Hôm nay những lời Tiểu Huyền nói bên ngoài điện Thái An như một hòn đá khuấy động ngàn lớp sóng.
Những đại thần trong triều vốn ủng hộ hoàng thái tử, lập tức phản ứng lại, họ không tiếc liều chết cũng phải can gián, muốn Vệ Sóc đem chuyện này giao cho Tam Pháp Ty xét xử công bằng, bởi vì biết đây là một cơ hội tốt để thay đổi cục diện, ra sức đẩy sự việc càng lớn càng tốt.
Mấy kẻ bộ hạ cũ còn lại của Võ Đức Đế đột nhiên lại hoài nghi tại sao ông ta bỗng nhiên phát bệnh cuồng, họ không dám trực tiếp nghi ngờ Vệ Sóc, liền đặt ánh mắt nghi ngờ lên người Tiểu Huyền và Diêm Vũ, hai nữ tử này đều mang trên mình huyết hải thâm thù, động cơ ẩn náu trong cung nhiều năm, không thể không khiến người ta sinh nghi.
Bên tai có những tiếng ồn ào khác nhau, trong một mảnh hỗn loạn, Vệ Sóc lại cảm thấy bình tĩnh trở lại: “Chuyện hôm nay tạm thời gác lại, vẫn còn một số việc cần phải làm rõ, ba ngày sau, bổn cung sẽ cho các khanh một lời giải thích.”
Sau khi lui hết mọi người, Vệ Sóc cùng Diêm Vũ trở về thư phòng Đông Cung.
Quyết định trong lòng từng do dự, phân vân dần dần trở nên rõ ràng, ngẩng mắt lên, ánh mắt chàng chạm phải Diêm Vũ, chàng chậm rãi mở miệng: “Hôm nay vì sao nàng lại ngăn ta?”
“Có lẽ là vì ta… quá ích kỷ.” Diêm Vũ như đã hạ quyết tâm gì đó, “Ta biết vì sao Thẩm Tri Chương lại sẵn lòng giúp chàng, ông ta đã đến tuổi này, trong nhà lại chỉ có một nữ nhi, cách ổn thỏa nhất không gì bằng liên hôn. Ta cũng biết vì sao Tiểu Huyền ép chàng đưa ra quyết định, bởi vì nàng ta sợ sự thật từ miệng ta nói ra sẽ khiến chàng thay đổi ý định, thực ra Vương công công là muốn dùng cái chết của mình, đổi lấy chàng hạ quyết tâm trở mặt với bệ hạ.”
Trong đôi mắt Vệ Sóc lóe lên một tia cảm động, chàng cúi đầu cười tự giễu: “Nàng không phải ích kỷ, mà là không muốn thấy ta lại bị người khác kéo vào phải không?”
Chàng từ đầu đến cuối đều biết, cuối cùng mình sẽ không đáp ứng yêu cầu của Thẩm Tri Chương, mà những thủ đoạn giả vờ kia chẳng qua là học theo cách họ đối đãi với mình, chỉ là xem mèo vẽ hổ mà thôi, đối với Vệ Sóc mà nói thực sự quá đơn giản, chỉ cần chàng chịu giả vờ, đã có khối kẻ tranh nhau đuổi theo. Còn cái chết của Vương công công, chàng cũng đã đoán ra nguyên do, không nói ra, quả thật cũng có chút tâm tư đê tiện, chàng cho rằng lấy đạo của người trị lại người cũng không phải là không được, dù sao Vệ Nghị trước kia cũng từng đối xử với chàng như vậy.
Chuyện trước kia chàng coi là đáng khinh nhất, giờ lại làm thành thạo đến vậy, nếu không phải vì nàng, có lẽ chính mình sẽ sa vào vực sâu quyền lực này, không thể thoát ra.
Ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ khép hờ, dịu dàng bao phủ hai người trong phòng, đôi mắt Diêm Vũ lấp lánh ánh sáng kiên định, nàng hít sâu một hơi, nhẹ nhàng tiến lại gần Vệ Sóc, mỗi bước đi đều cẩn thận: “Nếu chàng ngồi lên vị trí đó trong tình huống này, mới chính là thực sự bị người khác lôi kéo, chàng sẽ đi vào con đường cũ của phụ thân chàng, những người này ngày hôm nay, sau này nếu chàng đụng chạm đến lợi ích của họ, họ sẽ dùng chuyện hôm nay ra ép buộc, chỉ trích chàng. Dù chàng có bất hòa với bệ hạ, nhưng rốt cuộc người là phụ thân ruột của chàng, họ sẽ dùng tội lỗi hôm nay định cho Võ Đức Đế để chỉ trích chàng.”
Vệ Sóc nhận ra sự tiến lại gần của nàng, khẽ ngẩng đầu lên, sau khi nghe xong những lời này, trong mắt có cả sự ngạc nhiên lẫn mong đợi.
Diêm Vũ từ từ đưa môi lại gần má chàng, khi được chạm vào, Vệ Sóc đột nhiên cảm thấy một luồng ấm áp từ trong lòng trào dâng, nhanh chóng lan tỏa khắp cơ thể, chàng chưa từng cảm nhận được một nụ hôn dịu dàng và sâu sắc như vậy, tựa như nàng đã đổ hết tất cả tình yêu vào khoảnh khắc này.
Vệ Sóc ôm lấy nàng cũng như dùng hết sức lực, đầu ngón tay đều bóp đến trắng bệch, “Ông ấy, trong lòng ta vẫn luôn là một bí ẩn. Mối quan hệ giữa chúng ta luôn bị bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc, không thể tan đi, ta nhớ hồi nhỏ cũng từng thử tiếp cận ông ấy, hy vọng nhận được sự yêu thương và công nhận của ông ấy, nhưng ông ấy luôn lạnh nhạt, xa cách, sau này mẫu thân đi rồi, Ngũ đệ cũng đi rồi, ta dần hiểu ra, trái tim ông ấy, chưa từng mở ra với bất kỳ ai. Mà đáng thương là… đến hôm nay ta mới ý thức được, tất cả những người có huyết mạch liên kết với ta, lại chỉ còn mỗi ông ấy.”
Những tâm sự chưa từng tiết lộ với bất kỳ ai, đêm nay như dòng sông mở cửa, đột nhiên tuôn trào, ào ạt mà đến, khóe mắt Vệ Sóc ướt đẫm: “Ta thực sự từng thử cố gắng thông cảm ông ấy. Nhưng sự lựa chọn của ông ấy luôn khiến ta thất vọng, đau lòng, vì quyền lực, ông ấy không tiếc hy sinh tất cả, bao gồm cả ta, đứa nhi tử này. Thực ra khi ta biết Ngũ đệ là do ông ấy hạ lệnh bắn chết, trong lòng cũng không quá ngạc nhiên, bởi vì đó chính là ông ấy, Tề Quốc Công Vệ Nghị, cao cao tại thượng, Võ Đức Đế không dung sự bất tuân, một người vì quyền lực có thể không màng tất cả.”
“Ta nghĩ, chàng đã quyết định xong phải xử lý thế nào rồi.” Diêm Vũ đưa tay ôm lấy vai chàng, áp mặt vào ngực chàng, cố gắng an ủi, “Minh Phi, dù chàng làm thế nào, ta cũng sẽ chọn đứng về phía chàng, ở bên cạnh chàng.”
Ánh mắt Vệ Sóc kiên định: “Giữa chúng ta từ lâu đã không còn tình cảm và sự tin tưởng giữa cha con, chỉ còn lại là quân thần. Bây giờ, ta phải thực hiện trách nhiệm của mình, vì những sinh mạng vô tội mà đòi lại công đạo, còn ông ấy, chỉ là một tội nhân đang chờ đợi nhận sự phán xét, tất cả mọi người đều phải trả giá cho tội lỗi mình gây ra.”
Diêm Vũ vì những lời này mà cảm động, tình cảm nồng nhiệt chưa từng có bùng cháy trong lòng nàng, nóng bỏng như lửa.
Nàng nhón chân ôm chặt lấy cổ Vệ Sóc, sau đó hôn lên môi chàng, dường như ngay cả thời gian cũng đã ngừng lại.
Nụ hôn nóng bỏng như ngọn lửa, lại quấn quýt như làn nước thu, không biết là ai chủ động trước, đến khi hoàn hồn lại, một ngón tay của Vệ Sóc đã chôn vào bên trong cơ thể nàng, chậm rãi theo dịch nước ra vào rồi thêm ngón thứ hai.
Hai ngón tay thon dài cùng lúc ra vào bên trong nơi mềm mại ấy, chẳng mấy chốc đã khiến nó mở rộng thành tư thế thuận tiện để giao hoan.
“Trân Trân..” Giọng chàng trầm thấp, khàn khàn ẩn chứa chút mị hoặc, động tác trên tay không ngừng, trái lại còn tăng tốc độ ra vào, như đang dụ dỗ, “Có thể muốn nàng chứ?”
“… Ưm, ừm…” Diêm Vũ không chống cự sự thân mật quá mức này, nơi tiểu huyệt bị ngón tay chống đỡ ngoài cảm giác sưng đau, cũng sinh ra từng trận khoái cảm, nàng đột nhiên khao khát có được nhiều hơn, muốn chàng đi vào toàn bộ, chỉ có sự kết hợp chặt chẽ như vậy, mới có thể khiến nàng cảm thấy, mình thật sự chiếm hữu được chàng.
Không cần quá nhiều lời, giờ phút này cửa huyệt co thắt từng cơn và nếp thịt đang cuộn trào đã cho chàng câu trả lời.
Cảm nhận được sự co rút run rẩy từ đầu ngón tay, Vệ Sóc ngậm lấy môi nàng, hôn càng thêm nồng nhiệt: “Trân Trân, sao ta lại thích nàng nhiều đến vậy… dù có bảo ta chết ngay lập tức, ta cũng cam lòng.”
Nơi riêng tư và nhạy cảm nhất của cơ thể đang bị đùa nghịch một cách thô bạo, nhưng dù động tác của chàng nặng nề, tình ý cũng đậm sâu, Diêm Vũ nghẹn ngào dưới thân chàng, nâng mặt chàng, từ kẽ hở của nụ hôn rên rỉ nói, không rõ giọng mũi nặng trĩu kia là vì yêu hay vì dục, một lời khẳng định: “Chàng sẽ không chết, chàng sẽ sống thật tốt, sống lâu trăm tuổi. Chàng còn phải cùng ta đi xem hoàng hôn bên dòng sông dài, đi xem những cảnh sắc chưa từng thấy trên đời này.”
______