm Lâm, nhìn chằm chằm vào viên Dị Năng Tinh: “Trông nó cũng bình thường nhỉ.”

Quý Thanh Phong: “Mức độ ô nhiễm cao như vậy, Cửu Long Đằng đã ngộ nhận một lần rồi, lần này chúng ta này sẽ không nhận sai nữa chứ!”

“Muốn biết cụ thể thì phải mang ra ngoài gửi đi kiểm tra mới rõ được, xét tình hình hiện tại khả năng cao là nó đấy.” Triệu Nhạc Kiệt cuối cùng cũng đóng tấm chắn bảo vệ sáng loáng lại, hắn giương mắt nhìn xung quanh, cát lún đã biến mất, trở về làm một dải cát bình thường, giẫm lên cũng không có vấn đề gì: “Cát lún đã biến mất. Cuối cùng chúng ta cũng có thể đến Trạm cơ sở C rồi.”

Trên kênh nội bộ, Lâm Nghiêu nói: “Trầm Lâm, vừa nãy thao tác của em tuyệt lắm đó!”

Trong lúc hỗn loạn, mọi người đều ưu tiên tự bảo vệ chính mình, Lâm Nghiêu ban đầu muốn bảo vệ Ứng Trầm Lâm, nhưng hóa ra Ứng Trầm Lâm không những không cần bọn họ bảo vệ, thậm chí còn thích nghi rất tốt với hoàn cảnh.

Quý Thanh Phong: “……”

Có thể không tuyệt sao! Thao tác này giống hệt cơ giáp sư lúc trước!

Ứng Trầm Lâm ban đầu yểm trợ từ phía sau, bọn họ không thể quan sát cẩn thận. Nhưng giờ nhìn kỹ lại, thời điểm phối hợp với pháo điện từ đúng là không thể chê vào đâu được, như thể được thực hiện bởi một cơ giáp sư chuyên nghiệp dày dặn kinh nghiệm vậy.

Quý Thanh Phong nhớ lại thao tác hạ gục cuối cùng kia, ngay cả với cơ giáp ẩn nấp cực kỳ linh hoạt chưa chắc đã dám mạo hiểm như vậy, nhưng Ứng Trầm Lâm không những làm được, mà còn làm đến xuất sắc. Ngẫm lại thêm, giọng nói của người anh em hợp tác lúc trước dường như trở nên rõ ràng hơn, giống hệt giọng nói của Ứng Trầm Lâm.

Cậu ta chuyển sang kênh nội bộ, rón rén hỏi: “E hèm, Trầm Lâm, em có chiếc cơ giáp cấp B nào không?”

Ứng Trầm Lâm vẫn đang đứng tại chỗ, chẳng tiếp tục giấu giếm nữa, trả lời ngắn gọn: “Vâng.”

Quý Thanh Phong thầm nghĩ quả nhiên: “Biết ngay mà! Thao tác kiểu này không có chuyện anh nhận nhầm được!”

Lâm Nghiêu: “Hở?”

Quý Thanh Phong lại nói: “Cậu không nhớ à! Ở khu ô nhiễm Banout lần trước! Người anh em cấp B đấy!”

Lâm Nghiêu ờ ờ phản ứng lại, chợt nhớ ra: “Ớ? Trầm Lâm là cơ giáp sư đó à?”

Ứng Trầm Lâm không đáp lời, còn đang mải chú ý bốn phía xung quanh, thời gian càng trôi đi, lông mày anh càng nhíu chặt.

Lâm Nghiêu và Quý Thanh Phong trong kênh nội bộ thảo luận sôi nổi, kênh công khai bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.

Triệu Nhạc Kiệt nhận ra trên kênh lại yên lặng “Sao chẳng ai nói gì thế?”

Du Tố mới vừa dẹp yên giọng nói ồn ào của Đề Áo trong đầu, khi quay đầu lại thì thấy Ứng Trầm Lâm vẫn đứng yên tại chỗ, khẽ nhíu mày: “Sao vậy?”

“Có gì đó không thích hợp.” Ứng Trầm Lâm nhìn chằm chằm vào tín hiệu liên lạc không thay đổi và mức độ ô nhiễm trong tầm nhìn: “Theo lý thuyết, sau khi loại bỏ nguồn ô nhiễm thì một số hệ thống chức năng của cơ giáp lẽ ra phải được khôi phục lại hoặc giảm bớt được phần nào…… Nhưng đến giờ vẫn chưa có dấu hiệu trở lại bình thường.”

Lời vừa nói ra, mọi người lập tức nhìn về phía hệ thống cơ giáp.

Nếu Bách Tuế Lan là nguyên nhân chính gây ra từ trường nhiễu loạn ở khu vực này, thì sau khi xử lý nó, cho dù chưa thể thiết lập liên lạc với bên ngoài, nhưng ít nhất các hệ thống trong khu vực sẽ phải được giảm tải chứ.

Khung cảnh xung quanh ngày càng trở nên kỳ quái, Sau khi cát lún hoàn toàn biến mất, toàn bộ bờ cát phế tích rơi vào một bầu không khí kỳ lạ.

Dần dần, bọn họ bắt đầu nghe thấy tiếng cuồng phong rít gào.

Quý Thanh Phong: “Đậu má!!! Phía trước kìa!”

Cát vàng đầy trời, gió mạnh cuốn tung bụi cát lên, lao về phía họ như một cơn sóng thần.

Triệu Nhạc Kiệt lập tức vọt lên phía trước, triển khai tấm chắn bảo hộ chặn lại đòn tấn công mạnh mẽ, vết nứt bỗng nhiên xuất hiện. Ứng Trầm Lâm khẽ cau mày, ánh mắt vội lướt qua tất cả báo cáo trong hệ thống cơ giáp, nhanh chóng phán đoán tình huống trước mắt.

Quý Thanh Phong thở phào nhẹ nhõm: “Triệu lão ca, cũng may mà có cậu!”

Triệu Nhạc Kiệt tàn nhẫn ngắt lời: “Muốn cảm ơn thì để sau đi.”

Du Tố nhìn trên màn hình: “Mức độ ô nhiễm đã dừng ở mức 5500, không giảm xuống nữa. Đúng là tin tốt, chứng tỏ nơi này vẫn còn vật ô nhiễm cấp cao.”

Triệu Nhạc Kiệt im lặng một lúc mới nói: “Mấy người KID các cậu nói đây là tin tốt à!?”

Lâm Nghiêu ánh mắt sáng rỡ: “5500, ít nhất cũng phải cấp A+ biến dị đó.”

Quý Thanh Phong lên tiếng: “Ồ, tức là chúng ta sẽ kiếm thêm một khoản nữa đúng không? Thứ đó đang ở đâu đấy?”

Triệu Nhạc Kiệt: “……”

“Còn tôi thì có tin xấu, mấy cậu muốn nghe không?”

Triệu Nhạc Kiệt không cảm xúc nói: “Năng lượng cơ giáp của tôi chỉ còn lại 30%.”

Lâm Nghiêu: “?”

Quý Thanh Phong: “???”

Ứng Trầm Lâm ngẩng đầu, đánh giá tình trạng của lá chắn bảo vệ rồi xác nhận: “30% năng lượng không đủ để duy trì tấm chắn 70%.”

Não Quý Thanh Phong vẫn chưa load kịp: “Nghĩa là sao?”

Ứng Trầm Lâm nói: “Nói cách khác, tấm chắn bảo vệ này sắp vỡ rồi.”

Vừa mới dứt lời, tấm khiên bảo vệ vang lên một tiếng rắc, ngay sau đó toàn bộ tấm khiên trước mặt vỡ tan thành những mảnh sáng vụn.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.