{Kết truyện 3, với Phong Dao là nam chính}
Tôi thật sự không muốn gặp Châu Độ, nếu anh ấy nói điều gì đó vượt quá giới hạn, có lẽ tôi sẽ mất đi một người bạn tốt có thể ở bên cạnh mình lâu dài.
Tôi không muốn vậy.
Vì vậy cuối cùng tôi chọn cách trốn tránh, định rời khỏi căn hộ trước khi anh ấy đến.
Không ngờ vừa mở cửa căn hộ, liền nghe thấy tiếng mở cửa từ căn hộ bên cạnh.
Phong Dao bước ra với bộ vest đen cực kỳ phong cách, cởi hai khuy áo, vừa trang nghiêm vừa có chút lười biếng tự do.
“Trùng hợp quá, Chỉ Chỉ cũng ra ngoài à?”
Anh ấy nhìn thấy tôi, đôi mắt đào hoa tràn ngập ý cười.
Tôi bị bộ đồ trang trọng của Phong Dao làm cho bất ngờ, chậm chạp gật đầu: “Ừm, anh Phong có vẻ sắp tham gia sự kiện gì đó à, còn mặc vest nữa.”
Anh ấy không trả lời, đột nhiên nheo mắt hỏi tôi: “Em có việc gấp à?”
“Không, chỉ đi dạo thôi.” Tôi ngẩn người đáp.
Phong Dao liền cười khẽ: “Thế thì tốt quá, vừa hay buổi diễn của tôi thiếu một người mẫu, Chỉ Chỉ giúp tôi nhé!”
“Không-“
Lời từ chối chưa kịp nói ra, tôi đã bị anh ấy nắm tay kéo vào thang máy.
Trong suốt khoảng thời gian đó, dù tôi nói không có kinh nghiệm, thân hình không đẹp, không thể hiện được vẻ đẹp của thiết kế, Phong Dao chỉ cười nhẹ và đáp lại bằng một câu khiến tôi cứng họng:
“Không ai thể hiện được vẻ đẹp của tác phẩm tôi bằng nàng thơ của tôi.”
“Đừng bao giờ nghi ngờ gu thẩm mỹ của một nhà thiết kế.”
Tôi á khẩu không nói được gì.
“Đinh đoong.”
Thang máy đến tầng một.
Phong Dao vẫn nắm tay tôi bước ra khỏi thang máy, vừa quay người lại, tôi đã thấy một bóng dáng cao gầy quen thuộc đang cúi đầu xem điện thoại, bước nhanh về phía này.
“Châu Độ đến nhanh quá!”
Tôi sợ đến tim ngừng đ ậ p, định mệnh đáng g ʜ ét, càng không muốn chuyện gì xảy ra, chuyện đó càng xảy ra.
Muốn quay lại thang máy, nhưng thang máy đã đi lên, chắc chắn đợi không kịp, xung quanh cũng không có chỗ nào để trốn.
“Làm sao đây…” Tôi lo lắng đến mức gần như quay vòng vòng.
Phong Dao nghiêng đầu nhìn tôi, giọng điệu thắc mắc: “Có chuyện gì vậy Chỉ Chỉ?”
Nhìn Châu Độ càng lúc càng gần, dường như sắp ngẩng đầu, tôi hoảng hốt chui đầu vào ng ự c Phong Dao.
Ôm lấy eo anh ấy quay một vòng, tôi dựa lưng vào tường, để Phong Dao che mặt mình.
Phía trên vang lên một tiếng cười khẽ: “Chỉ Chỉ thật chủ động.”
Tóc tôi bị một đôi tay nhẹ nhàng vuốt v e, Phong Dao thì thầm: “Trốn người thế này không được đâu, để tôi giúp em.”
Anh ấy kéo dãn khoảng cách giữa chúng tôi một chút, tay phải chống lên tường che khuất phần lớn gương mặt tôi, tay trái nâng cằm tôi, cúi đầu tiến sát lại.
Mắt tôi như sóng lớn nổi lên, ngây người ra.
Vùng vẫy sẽ bị Châu Độ phát hiện, không vùng vẫy thì sẽ bị Phong Dao hôn.
Điều bất ngờ là, anh ấy chỉ đặt ngón cái lên môi tôi, chỉ là mượn góc độ để hôn ngón tay mình.
“Chỉ Chỉ chưa đồng ý làm bạn gái tôi, tôi sẽ không dễ dàng vượt qua giới hạn.”
Phong Dao nói khẽ, đôi mắt đào hoa ẩn chứa sự nghiêm túc.
Người luôn đùa gi ỡ n, t r êu c h ọc tôi như Phong Dao trong lúc này lại bất ngờ tuân thủ quy tắc.
Gặp ánh mắt anh ấy, tôi gần như bị cảm xúc nóng bỏng trong đó làm tan chảy.
“Nhắm mắt lại, anh ta đến rồi.”
Tiếng bước chân của Châu Độ ngày càng gần, khi cậu ấy đi ngang qua chúng tôi, tôi vô thức dán chặt vào Phong Dao, nín thở nghe thấy bước chân cậu ấy dừng lại một chút.
“Đinh đoong.”
Có người từ tầng trên đi xuống, Châu Độ không chần chừ mà bước vào thang máy.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Vài phút trôi qua, Phong Dao vẫn chưa có ý định buông tôi ra.
Tôi chọc chọc vào hông anh ấy: “Anh Phong, người đi rồi, có thể thả tôi ra được rồi.”
Phong Dao ôm chặt tôi một chút, thở dài: “Chỉ Chỉ thật t à n n h ẫ n, dùng xong là bỏ.”
Sao anh ấy lại nói tôi như người x ấu x a vậy.
Tôi định mở miệng giải thích, lại nghe anh ấy nói: “Nhưng tôi cam tâm tình nguyện.”
“Đi thôi, buổi diễn sắp bắt đầu rồi.”
– —
Lần đầu tiên đến buổi trình diễn thời trang, thấy cả khán giả dưới khán đài cũng ăn mặc rất phong cách, tôi cảm thấy nỗi s ợ h ã i người sành điệu của mình sắp tái phát.
Phong Dao kéo tôi vào phòng trang điểm của người mẫu ở hậu trường, nhìn qua toàn là các cô gái chân dài cao trên một mét bảy, ngồi xuống trang điểm mà chân dường như cũng không duỗi thẳng ra được.
Ngay khi Phong Dao bước vào, ánh mắt của các người mẫu đều tập trung vào anh ấy.
“Emily, đây là người mẫu sẽ diễn chung với tôi ở cuối, cậu trang điểm cho cô ấy phù hợp nhé.”
Phong Dao nói với một chàng trai có mái tóc xanh lục và khuôn mặt thanh tú.
Emily nháy mắt với tôi, giọng điệu phóng đại: “Ồ~ hóa ra là cô ấy à~”
“Lại đây bảo bối, tôi đảm bảo sẽ làm cả khán phòng kinh ngạc vì cô.
Anh ấy vẫy tay ra hiệu cho tôi ngồi xuống.
“Đừng gọi bảo bối lung tung.”
Phong Dao nheo mắt, giọng điệu ôn hòa nhưng nụ cười trên môi lại khiến người ta lạnh sống lưng.
Emily giơ tay đầu hàng: “Không dám nữa, không dám nữa. Anh cũng đừng đứng đây nữa, bên tổ chức vừa mới tìm anh đấy, mau đi đi.”
Phong Dao nháy mắt với tôi: “Đừng căng thẳng, tôi sẽ quay lại nhanh thôi.”
Tôi cứng ngắc gật đầu, cảm thấy những ánh mắt phía sau như muốn xuyên thủng tôi.
“Ngẩng đầu lên, bé con, để tôi xem cô hợp với kiểu trang điểm nào.” Emily ngắm nghía khuôn mặt tôi.
Tôi ngoan ngoãn làm theo, để anh ấy tự do trang điểm cho mình.
Không biết bao lâu trôi qua, Emily cuối cùng cũng đặt cọ trang điểm xuống, nhìn tôi từ trên xuống dưới tỏ vẻ kinh ngạc: “Quá đẹp, không hổ danh là nàng thơ của Dao.”
Tôi nhìn mình trong gương, khuôn mặt không trang điểm quá đậm, chỉ khéo léo chỉnh sửa các khuyết điểm, nhưng trông rõ ràng tinh tế hơn nhiều.
Ừm, giống như phiên bản cao cấp của chính mình.
Tôi nghĩ.
Lúc này, có người gọi Emily đi giúp, tôi bị bỏ lại trên ghế không có việc gì làm.
Những người mẫu khác trong phòng tôi không quen biết, nhưng cảm nhận được sự đị c h ý từ họ vì Phong Dao.
Tôi không muốn gây chuyện, nên chọn cách cúi đầu chơi điện thoại để giảm bớt sự hiện diện của mình.
“Này, cô dựa vào đâu mà diễn cùng Phong Dao, một người mẫu vô danh như cô lại chiếm vị trí vốn thuộc về tôi.”
Một giọng nữ hùng hổ vang lên bên cạnh.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, thấy một người mẫu trẻ mặt mày không mấy thiện cảm đứng đó.
Lông mày sắc lẹm khiến cô ta trông đặc biệt chua ngoa.
Nghe ý của cô ta, là tôi đã cư ớ p vị trí của cô ta?
“Tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi, là Phong Dao nói thiếu một người mẫu nên gọi tôi đến giúp, nếu đây vốn là vị trí của cô, lát nữa anh ấy về cô có thể trực tiếp hỏi anh ấy.”
Tôi không định đôi co về chuyện “người mẫu vô danh”, giọng điệu ôn hòa giải thích.
Người mẫu nhướng mày, giọng điệu càng thêm ác ý: “Cô đang khoe khoang mối quan hệ thân thiết với Dao à, cô ngủ với anh ấy phải không?”
Tôi nhíu chặt lông mày, hoàn toàn không hiểu nổi suy nghĩ kỳ lạ của cô ta.
“Chỉ có những kẻ trong đầu toàn ý nghĩ bẩn thỉu mới dễ dàng đoán mò người khác thành như vậy, tôi và anh ấy chỉ là bạn.”
“Khi Phong Dao có mặt cô không dám hỏi trực tiếp tại sao không phải là mình, đợi khi không có ai mới đến đây ʜống ʜách, thật sự nghĩ tôi dễ b ắ t ɴ ạ t?”
Tôi ngồi trên ghế khoanh tay, nhìn cô ta từ trên xuống dưới, cười lạnh một tiếng.
Bộ dạng này, theo kinh nghiệm của cư dân mạng, có sức sát thương không nhỏ.
Người mẫu quả nhiên nổi g iậ n, định ra tay với tôi ngay trước mặt mọi người.
Tay cô ta vừa giơ lên, đã bị người đứng sau nắm chặt cổ tay không chút nương tay, đaᴜ đến mức kêu lên.
Tôi ngạc nhiên tròn mắt: “Anh Phong?”
Vẻ mặt cao ngạo của người mẫu biến mất, chỉ còn lại nỗi sợ h ã i sâu sắc.
Phong Dao lúc nào cũng tươi cười lúc này lại lạnh mặt, khí thế bức người khiến ai cũng phải rùng mình.
“Cho dù không có Chỉ Chỉ, cô cũng không phải là người diễn cuối, trước khi mơ mộng hãy hỏi xem mình có xứng đáng không.”
Anh ấy nói từng chữ một.
“Cô bị sa thải, c ú t.”
Phong Dao buông tay người mẫu, không để cô ta kịp nói gì đã bảo người xung quanh kéo cô ta ra ngoài.
Anh ấy cúi đầu cẩn thận lau sạch ngón tay bằng khăn tay, rồi ném khăn vào thùng rác với vẻ mặt g h é t bỏ.
Khi quay lại nhìn tôi, Phong Dao lại trở về với vẻ tươi cười thường ngày, không quá nghiêm túc.
“Chỉ Chỉ thật sự khiến tôi bất ngờ mọi lúc mọi nơi, bị nhắm vào cũng không lép vế.”
Tôi nghiêng đầu cười: “Ai bảo tôi vốn dĩ đã có lý.”
Phong Dao ngẩn ra một lúc, cúi đầu cười: “Tôi hối hận rồi.”
“Hối hận gì?”
“Hối hận đã đưa nàng thơ của tôi lên sân khấu, ánh mắt mọi người đều sẽ dừng lại vì em, tôi sẽ g h e n tị.”
Anh ấy nhìn vào mắt tôi, đôi mắt đào hoa ẩn chứa sự dịu dàng say đắm.
– —
Phong Dao dẫn tôi bước lên sân khấu, tiếng máy ảnh liên tục vang lên.
Ánh đèn chói lóa.
Lẽ ra phải căng thẳng, nhưng người bên cạnh bình thản lại cho tôi sự dũng cảm và an toàn vô hạn.
Trước khi bước đi anh ấy nói với tôi: “Em không phải là người mẫu, em là nàng thơ của tôi, chỉ cần đứng đó là đủ rồi.”
Phong Dao và tôi đi đến giữa sân khấu, anh ấy dừng lại.
Tôi ngạc nhiên liếc nhìn anh ấy.
“Đây là buổi diễn đầu tiên của tôi khi trở về nước, nhìn vào biểu cảm của các bạn, có thể thấy buổi diễn này rất thành công.” Giọng Phong Dao đầy tự tin.
“Nhiều bạn bè đã nói tôi là “thiên tài bị lãng quên”, ba năm trước từng kinh ngạc trong khoảnh khắc rồi lặng lẽ biến mất ra nước ngoài, không còn tác phẩm nào đáng chú ý.”
“Bây giờ tôi đã trở lại, mang theo nàng thơ của tôi.”
Anh ấy nghiêng đầu nhìn tôi mỉm cười dịu dàng.
“Không có cô ấy, sẽ không có buổi diễn này. Khi tôi cạn kiệt cảm hứng, cô ấy như ánh sáng chiếu rọi thế giới của tôi, trở thành linh hồn của tác phẩm, nguồn cảm hứng của tôi…”
“Cảm ơn nàng thơ của tôi.”
Tiếng vỗ tay dưới khán đài vang dội, nhưng trong mắt tôi chỉ có đôi mắt đào hoa lấp lánh của Phong Dao.
Hỏng rồi, có chút rung động.
(Kết thúc với Phong Dao.)