*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đối với tiền thân của mình Vệ Lạc hoàn toàn mù tịt, nàng rất mong ngóng từ hai người nơi đó nghe được ít tin tức. Nào biết rằng họ nói xong những lời này liền trầm mặc, khiến nàng có hơi thất vọng.
Lúc này, một tiếng quát truyền đến: “Hai ngươi, chuyển một ít thẻ tre đi theo!”
Lời này đúng là nói với Vệ Lạc và Tố.
Hai người đồng thời ngẩng đầu, đối diện với một thực khách chừng bốn mươi đội mũ hiền sĩ, cùng gật đầu đáp: “Vâng!”
Cả hai theo sau ông ta, đặt những thẻ tre ông lấy ra bỏ lên sàng mây, sau đó mỗi người xách một bên dây thừng, khiêng lên đi theo sau thực khách.
Thực khách đi đầu, hai người theo sát phía sau, xuôi thư phòng quành một vòng lớn, lại theo một hàng đá quành tiếp một vòng.
Thẻ tre rất nặng, Vệ Lạc đoán ít nhất phải năm sáu chục cân, nặng như vậy đối với một hán tử trưởng thành không tính là gì, nhưng đối với hai người Vệ Lạc thì có chút quá sức. Tố được bồi dưỡng làm đồng nam, tay không thể bị chai, da thịt không thể có vết trầy, điển hình cho kẻ trói gà không chặt, còn Vệ Lạc ấy à? Nàng vốn chính là một con gà con.
Thực khách nghe tiếng thở phía sau thì phì cười: “Tiểu nhi, thân thể yếu ớt thế này, lại dám xin công tử cho ngươi cơ hội? Muốn lập công lao sự nghiệp à? Chẳng qua chỉ là đồng nam lấy sắc mua vui cho người, thế mà cũng dám nói bốn chữ công lao sự nghiệp?
Ngữ khí ông ta giễu cợt không có ý tốt, Tố nghe xong cảm thấy tức giận, hắn mở trừng mắt định đáp lời thì thấy Vệ Lạc kéo kéo ống tay áo của hắn, đành nhịn xuống.
Thực khách kia thấy hắn không phản bác, cũng coi khinh nói chuyện với người hạ tiện như hắn, sau khi trong mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ, ông ta lại rẽ qua một sân viện tinh xảo.
Vệ Lạc vừa đến gần đã nghe được bên trong truyền ra giọng nói ôn hậu của một thanh niên: “Từ xưa người được quốc gia đều là thánh nhân! Noi theo Nghiêu Thuấn, mọi sự đều nên nhân nghĩa lễ nhượng, tự khắc sẽ hợp ý trời, cường mạnh Đại Tấn ta!”(chỗ này chém nha:3)
Giọng người này tuy ôn hậu nhưng âm sắc vang dội, hoàn toàn che mất tiếng người khác.
Hắn vừa nói xong, một trận cười phì truyền ra, “Theo như lời quân nói, lần này nước Tần dựa thế ép người mà đến, ta chỉ cần phái ba bốn nho sinh, nói chút chuyện nhân nghĩa liền thành?”
Trong lời này mang đầy trào phúng, nhưng thanh niên ôn hậu kia vừa nghe, lại như hoàn toàn không cảm thấy hắn đang châm chọc, lanh lảnh đáp: “Đúng là nên như thế! Lấy nhân nghĩa chỉ dạy, cả cầm thú cũng có thể ăn chay!”
Những lời này rất tự tin, rất công khai. Người châm chọc hắn nhất thời nghẹn họng, hơn nửa ngày cũng không đánh trả được. Lúc này, người thanh niên ôn hậu lại vang vang nói: “Có vị nào muốn cùng ta đến gặp công tử không?”
Ba bốn âm thanh đồng thời vang lên, “Ta đi!” “Ta nguyện nói.”
“Tốt! Chúng ta lập tức đi, cốt phải thuyết phục được công tử.”
Tiếng bước chân vang lên, ba bốn thực khách đội mũ hiền sĩ đi ra. Đứng tuốt đằng trước, là một thanh niên hai bốn hai lăm tuổi, màu da trắng nõn, khí chất có chút đường đường chính chính. Mấy người này nhìn thẳng qua bên cạnh ba người Vệ Lạc, mãi đến khi họ đi xa mà Tố vẫn hâm mộ nhìn theo.
Vẫn nhìn theo mấy người sau khi rời đi, Tố mới quay sang Vệ Lạc, thấp giọng nói: “Người có học vấn sẽ cao ngạo như vậy sao? Thật hi vọng một ngày kia, ta cũng có thể như bọn họ mạnh mẽ bác bỏ đối thủ, sử dụng kiến thức của chính mình thuyết phục công tử.”
Trong giọng hắn chứa hâm mộ nồng nã, khiến thực khách đang trầm tư phía trước cũng phải quay đầu nhìn về phía hắn. Ông ta liếc mắt nhìn Tố một cái, không nói gì khó nghe lại quay đầu đi.
Tố thấy ông ta không chỉ trích gì mình thì mừng rỡ, lập tức xích lại gần Vệ Lạc chút nữa, nói thêm: “Vệ Lạc, ngươi nói thử xem hai ta mỗi ngày nghe các nhã sĩ trò chuyện ở đây, bao lâu thì sẽ thành?
Bấy giờ, thực khách phía trước phì cười, “Tiểu nhi mới tới, đã sinh lòng tinh nhanh thế sao? Cái học có muôn vàn khó khăn, có thể cả đời ngươi cũng không ngộ ra được.”
Mặc dù lúc này ông ta đang cười khì nhưng lại mang vài phần khuyên bảo. Tố gãi gãi đầu. cười hì hì. Hắn quay lưng với người nọ lặng lẽ thè lưỡi với Vệ Lạc, vẻ mặt cực kỳ trẻ con.
Lúc này thực khách dẫn hai người vào trong phòng.
Trong phòng gỗ lớn có thể chứa trăm người, hơn mười thực khách chia làm ba nhóm, đang lật xem thẻ tre, tranh cãi với nhau. Thực khách kia đến trước một nhóm thực khách, ra dấu cho hai người Vệ Lạc, “Bỏ thẻ tre xuống.”
Ông bỏ lại câu này thì không nhìn hai người, quay đầu cao giọng nói: “Tần địa các xử chí biểu (1) đã được đưa tới.”
Không cần ông ta nói, bốn thực khách khác cũng biết. Bọn họ đều cất bước tới gần sàng mây, mỗi người cầm lấy một quyển thẻ tre lật xem.
Vệ Lạc thấy mấy thực khách không hề để ý tới mình liền xoay người rời đi, nàng mới đi vài bước, quay đầu lại thấy Tố còn đứng chỗ cũ không nhúc nhích, không khỏi đến cạnh kéo nhẹ góc áo hắn, thấp giọng nói: “Về không?”
Tố chỉ chớp mắt to, say sưa lắng nghe các thực khách bàn luận, nghe Vệ Lạc hỏi xong thì lắc đầu, hai mắt toả sáng nói: “Ta muốn nghe nhiều học nhiều nữa.”
Vệ Lạc cười cười, buông lỏng tay hắn.
Đúng lúc này, một tiếng quát truyền đến, “Hai người các ngươi sao còn chưa đi?” Vừa dứt lời, một hán tử chừng ba mươi dáng người gầy yếu, cằm để một chùm râu dê nhỏ bước đến gần họ.
Gương mặt người này hóp dài, mày dài hốc mắt thâm, cả người đều mang vẻ âm u.
Hắn tới trước mặt hai người, từ trên cao nhìn chòng chọc xuống Tố, cười lạnh nói: “Chẳng qua chỉ là một đồng nam, vậy mà dám yêu cầu cơ hội nơi công tử? Hừ, một tiểu nhi lấy sắc vui người, quả thật không biết trời cao đất rộng!”
Tố vốn ý cười tràn đầy, khuôn mặt nhỏ nhắn đang vô cùng hào hứng nháy mắt trở nên u ám. Hắn trừng lớn hai mắt từng bước đi về phía trước, vừa muốn há miệng thì cảm giác được Vệ Lạc kéo mạnh góc áo hắn.
Tố cắn chặt răng, nuốt bực bội vào trong bụng. Lúc này, mắt người nọ vừa chuyển, liếc về bàn tay đang kéo góc áo Tố của Vệ Lạc thì cực kỳ chán ghét quát khẽ: “Tiểu nhi đen đúa xấu xí chẳng biết chi!” Hắn ngẩng đầu, từ trên cao liếc xuống hai người, tay chỉ ra cửa, “Xéo đi! Lần sau hai ngươi mà xuất hiện trước mặt ta thì đừng trách ta giết cả hai!”
Lần này, cả Vệ Lạc lẫn Tố đều biến sắc.
Tố tức giận nghiến răng kèn kẹt, hắn kịch liệt thở gấp, ngẩng cổ lộ cả gân xanh quát: “Ngươi nói gì? Công tử Kính Lăng rõ ràng đã cho phép chúng ta.” Hắn nói tới đây, đột nhiên nhớ ra công tử Kính Lăng cũng không có nói rõ cho phép mình xuất hiện ở đây.
Tố không ngờ dám phản bác hắn!
Râu dê tức giận cực kỳ, hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm Tố và Vệ Lạc.
Ánh mắt hắn âm lạnh đến độ khiến lông tóc dựng đứng! Chống lại ánh mắt như thế, Tố không kiềm chế được lui ra sau từng bước, sắc mặt đã hơi trắng.
Râu dê thấy hắn sợ, lại hừ mạnh một tiếng, vung tay quát: “Cút ra ngoài!”
Vệ Lạc kéo góc áo Tố, hai người xoay người chạy ra bên ngoài.
Bọn họ vừa chạy được một bước, râu dê đã quát lớn một tiếng, âm vang như sấm, “Tiểu nhi, ta bảo các ngươi cút đi! Nghe hiểu không? Cút-xéo-đi”
Hắn gằn quát từng tiếng, toàn bộ thư phòng đều trở nên yên lặng.
Đúng lúc này, một giọng đàn ông tao nhã truyền đến, “Bạc công, chuyện gì mà giận dữ đến thế?”
Bạc công âm trầm kia hừ lạnh nói: “Thực khách hiền sĩ như chúng ta cao quý đến cỡ nào? Lại để cho một tiểu nhi lấy sắc vui người lẫn vào? Công tử quá khoan dung! Đây chính là chỗ ta phiền muộn!”
Bạc công vừa nói thế, toàn bộ mọi người trong thư phòng đều trầm mặc. Vốn bọn họ đều cho rằng yêu cầu lớn mật của Tố là quá trơ trẽn.
Thời đại này phổ biến quan niệm cho rằng bần cùng giàu có, cao quý thấp hèn là do trời sinh. Cho dù trong lịch sự từng có một hai người từ thấp hèn mà bước tới vị trí tối cao, thế nhân cũng sẽ tự động xem nhẹ sự nghèo khổ đê hèn trước kia của người đó.
Phải mãi cho tới Tần tận mới có người kêu lên, “Vương hầu tướng lĩnh há sẽ khí phách ư!” Tận đến khi Hán cao tổ một manh áo vải lên ngôi hoàng đế, thế nhân mới chân chính sửa đúng quan niệm. Hiện tại mà nói, hành vi Tố nói thẳng yêu cầu ban cơ hội với công tử Kính Lăng, có thể nói là đã kích động thần kinh những kẻ tự nhận tài trí hơn người này! Khiến các hiền sĩ thực khách có cảm giác phẫn nộ vì bị sỉ nhục, bị bôi nhọ!
Lúc này Tố đã tức đến cả người phát run, gương mặt trắng nõn xinh đẹp tuyệt trần xanh mét.
Vệ Lạc cũng lạnh mặt, bất kể thế nào, kêu nàng ra ngoài là chuyện không có khả năng!
Nàng quay đầu thấy Tố tức giận đến nỗi đứng không vững, căn bản chẳng thể mở miệng thì liền tiến lên từng bước chắn trước mặt Tố, ngẩng đầu nhìn Bạc công, từ từ nói: “Vì sao công lại như thế? Nếu như phú quý trời định, chúng tôi đây cố gắng tất nhiên vô dụng, công tức giận với hai tiểu nhi vô dụng như chúng tôi thì được gì? Nếu như phú quý có thể dốc sức đạt được, vậy sự tức giận của công lại từ đâu mà đến?”
Bạc công giật mình.
Không chỉ hắn, tất cả mọi người đều ngẩn ra.
*******
(1) Tần địa các xử chí biểu: ghi chép về các nơi trong đất Tần
sàng mây: