Hai người thả chậm bước chân đi đến sân viện ban đầu. Được một lời của Vệ Lạc, Tố quả thực là mặt mày phơi phới, mà Vệ Lạc tự cho là đã tránh được một cái khó, trong lòng cũng rất thả lỏng.
Tuyết hơi dày, đạp bên trên kêu “lẹp bẹp”. Vệ cúi đầu, từng bước lại từng bước lưu lại dấu chân trên tuyết trắng. Sau khi tới phủ công tử Kính Lăng, bọn họ đều lãnh được hai đôi ủng da thú trong phủ phát ra, ủng làm vô cùng thô ráp, thậm chí mặt trên còn sót lại da thịt động vật đã hoá đen. Thế nhưng dù xấu xí kinh khủng nhưng nó lại hết sức ấm áp, hơn mấy chục mấy trăm lần giày rơm.
Nhìn đôi ủng trên chân, Vệ Lạc cúi đầu thở dài một tiếng: trong thời đại vật chất thiếu thốn này, một người muốn mưu sinh là chuyện gian nan, quả thực là không có khả năng. Xem ra dù không muốn ở phủ công tử Kính Lăng nàng cũng phải ở thôi..
Khắp nơi cỏ cây tiêu điều, từng gốc đại thụ trọc trời đứng trơ trụi. Trên mỗi chạc cây đều bám đầy băng và tuyết thật dày. Tình cờ có trận gió thổi qua liền thổi bay băng và tuyết tứ tung khắp nơi. Bị băng tuyết rơi mạnh vào đầu thì đúng là ăn đau cực kỳ, hai người mới đầu còn chậm rãi, càng về sau lại càng đi nhanh.
Chỉ chốc lát, hai người liền đi tới trong sân viện. Hai người vừa xuất hiện, một thực khách liền vung tay quát: “Hai tiểu nhi, nhanh quét hết đám tuyết này đi!”
Hai người đồng thời cúi đầu đáp: “Dạ.”
Trong sân viện này, ngoại trừ bốn tạp dịch ở bên ngoài là ngang hàng với họ, còn lại bất kỳ kẻ nào cũng ở lớp cao hơn, đều có thể sai sử bọn họ. Vệ Lạc xem ra thì chỉ riêng thư phòng này quản lý có vẻ lộn xộn, sáu tạp dịch bọn họ ai cũng có thể sai sử, thường xuyên bị cho xoay quanh vô ích.
Sau khi đáp lời, hai người đều tự đến hậu viện cầm một cái chổi bắt đầu quét tuyết ở khu vực đã được phân.
Tố vừa làm vừa duỗi lỗ tai, lắng nghe âm thanh tranh luận và đọc to đến từ thư phòng.
Rất xa, một giọng nói cao dậy truyền đến, “Lần này công tử cố ý mời Thương Tế từ đất Tề, nghe nói Thương Tế này tài trí hơn người, học phú ba xe, mọi người không muốn xem thử một chút học thức của hắn sao?”
Giọng nói kia hơi dừng, lại cười lạnh nói tiếp: “Học phú ba xe! Muốn xem hết ba xe thẻ tre, ít nhất cũng phải ba mươi năm! Ta cũng không tin hắn có bản lĩnh như vậy!”
Giọng nói vừa rơi xuống, một giọng trầm khác lại truyền đến, “Thang Nguyên ngươi cũng là tài tử đất Tề, nghe nói Thương Tế khi thiếu niên đã cùng nổi danh với ngươi? Hà hà, tới hôm nay, hắn là thực khách nhất đẳng công tử thân mời, còn ngươi lại chỉ là tam đẳng!”
Giọng nói này thực thong thả, từ tốn mà mang theo chế giễu. Người tên Thang Nguyên kia hiển nhiên rất tức giận, tới nỗi liên thanh nói: “Ngươi, ngươi, ngươi tên thất phu này!”
Lúc này, một giọng trung niên hơi có vẻ thuần phác vang lên: “Hai vị vì một việc như thế mà tranh chấp ở đây, không sợ kẻ khác cười nhạo sao?”
Người trung niên này rõ ràng có chút uy tín, lời ông ta vừa ra, hai người kia đều á khẩu.
Một hồi yên tĩnh, một giọng thiếu niên có chút thanh thuý vang lên: “Công tử gần đây bận việc luyện kiếm, không một ai có ý lãnh quân, có ý một trận phân cao thấp với Tần sao?”
Giọng người trung niên thuần phác trầm xuống, “Tâm ý công tử khó lường, chúng ta thật khó biết.”
Vệ Lạc vừa nghe vừa suy nghĩ, tận đến giờ nàng vẫn không biết thời đại mình đang ở có phải thời Xuân Thu Chiến quốc nàng biết hay không. Nghe những người này nói chuyện, có thế nghe ra một vài thánh nhân vĩ đại trong lịch sử, như những người Nghiêu Thuấn Vũ Thang (1) đều đã tồn tại, nhưng những vĩ nhân thánh nhân trong miệng bọn họ lại dường như vượt quá những gì Vệ Lạc đã biết! Đương nhiên, hiểu biết về lịch sử của bản thân Vệ Lạc vốn rất sơ sài, đặc biệt là thời Xuân Thu Chiến quốc xa xôi này lại càng biết ít.
Tuyết rơi năm sáu lần nên quét không đi, Vệ Lạc và Tố đành phải đổi chỗ khác quét lại lần nữa. Sau nửa canh giờ, tuyết đọng tích thành một đống thật dày. Vệ Lạc đoán chừng hai người chỉ cần dùng một canh giờ nữa là có thể hoàn toàn dọn xong.
Chỉ là nàng vừa nghĩ thế thì trên bầu trời lại bay ra những bông tuyết, từng mảng từng mảng lớn.
Lần này hai người đều ngừng quét, cầm chổi chạy đến dưới mái hiên, ngửa đầu nhìn không trung, Tố run run phủi tuyết trên người, bĩu môi: “Kiểu này làm sao mà quét cho sạch!” Hắn nhăn mặt, hết sức buồn bực thở dài: “Một đợt tuyết thế này, coi như việc chúng ta làm vừa rồi thành công cốc. Chúng ta đứng ở đây không tới một hồi, thể nào cũng có người ra lệnh quét tuyết tiếp cho xem.”
Vệ Lạc lấy tay áo lau mồ hôi trên trán, mồ hôi nóng vừa chảy ra đã bị gió lạnh thổi khô, tức khắc lạnh buốt thấu xương. Nàng nghe Tố lải nhải, hé miệng cười cười không đáp.
Bấy giờ một đoàn mỹ cơ và mỹ thiếu niên khoác áo lông cáo, chân đi hài da hươu men theo con đường râm bóng trước viện đi qua, những người này đều phấn hồng đại bạch (2), xinh đẹp động lòng người.
Hai người Vệ Lạc ngẩng đầu nhìn thoáng qua, liền dời tầm mắt đi. Tiếng bước chân “lộp cộp” càng ngày càng gần, đột nhiên, một thiếu niên nhìn thanh tú mềm yếu cả kinh kêu lên: “Tố?”
Tố và Vệ Lạc đều ngẩn ra, theo âm thanh đi tới, chỉ thấy đám mỹ cơ và mỹ thiếu niên cũng nhìn sang bọn họ. Trong nhóm mỹ thiếu niên, một người mày kiếm môi hồng, mặt trắng như ngọc, đeo ngọc bội, chân đi hài nạm vàng trợn to mắt thẳng tắp nhìn Tố, cả kinh kêu lên: “Tố, ngươi không phải thực khách rồi sao? Sao vẫn là một tạp dịch quét tuyết thế này?”
Hắn vừa hỏi vừa đến gần hai người.
Thiếu niên này nhìn Vệ Lạc có chút quen mắt, không khỏi áp sát Tố thấp giọng hỏi: “Cũng là người Mi đại gia đưa tới?”
Tố gật đầu, hắn rũ mi mắt, môi mỏng mân thành một đường, nhẹ giọng trả lời: “Người này vốn không hoà hợp gì với ta.”
Thì ra là thế.
Mỹ thiếu niên nọ nhanh chân tới gần, cận mặt nhìn, Vệ Lạc đột nhiên phát hiện hắn còn thoa một lớp phấn gạo trắng mỏng, trên môi tô son. Hắn đã tuấn tú, lại trang điểm thêm, hơn nữa cảnh tuyết phía sau ánh chiếu, nhất thời khiến cả người đều có vẻ tuấn mỹ phấn điêu ngọc mài (mặt đẹp như tượng điêu khắc, da mịn như ngọc đã mài).
Đương nhiên, Vệ Lạc chẳng ưa kiểu tuấn mỹ này chút nào, nàng vội vàng rũ mắt, tận lực khiến tầm mắt mình không bay tới mặt thiếu niên này.
Mỹ thiếu niên đi thẳng đến khi cách hai người Vệ Lạc ba thước mới dừng lại, hắn vừa tới gần, trong đội ngũ kia cũng có bốn năm người tới đây, sau đó, toàn bộ đoàn người đều đi tới chỗ Vệ Lạc và Tố.
Mỹ thiếu niên đứng cách ba thước, bình tĩnh từ trên cao nhìn xuống đánh giá Tố, hắn nhìn từ đầu tới chân, lại từ chân lên đầu, rồi lại đi xuống, đặc biệt khi lướt qua ngoại bào bằng vải bố thô và giày da thú dưới chân, tầm mắt hắn cố ý dừng một chút, khoé miệng hiện lên một nụ cười trào phúng, thương hại.
Lộ ra tươi cười như thế, thiếu niên lại nhíu mày trái, chậm rãi nhỏ nhẹ nói: “Tố, ngươi không thích lấy sắc vui người, luôn nói ta vừa đáng thương mà cũng nực cười! Lại không biết rằng hiện giờ, ngươi đứng lặng lẽ trong gió tuyết, ta y phục xa hoa chỉnh tề, sênh ca rượu ngon không ngừng, vậy người nào mới là đáng buồn và nực cười?”
Mỹ thiếu niên nói tới đây, cười phì, liếc xéo Tố lại tiếp: “Tố, mời chỉ bảo ta!”
Tên này là nhất định phải nghe được Tố trả lời đây mà.
(1)những minh quân trong lịch sử(vua Nghiêu, vua Thuấn, vua Vũ triều Hạ và vua Thang triều Thương)
(2)phấn hồng đại bạch: thoa phấn hồng kẻ rõ mày. “Đại”(黛) là than vẽ lông mày của phụ nữ thời xưa.