Hàn Tử Việt lắc đầu rồi lại gật đầu: “Nếu An An thích thì daddy có thể đưa con và ba ba dọn về đây ở cùng với ông bà nội.”
Nhà tổ của Hàn gia được xây dựng trên núi, xung quanh còn có biệt thự của các gia tộc khác. Phong cảnh ở đây rất tốt nhưng tiếc một điểm là lại quá xa trung tâm thành phố, chỉ thích hợp cho việc nghỉ phép hay dưỡng lão.
Nhưng nếu Thẩm An thích thì chuyện dọn về đây cũng không có vấn đề gì, chỉ là thời gian lái xe đi làm lâu hơn một chút mà thôi.
“Ưm…” Thẩm An “ưm” cả nửa ngày mới nghiêm mặt thốt lên một câu: “Con sẽ suy nghĩ kỹ một chút ạ.”
Nếu ông bà nội không thích nhóc hay đối xử với ba ba không tốt thì sau này nhóc cũng không muốn sống ở đây, nhóc không muốn ba ba bị ức hiếp.
Không thể không nói Thẩm An là một người rất biết bênh vực người của mình, tuy rằng mới chỉ có sáu tuổi nhưng tâm tư muốn bảo vệ Thẩm Thư đã có từ khi nhóc còn nhỏ.
“Được, vậy An An cứ từ từ suy nghĩ đi.” Hàn Tử Việt bật cười đáp lại một câu.
……
Thẩm Thư vốn tưởng rằng chỉ có cha mẹ của Hàn Tử Việt ở trong nhà tổ chờ bọn họ trở về, nhưng lại không ngờ còn có cả mấy người em trai em gái khác của Hàn Tử Việt cũng ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách cùng chờ bọn họ.
Hàn Tử Uẩn – em trai út của Hàn Tử Việt, người luôn thích nói đùa với Thẩm Thư đang nhàm chán chống tay ôm đầu cầm điều khiển TV chuyển kênh, không ngừng nghỉ nhấn đi nhấn lại mấy nút trên remote, hoàn toàn không có vẻ như đang xem TV.
Cha Hàn và mẹ Hàn thì ngồi bên nhau nhỏ giọng nói chuyện phiếm. Mấy người em trai em gái còn lại của Hàn Tử Việt cũng ngồi trên ghế sô pha, ai nấy đều cầm quang não làm việc riêng của mình.
Thời điểm cánh cửa được mở ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía cửa.
Mẹ Hàn vừa trông thấy Hàn Tử Việt cùng với Thẩm Thư nắm tay Thẩm An đi vào thì kích động đến mức đứng bật dậy khỏi ghế sô pha. Cha Hàn vỗ nhẹ tay mẹ Hàn ý bảo bà đừng kích động như vậy, sau đó ông cũng đứng lên.
Phản ứng đầu tiên của những người khác là mờ mịt nhìn thoáng qua Thẩm Thư một chút, sau đó dường như cũng đã nhớ ra người này là ai liền chuyển ánh mắt sang phía Thẩm An, ngay sau đó trên mặt ai nấy đều lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Xem ra ngoại trừ cha mẹ thì Hàn Tử Việt không nói cho ai khác biết nữa, mà cha Hàn mẹ Hàn gọi những người con khác tập hợp về nhà tổ cũng không nói rõ lý do là gì. Cứ như vậy một đám người ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách mà chờ đợi.
“Anh, đứa nhỏ này là…” Hàn Tử Uẩn không kìm được mà hỏi một câu.
Ngay khi câu hỏi này vừa được hỏi ra, Hàn Tử Uẩn bỗng nhiên nhớ tới khoảng thời gian trước anh cả của hắn bảo hắn gửi mấy bức ảnh khi còn nhỏ của anh ấy sang. Mà đứa nhỏ được Hàn Tử Việt dắt trong tay này rõ ràng cùng với anh cả của hắn khi còn nhỏ gần như giống hệt nhau.
“An An.” Hàn Tử Việt ngồi xổm xuống nói chuyện với Thẩm An: “Đây là ông nội và bà nội của con, còn ba người này là chú của con, đây là chú hai, chú ba và chú nhỏ, hai người này thì con gọi là cô, cô lớn và cô nhỏ.”
Hàn Tử Việt lần lượt giới thiệu danh tính những người ở đây cho Thẩm An.
Sau khi nghe Hàn Tử Việt giới thiệu xong, Thẩm An quay đầu nhìn thoáng qua Thẩm Thư và Hàn Tử Việt, nhận được cái gật đầu khẳng định của hai người cha thì liền nở một nụ cười thật rạng rỡ.