Cho nên tay của Thẩm Thư được bảo dưỡng rất tốt, vừa mềm mại vừa ấm áp, lòng bàn tay không hề có vết chai nào, thoạt nhìn trông như chưa từng làm việc gì nặng.
Xúc cảm mềm mại ấm áp làm Hàn Tử Việt vô thức siết chặt tay lại. Thẩm Thư ngoan ngoãn để Hàn Tử Việt giữ chặt tay kéo cậu đi theo anh vào trong sảnh tiệc.
Hàn Tử Việt một tay ôm Tiêu Tiêu, tay kia nắm tay Thẩm Thư mới vừa đi vào bên trong thì đúng lúc gặp được ba mẹ của Tiêu Tiêu đang đi tìm cậu nhóc.
Người phụ nữ Omega xinh đẹp dịu dàng đón lấy Tiêu Tiêu từ trong tay Hàn Tử Việt, Alpha ở bên cạnh thì đang cố ý giáo huấn đứa con trai chạy loạn của mình, hỏi cậu nhóc chỉ có một mình mà chạy đi đâu, lỡ như bị lạc đường thì phải làm sao?
Tiêu Tiêu vốn dĩ muốn giải thích với ba mình, nhưng khi thấy ba ba vẫn cứ giữ vẻ mặt nghiêm khắc giáo huấn liền lập tức giận dỗi, trong đôi mắt to tròn dâng lên nước mắt nhưng không rơi xuống, miệng nhỏ mím lại chuẩn bị khóc thút thít.
Alpha vừa thấy con trai sắp khóc liền lo lắng, lập tức hạ giọng dỗ dành cậu nhóc. Tiêu Tiêu quay đầu lại hừ một tiếng, chôn sâu vào trong ngực mẹ không thèm để ý đến ba ba nữa.
Dỗ dành cả nửa ngày mới dỗ được cho Tiêu Tiêu mỉm cười. Mà trong lúc đó, Hàn Tử Việt vẫn luôn nắm lấy tay Thẩm Thư không hề buông ra.
Bữa tiệc còn chưa kết thúc, Tiêu Tiêu đã mệt đến mức nằm ngáp trong vòng tay của mẹ, vì thế Alpha đi tìm Hàn Tử Việt chào tạm biệt rồi chuẩn bị đưa hai mẹ con về nhà.
Trước lúc rời đi, Tiêu Tiêu bỗng nhiên muốn ôm chào tạm biệt Thẩm Thư một cái, Thẩm Thư mang theo vài phần kinh ngạc còn có vài phần ngượng ngùng đón lấy cậu nhóc từ trong lòng ngực mẹ Tiêu Tiêu.
Sau khi ôm xong, Tiêu Tiêu trở lại vòng tay của mẹ mình, còn không quên quay đầu lại nói một câu: “Tạm biệt anh trai nha!”
Ngay khi lời này vừa nói ra, cha mẹ của Tiêu Tiêu đều không nhịn được mà bật cười một tiếng.
Ba của Tiêu Tiêu còn dùng ánh mắt trêu chọc nhìn sang người bạn thân của mình, cười nói: “Tiêu Tiêu, con không thể gọi là anh trai được, nếu con gọi là anh trai thì bối phận sẽ loạn mất.”
Thẩm Thư bị Hàn Tử Việt nắm tay, khi nghe thấy lời của ba Tiêu Tiêu liền bất giác đỏ cả mặt.
Nếu xét về tuổi tác thì Tiêu Tiêu gọi cậu là anh trai cũng không có gì sai, nhưng vì ba của Tiêu Tiêu là bạn thân của Hàn Tử Việt mà cậu lại kết hôn với anh nên Tiêu Tiêu không thể gọi cậu là anh trai được.
“Vậy con nên gọi như thế nào đây ạ?” Tuổi của Tiêu Tiêu còn nhỏ nên nghĩ cái gì liền theo thói quen hỏi ra.
“Vậy con đi hỏi chú Tử Việt của con đi, để xem rốt cuộc con nên gọi như thế nào?” Ba Tiêu Tiêu dứt khoát cho cậu nhóc tự đi hỏi.
Hàn Tử Việt làm sao không đoán được ý của bạn mình chứ, đây là đang ẩn ý trêu ghẹo anh cưới một Omega trẻ tuổi hơn mình rất nhiều mà.
“Chú Tử Việt ơi, Tiêu Tiêu nên gọi anh ấy là gì đây ạ?” Tiêu Tiêu ngoan ngoãn hỏi.
Hàn Tử Việt xoa xoa đầu Tiêu Tiêu, hiếm khi bị bối rối trước một câu hỏi.
Theo lý thuyết thì hẳn nên gọi là cô, nhưng Thẩm Thư mặc dù là Omega nhưng lại không phải phụ nữ, cho nên gọi là cô thì thực sự cũng không thích hợp lắm.
Hàn Tử Việt suy nghĩ một chút mới trả lời: “Con kêu chú là gì thì cứ kêu anh ấy như vậy.”
“Vậy tạm biệt chú nhỏ nha!” Tiêu Tiêu vẫy vẫy tay chào tạm biệt Thẩm Thư.
Bởi vì nhóc cảm thấy rõ ràng nên gọi Thẩm Thư là anh trai, nhưng lại không thể gọi là anh mà lại là chú, thế là Tiêu Tiêu tự mình thêm vào một chữ “nhỏ”.
Kết quả làm ba mẹ Tiêu Tiêu không thể không cười phá lên, đặc biệt là Hàn Tử Việt khi thấy khuôn mặt đỏ bừng của Thẩm Thư thì khóe miệng cũng nở một nụ cười.