Việt Cơ

Chương 157: Nỗi Nghi Hoặc Của Kính Lăng



Thái cơ nhanh nhẹn trượt lui ra sau thì đồng thời, mười mấy ca cơ đang quỳ rạp trên đất cũng đưa đẩy eo, hai tay mở ra, từ từ thẳng người lên, đứng vũ bộ đón lấy nàng ta.

Nhảy lâu như vậy mà đây mới là lần đầu tiên những vũ cơ này lộ mặt, quả nhiên ai nấy dung mạo bất phàm, đều là mỹ nhân vạn người chọn một.

Các nàng tay áo tung bay, vòng eo khẽ lắc, gương mặt trang nghiêm cực độ. Nhưng trong sự trang nghiêm này, phối hợp với vòng eo và cặp mông uyển chuyển đến lả lơi, phối hợp với cặp mắt liên tiếp đưa đẩy, sóng mắt rập rờn, càng khiến chúng nam nhân thêm ngứa ngáy vô hạn.

Lúc này, Vệ Lạc cảm giác được Nghĩa Tín quân phía sau siết chặt cánh tay. Hắn vùi đầu vào cổ nàng, trầm giọng gọi: “Lạc?”

“Ừm.”

Nghĩa Tín quân khẽ thở dài một tiếng, hơi dịch người nàng đi.

Cơ thể vừa di chuyển Vệ Lạc bỗng phát hiện, hóa ra nam nhân phía sau đã có phản ứng.

Nghĩa Tín quân dời nàng ra xa, để nàng khỏi vô ý lại đụng phải mình xong thì khẽ thở phào một hơi. Hơi thở ấy phả tới cần cổ nàng, nóng rát.

Vệ Lạc đỏ mặt, cúi đầu.

Bấy giờ, Hách ghé sát Nghĩa Tín quân, báo cáo chuyện thu nhận lễ vật vừa nãy.

Vệ Lạc nghe tiếng thảo luận rầm rì phía sau thì không nén được lòng thắc thỏm, chờ phản ứng của hắn.

Không hiểu vì sao, sau lần trùng phùng này, nàng biết rõ Nghĩa Tín quân chính là Tố, thế nhưng vẫn bất giác mà kính nể hắn.

Một lát sau, âm giọng trầm lạnh của Nghĩa Tín quân truyền đến, “Phụ nhân ta lấy hai thành đổi lấy, lại sẽ không có khả năng bảo vệ nàng ư? Hừ! Những công tử này quá là nực cười! Thật hết sức nực cười!”

Ngữ khí nặng nề, tràn lan phẫn nộ.

Vệ Lạc nghe đến đó thì tim thắt lại, không khỏi ngả vào hắn, nàng hơi nghiêng đầu, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên ôn nhu nhìn đối phương, thấp giọng thì thầm, “Tố, đừng tức mà.”

Nghĩa Tín quân nghe được giọng nàng, thình lình quay đầu lại.

Hắn vừa quay qua Vệ Lạc liền phát hiện trong đôi mắt hoa đào đang dâng lên một thứ căm phẫn tích tụ đầy thâm trầm. Có điều thứ căm phẫn ấy, khi đối diện đôi mắt mặc ngọc mang ôn nhu của Vệ Lạc lại chuyển thành một tiếng thở dài. Hắn khẽ than một tiếng, cúi đầu hôn lên trán nàng, lẩm bẩm: “Lạc của ta, có vẻ sắc khuynh thành là thế. Nếu có kẻ dám khinh khi, dẫu máu chảy thành sông thì sá gì?”

Âm giọng rất thấp rất thấp, loáng thoáng mơ hồ, hầu như không nghe được. Do âm thanh thật sự quá nhỏ, Vệ Lạc rõ ràng đã nghe thấu, nhưng vẫn nghi hoặc nhìn về phía hắn, không thể tin nổi rằng hắn sẽ thực sự thốt ra lời đó.

Vừa ngẩng đầu, nàng liền bắt gặp gương mặt tràn nét mệt mỏi của Nghĩa Tín quân.

Sự mệt mỏi ấy khiến Vệ Lạc thấy hổ thẹn trong lòng. Nàng đưa ngón tay ngọc thon thả ra, xoa nhẹ hàng mày rậm của hắn, hơi thở như lan nhỏ nhẹ: “Tố, ta là Lạc mà. Bất kể chuyện gì chúng ta cũng sẽ cùng nhau gánh vác.”

Nghĩa Tín quân nghe vậy thì mở choàng hai mắt, hắn nhìn thẳng vào Vệ Lạc, chậm rãi cúi xuống, đặt đầu lên bên cổ nàng, nhẹ nhàng cọ cọ, cùng nàng vành tai tóc mai âu yếm.

Lúc này, công tử Kính Lăng ngồi phía trước lại phát ra vài tiếng sặc rượu.

Hắn đưa tay áo che mặt, giấu đi tiếng ho gấp kia.

Một thực khách bước nhẹ đến sau lưng hắn, khom người hành lễ, thấp giọng hỏi: “Công tử không khỏe ạ?”

Câu hỏi của thực khách này tất nhiên là trong lời có lời, đến nay yến hội mới bắt đầu được bao lâu? Thế nhưng công tử Kính Lăng luôn luôn trầm ổn nội liễm lại liên tục thất thố.

Thêm một tràng ho khan, công tử Kính Lăng từ từ thả tay áo xuống.

Trên gương mặt tuấn tú còn mang chút đỏ ửng vì cơn ho, trong con ngươi lại âm trầm cực độ.

Hắn rũ mắt, đột nhiên gọi: “Trung Hành công.”

“Vâng.”

“Bao Tự khiến U Vương mê luyến, vì giành được nụ cười của nàng mà không ngại phóng hỏa. Nữ nhân tuyệt sắc thế gian này, có phải đều sẽ làm trượng phu thiên hạ thần hồn mất cả, tiến thoái lưỡng nan, vì tiếp cận mọi cách cùng mưu, đã tuyệt vứt bỏ, mà cõi lòng như thiêu như đốt?”

Nửa ngày sau, thực khách Trung Hành công mới chần chờ trả lời: “Có lẽ vậy.”

Công tử Kính Lăng đưa tay với lấy ly rượu trên kỷ, hắn lắc lắc rượu, môi mỏng khẽ mở, lại thì thào hỏi: “Phụ nhân tuyệt sắc nơi đây, ngươi phen này trông thấy, có từng như thế?”

Trung Hành công ngẩn ra.

Hắn ngẩng đầu liếc qua Thái cơ đang bay bổng điệu vũ phi tiên, sau khi quan sát mấy lần lại chuyển sang xem xét tỉ mỉ Vệ Lạc.

Nửa ngày, hắn gật đầu nói: “Thần xưa nay không ham mê nữ sắc, song hai phụ nhân nơi đây, thần xem mà cũng rung động.”

Công tử Kính Lăng im lặng thật lâu.

Mãi sau hắn mới lại thấp giọng hỏi: “Hai phụ nhân đều là vậy?”

“Vâng.”

“Có muốn chiếm làm của mình?”

…”Tuyệt sắc bực này, là nguồn cơn chuốc họa, thần chẳng dám có ý.”

Hồi lâu, công tử Kính Lăng gật đầu, hắn dường như nhẹ nhõm hẳn, gương mặt tuấn tú đã không còn thâm trầm như trước, “Đêm nay sau tiệc tan, tiếp Thái cơ vào phủ.”

“Công tử?”

“Đừng nhiều lời nữa!”

“Dạ.”

Công tử Kính Lăng phất phất tay, lệnh Trung Hành công lui đi.

Hắn lúc này, tựa hồ thực sự đã cởi xuống gánh nặng trong lòng, ung dung dựa vào tháp rồi, một đôi mắt thẳm sâu màn đêm cũng bắt đầu đầy hứng thú đánh giá Thái cơ.

Hắn nhìn rồi lại nhìn, đột nhiên mi tâm giật giật, không khỏi ngoảnh đầu, trông về hướng Vệ Lạc.

Vừa thoáng liếc qua một cái hắn đã cuống quýt thu tầm mắt, lại chăm chăm vào Thái cơ.

Chỉ giây lát hắn lại đưa tay lên mi tâm, tỉ mỉ x0a nắn, một mặt đăm chiêu.

Vệ Lạc cũng đang lẳng lặng xem màn múa của Thái cơ.

Dựa theo quy tắc, sau màn múa này, Thái cơ sẽ đến đây bồi tiệc, mà đợt vấn đáp chính thức đầu tiên cũng sẽ đồng thời tiến hành.

Tâm tư Vệ Lạc xoay vòng, âm thầm cân nhắc những tình huống có thể xảy ra.

Bấy giờ, bên hông nàng lại bị siết lấy.

Cảm nhận được hơi thở của Nghĩa Tín quân phả vào cổ, Vệ Lạc đương suy tư khẽ hỏi:

“Tố, Thái cơ này thân thế ra sao?”

Nghĩa Tín quân ngẩn ra, hắn từ bên cổ nàng ngẩng đầu lên, sau khi cẩn thận quan sát Thái cơ lại quay sang Vệ Lạc.

Vừa quay đầu hắn liền khẽ nhíu mày, có phần ngạc nhiên nói: “Lạc, hình như khuôn mặt nàng ta có chút tương tự nàng! Nàng ta là công chúa nước Thái, vậy Lạc?”

Quả nhiên ngay cả hắn cũng nhận ra rồi. Trong sân tiệc nhiều người như vậy, chỉ mình cùng Thái cơ là nổi bật nhất, Vệ Lạc biết sớm muộn gì cũng sẽ càng nhiều nam nhân phát hiện nàng ta và mình giống nhau. Do đó để Nghĩa Tín quân đâm sinh nghi chuyện này, đối với Vệ Lạc mà nói cũng chẳng phải việc xấu.

Vệ Lạc rũ mắt, thầm ngẫm nghĩ, đối với câu hỏi phía sau của Nghĩa Tín quân nàng không hề trả lời.

Nàng không biết trả lời thế nào, nàng chẳng thể nói với Nghĩa Tín quân rằng, bản thân chính là Tứ công chúa nước Việt, nữ nhân vốn nên là đích thê(vợ cả) của công tử Kính Lăng!

Bí mật như thế, càng ít người biết nàng càng an toàn. Đây không còn là vấn đề tín nhiệm hay không nữa.

Song nàng lại không hề muốn nói dối hắn, phút chốc chỉ đành trầm mặc.

Nghĩa Tín quân chăm chú nhìn Vệ Lạc, tinh tế đánh giá nàng vài lần rồi cũng không truy hỏi nàng thêm, mà giải thích cặn kẽ: “Cơ này là con gái Thái hầu trước, em gái Thái hầu bây giờ.”

Vệ Lạc quay đầu nhìn hắn, chớp chớp mắt: “Với tôn vị công chúa, cớ chi lại thành một ca cơ đại gia?”

Nghĩa Tín quân cảm thán: “Nói ra thì chuyện này cũng ly kỳ. Thế gian đồn rằng, cơ này không muốn gả xa quê hương, tự tiện li nhà lìa nước, tự nguyện trở thành ca cơ. Thứ phụ nhân này, thà rằng phiêu bạt các nước, cùng vô số trượng phu thành trọn một đêm hoan, cũng không nguyện gả cho một phu chủ, hưởng thụ vinh hoa phú quý, quả là ô danh Thái hầu!”

Hắn nói tới đó, cười cười lại rằng: “Song, đó có lẽ cũng ẩn nội tình, không phải việc chúng ta biết được.”

Ngữ khí hắn đầy dè bỉu phản đối. Cũng phải, trong thiên hạ, nam nhân nào sẽ quan tâm một ca cơ?


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.