Các thành viên của đội “khuynh thành” chỉ thấy được khung cảnh Lê Kiều mãn nguyện rời khỏi cửa còn Thẩm Phong mặt mày xám xịt trở về.
Nói anh ấy chán nản cũng không đúng, dù sao anh ấy cũng đã trải qua rất nhiều cực hình đau khổ, phiên tra tấn tàn ác, bộ dáng khổ mà không nói lên lời cũng không còn gì luyến tiếc… Chẳng phải Lê Kiều bị PD ép đi bàn chuyện rửa bát sao? Nhưng sao cứ có cảm giác người bị ném vào máy rửa bát quay cho ong hết cả đầu lên là PD chứ không phải cậu?
Tất nhiên, họ đối với Thẩm Phong vẫn mười phần kính trọng, không ai dám cười to trước mặt anh ấy. Nhưng Lê Kiều rất vui, — vừa làm quen với các động tác vũ đạo — vừa ngâm nga một bài hát.
Lộ Sài Gia ở bên cạnh nghe được, nghe một hồi, có chút kinh ngạc: “Kiều Kiều, cậu hát không phải rất hay sao? Cậu cũng không có sử dụng con sâu kia, chả lẽ huấn luyện hiệu quả tốt như vậy?”
Trên thực tế, trước đây Thời Thuấn đã xây dựng lại cơ bản cho Lê Kiều và cậu chỉ cần mua các gói kỹ năng để cải thiện thêm cho giọng hát của mình mà thôi, giống như một người có nội lực mạnh mẽ gặp phải một cuốn sách quý, đâm ra việc sử dụng sẽ thuận lợi hơn nhiều. Lê Kiều thở dài một hơi, đối hệ thống nói: “Việc nguyên chủ âm điệu không đủ —— vĩnh viễn không còn diễn ra nữa? Thật sự là đáng tiếc.”
Hệ thống:…Không chỉ mỗi nguyên chủ đâu ạ?
Nó không dám cùng ký chủ nói ra những lời xúc phạm như vậy, nhưng trán của nó nhảy dựng, vẫn chọn cách xiên xẹo mà bổ sung: “Cậu để lại ấn tượng chưa đủ sâu với công chính hay sao? Tui tin hắn cả đời sẽ không quên.”
“Công chính.” Lê Kiều cười nửa miệng, lần đầu tiên cảm thấy cách gọi này có chút chói tai, sau đó lại tận lực bỏ qua cảm giác kỳ lạ này, không để trong lòng, “Đúng rồi, mày nói xem liệu Nguyên Ninh có phải là thụ chính không?”
Trước đây, phát hiện ra Diệp Du Ca có vòng bảo vệ của nhân vật chính, Lê Kiều còn không phát giác ra điều kỳ lạ mà cứ nghĩ y là thụ chính. Tuy nhiên, sau khi phát hiện ra Diệp Du Ca tâm địa lạnh lùng thâm sâu, hành động gian xảo, không giống đoá hoa trắng nhỏ trong sách một chút nào nên Lê Kiều liền ôm trong lòng nghi vấn.
Quan trọng nhất, hình như Thẩm Phong căn bản không có để tâm đ ến Diệp Du Ca. Cho dù hai người không yêu từ cái nhìn đầu kiên, nhưng cũng không nên cư xử giống như người xa lạ thế đúng không?
Ngoài ra, trong hai ngày qua Phương Trình Băng có gửi cho cậu một vài tin tức tình báo, dựa vào đó, hệ thống đã suy luận sau khi đọc rất nhiều kịch bản và cảm thấy Diệp Du Ca có thể là người trọng sinh.
Nếu là trọng sinh, vậy coi như thế giới này ban cho vận mệnh, người có vận mệnh mang theo hào quang cũng không có gì lạ. Nhưng nếu thụ chính của sách gốc là người khác, thì đó có thể là ai?
Nhìn tới nhìn lui, Lê Kiều cho rằng Nguyên Ninh là thích hợp nhất: xinh đẹp nhưng mạnh mẽ đến thảm thương, tính cách cứng rắn hướng về phía trước, nếu không có hiệu ứng cách bướm do Diệp Du Ca tái sinh, anh ta hẳn là sẽ thuận lợi hòa hợp với Thẩm Phong?
“Thẩm PD.” Lê Kiều lỗ tai lay động, thính giác nhạy bén vừa vặn bắt được lúc Nguyên Ninh đi tới nói chuyện với Thẩm Phong, “Tôi muốn hỏi ngài…”
Thẩm Phong dựa lưng vào cửa, ánh hoàng hôn chiếu sáng nửa bên sườn mặt, từ góc độ của Lê Kiều mà nói, có một loại ảo giác khiến cậu cảm thấy anh và Nguyên Ninh rất thân thiết.
Lê Kiều bắt gặp ánh mắt của Thẩm Phong, dừng lại vài giây trước khi nhớ ra mình phải chớp mắt, cậu quay đầu lại tiếp tục nhảy theo video, để thể hiện sự trong sạch của mình, cậu thậm chí còn cởi bỏ lớp che phủ ngũ quan của Thẩm Phong.
Thẩm Phong ánh mắt hơi trầm xuống, một lát sau mới quay đầu hỏi Nguyên Ninh: “Cậu vừa mới nói cái gì?”
“Tôi muốn hỏi, ” Nguyên Ninh nhẹ giọng nói, “Lê Kiều bình thường đều ở cùng ngài sao?”
*
Ngoại trừ Lê Kiều, hầu hết những thành viên trong nhóm “khuynh thành” đều tin chim ngốc thì cần phải bay trước*, họ ăn tối trong võ quán và luyện tập đến khi nhìn thấy trăng treo trên đỉnh đầu mới rời đi.
(* ý mấy ổng là năng lực không đủ nên cần luyện tập nhiều hơn)
Khi bọn họ trở về, mới biết đây là biệt thự của Thẩm Phong, mọi hành động đều trở nên nhẹ nhàng từ tốn hơn hẳn, không dám phạm sai lầm, nhưng Thẩm Phong lại hào phóng chào đón bọn họ: “Lại đây ăn bữa khuya đi, tôi vừa bảo trợ lý mua xong.”
Họ đều là những thanh niên tuổi đôi mươi, không ăn vài tiếng sẽ đau bụng, lúc đầu còn muốn tỏ ra lịch sự, nhưng lại phát hiện thứ trợ lý Thẩm Phong mua là BBQ nướng, tôm hùm đất và bánh bao. Họ há hốc mồm, nước miếng từ khóe miệng chảy xuống, cuối cùng chạy tới, mặt suýt chút nữa vùi vào bữa khuya, vừa ăn vừa cảm ơn PD.
Theo lý thuyết, Lê Kiều đã sớm tích cốc rồi thì không cần thiết phải ăn, nhìn mấy đồng đội mắt xanh lên mà ngấu nghiến, cậu cũng không thật sự muốn cướp.
Mặc dù mùi vị có vẻ rất ngon… Sau khi ăn xong, Lê Kiều hai tay chắp sau lưng đứng trước cửa kính trong suốt trải dài từ trần nhà đến sàn nhà, bóng lưng phảng phất như một vị tướng quân đứng dưới mưa cùng quân địch, nghĩ khi nào đói mình sẽ tự gọi một món khác ăn cho no vậy.
“Lê Kiều.” Đột nhiên nghe thấy Thẩm Phong ở trong sân gọi mình, “Lại đây”.
“Ồ” Lê Kiều lập tức buông tay, đi về phía
Thẩm Phong. Hai người ngồi xổm giữa sân biệt thự nhỏ giọng nói chuyện, thân hình của họ hầu như bị cây cối tươi tốt che lấp.
“…” Trên sô pha trong phòng khách, các thành viên đang nằm co quắp xoa bụng nhìn nhau đợi thức ăn tiêu hóa, trong lòng lộ ra vẻ hối hận.
“Rất xứng đôi, đúng không?” Nguyên Ninh thì thầm với Hi Tư Viễn.
“So với cậu và mình thì xứng hơn nhiều, bầu không khí căn bản không cho người khác xen vào.” Hi Tư Viễn cười nói, “May mắn chỉ mới ở giai đoạn cảm nắng, vẫn còn kịp thời gian biến nó thành tình chiến hữu.”
Nguyên Ninh nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, quay đầu đi chỗ khác. Họ đều là những người thông minh và không cần phải nói quá nhiều. Vài người trong số họ im lặng lấy điện thoại ra, xem lại lời bài hát mà mình được chỉ định trong “khuynh thành”.
…Điều duy nhất họ có thể làm bây giờ là không kéo chân sau của cậu.
Lê Kiều ngồi xổm trong sân, nhìn Thẩm Phong bày ra một hàng nguyên liệu tươi ngon trước mặt mình.
“Trứng đà điểu, cá hồi, bít tết tomahawk của Úc, bào ngư vàng đen của New Zealand, hàu ngọc lục bảo của Pháp, cam ngọt, bí đỏ nấu chín, bông cải xanh…” Thẩm Phong kiên nhẫn giới thiệu với cậu.
Còn Lê Kiều cố gắng kiềm chế nước miếng. Thẩm Phong thấy cậu ăn chưa no, định một mình nấu cho mình ăn sao? Dù nguyên liệu có chút cầu kỳ, bít tết vẫn còn đỏ ngầu, chắc là phải nướng lên mới ăn được, nhưng vì sự chu đáo của anh ấy, cậu không thể không khen ngợi…
Lê Kiều: “Quả trứng này sao lại là…”
“Đoạt Duẩn, lại đây!” Thẩm Phong đột nhiên huýt lên một tiếng, sau đó từ sâu trong sân — một con chó lớn màu đen trắng, đuôi vẫy như muốn biến thành cánh quạt chạy ra.
Đôi mắt của chú chó trong veo, trông rất thông minh, nó cúi xuống trước mặt Thẩm Phong, vẫy đuôi, ch ảy nước miếng nhìn đống thức ăn.
Lê Kiều: “…”
“Tôi có nuôi collie, nó tên là Đoạt Duẩn, thường ngày sẽ được trợ lý chăm sóc, tôi nghĩ khoảng thời gian sắp tới các em ở đây tốt hơn hết là nên làm quen với nó trước.” Thẩm Phong mỉm cười, cầm lấy quả trứng bỏ vào trong ngực Lê Kiều, “Cho ăn có thể khiến chó nhanh chóng kết thân với con người hơn. Vừa nãy em hỏi gì quả trứng cơ? Là muốn cho nó ăn quả trứng này trước hay là có ý gì khác? À, tôi nhớ là em hỏi trứng này làm sao mà ăn…”
Lê Kiều nghiến răng nghiến lợi: “Tôi không có nói như vậy! Tôi nói là quả trứng này xấu như vậy, sao chó có thể ăn được??”
“Sẽ như vậy sao?” Thẩm Phong nghiêm túc nhìn trái nhìn phải, “Trứng đà điểu được coi là rất đẹp trong các loại trứng, rất nhiều thợ thủ công thích dùng chúng khi chạm khắc. Nhìn màu sắc, độ bóng……”
…Có phải anh ta đang trả thù vụ ma âm vừa nãy ở võ quán đúng không? Ông đây biết thừa!!
“A di đà phật.” Hệ thống không dám tiếp tục trả lời kí chủ, nó híp mắt lẩm bẩm nói: “Hai người các ngươi ôm nhau từ khi nào? Không cần có ý chí phân cao thấp mạnh mẽ như vậy đâu.”
“Đẹp, đẹp thì anh đi mà ăn!” Lê Kiều ném trứng đà điểu vào lòng Thẩm Phong, tức giận đứng dậy định bỏ đi, lại không nghĩ tới ống quần bị cắn, vừa quay đầu thì thấy con collie đang ngậm chặt lấy ống quần mình — chớp chớp đôi mắt đen long lanh — đồng thời phát ra tiếng kêu “ư ử” tương tự như loài vật nhỏ.
Lê Kiều theo bản năng vươn tay ra, nó lập tức biết ý mà nhảy lên, li3m li3m đầu ngón tay Lê Kiều.
“Đoạt Duẩn rất thông minh.” Thẩm Phong nói, “Có thể thấy được, hôm nay nó có ăn được bữa cơm này hay không là tùy em quyết định.”
“…Câm miệng.” Lê Kiều nhịn không được giơ tay sờ đầu con chó, nó lập tức hớn hở cúi xuống, để cậu dễ dàng sờ hơn.
Lê Kiều quay người ngồi xổm xuống, nó tiến lại gần vẫy đuôi càng vui vẻ, nhưng nó biết cách không thè lưỡi ra trước mặt Lê Kiều, tiếp tục kêu từng tiếng ư ử trong cổ họng, khí nóng phun ra từ mũi.
Trái tim của Lê Kiều mềm nhũn trước tiếng kêu be bé này, cậu cũng lười che giấu trước mặt Thẩm Phong, miếng bít tết to như lưỡi rìu, chắc và dẻo bị cậu xé thành từng dải mỏng, đút cho chó ăn từng chút một, vỏ trứng đà điểu cứng và dày cũng dùng một đốt ngón tay — đập nó ra, cho chó ăn hai miếng thịt, sau đó để nó quay lại uống hai miếng trứng, rất thoải mái.
Đoạt Duẩn ăn no rồi thì rúc vào người Lê Kiều làm nũng, cả ngày ở phòng võ chăm chỉ luyện tập, Lê Kiều chỉ mặc một chiếc áo thun mỏng màu trắng, giờ bị nó cọ đến, khắp người dính đầy lông xù. Sau khi phát hiện nó hoàn toàn dính vào người mình, thậm chí còn không thèm liếc Thẩm Phong ngồi bên cạnh một cái, nhịn không được vỗ đầu nó, khoe khoang: “Xem này, bây giờ con chó của anh thích tôi hơn rồi nhé.”
Thẩm Phong cũng không tức giận, cười nói: “Cục cưng của tôi thích em không phải rất bình thường sao?”
Động tác vuốt v e của Lê Kiều tạm dừng trong chốc lát, ánh mắt đảo qua đảo lại, một lúc sau cậu ho khan một tiếng, lại đứng lên hắng giọng: “Ngày mai còn phải dậy sớm, tôi đi ngủ đây.”
Thẩm Phong không ngăn cản cậu, chỉ lặng lẽ nhìn theo bóng người đang đi vào phòng khách, Đoạt Duẩn vui vẻ vòng quanh ống quần của Lê Kiều trong suốt dọc đường và được các thành viên trong nhóm phát hiện khi nó tiến vào phòng khách, bọn họ kinh ngạc chạy đến với đủ kiểu ôm ấp sờ xoạng.
Lê Kiều nhân cơ hội đi lên lầu, cửa phòng khách đóng lại một tiếng “Ầm”. Mấy giây sau, từ cửa sổ trên đỉnh đầu Thẩm Phong thò ra một mái tóc xinh xinh, lớn tiếng nói: “Sáng mai tôi muốn ăn thịt nướng! Tôm hùm đất! Bánh bao!”
Thẩm Phong ngẩng đầu nhìn cậu, trên mặt cuối cùng lộ ra một tia nụ cười nhàn nhạt: “Được.”
*
Quá trình huấn luyện ma quỷ vừa mới bắt đầu.
Sau khi ăn sáng thì phải chạy mười vòng, Lê Kiều để bọn họ chạy vòng quanh sân biệt thự. Mười vòng này đối với Lê Kiều không đáng nhắc đến, nhưng đối với Lăng Tiểu Lâu hay Lộ Sài Gia lại là vấn đề hết sức nan giải, khó không chỉ nằm ở việc chạy mà còn phải hát to trong khi chạy để giữ nhịp thở.
Vì lý do này, Lê Kiều cũng đưa Đoạt Duẩn vào sử dụng, với tư cách là giống chó chăn cừu ở vùng biên giới, bản năng chăn cừu đã được ghi sẵn trong gen.
Lộ Sài Gia bị ném mất một chiếc giày, sắp khóc đến nơi: “Kiều Kiều giúp tớ với, tớ thực sự chạy không bằng bé chó ấy đâu!”
Lê Kiều nói: “Nào, cậu không thể vượt qua được một chú chó, nhưng đến Lăng Tiểu Lâu cũng vượt không nổi sao??”
Lăng Tiểu Lâu:!??
Dưới sự điều hành điên cuồng, hơi thở của hai cậu họ Lăng và Lộ đã có những tiến bộ vượt bậc, bởi vì bài hát được chia cho năm người, Lê Kiều phải đảm nhận phần quan trọng nhất của bài là C vị. Phân đoạn của các thành viên khác không quá nhiều, chỉ cần lặp đi lặp lại vài câu ngắn ngủi này là đủ để lên sân khấu.
Trong phần đánh giá chủ đề của “khuynh thành”, trọng tâm là phần thể hiện giọng hát của các thực tập sinh nên vũ đạo không khó lắm, hình thức thể hiện tương tự như melodrama* và hầu hết chuyển động của mọi người sẽ là đi vòng quanh sân khấu.
(* Kịch tâm lý tình cảm hay kịch mêlô (tiếng Anh: melodrama), bao gồm cả phim tâm lý tình cảm, là một tác phẩm kịch và do đó cốt truyện gây xúc động mạnh với mục đích lay động cảm xúc mãnh liệt cũng như tạo tiền đề cho sự xây dựng đặc tính nhân vật được cặn kẽ, chi tiết.)
Cho dù điệu nhảy không khó, cả đội cũng không chịu nổi mà cứ phải tập đi tập lại, tập đến mệt cũng chưa muốn dừng. Khi “khuynh thành” cuối cùng cũng bước vào giai đoạn trôi chảy, thì ngay khi bài hát vừa dừng lại, hầu như tất cả mọi người đều đổ gục xuống sàn, mồ hôi nhễ nhại, th ở dốc hết người này đến người khác.
Lăng Tiểu Lâu nhìn trần nhà bằng phẳng, vặn vẹo qua lại hai lần với sự phấn khích: “Có thể coi là một chuyến đi suôn sẻ, chúng ta thư giãn được rồi đúng không?”
Mỗi khi luyện tập, Nguyên Ninh sẽ đặt điện thoại di động của mình ở phía đối diện và ghi lại để xem kết quả. Lần này, anh cũng chỉ nghỉ ngơi một lát, sau đó đi tới, lấy lại điện thoại xuống, vừa bấm phát video vừa thở hồng hộc.
Hi Tư Viễn hỏi, “Làm sao vậy?”
Nguyên Ninh xem một hồi, khẽ nhíu mày, lắc đầu nói: “Tổng thể nền tảng của chúng ta tương đối kém, nhưng lời ca động tác trôi chảy, để so với sân khấu biểu diễn còn kém xa.”
Năng lực biểu diễn trên sân khấu?
Lộ Sài Gia ngồi dậy, vò tóc bối rối hỏi: “Nhưng năng lực biểu diễn trên sân khấu không phải rất huyền học sao?”
“Mọi người đều học lời bài hát và động tác giống nhau. Chỉ khi ở trên sân khấu, cậu mới có thể nhận ra biểu cảm trong trong mắt khán giả. Chúng ta không thể tác động đến đánh giá của khán giả từ xa, phải không?”
Nguyên Ninh dừng một chút, nói: “Chúng ta không thể ảnh hưởng đến phán đoán của khán giả, nhưng biểu diễn trên sân khấu tuyệt đối không phải vấn đề huyền học ảo diệu gì, đợi lát ăn xong cơm chiều, mình sẽ dạy cậu một chút.”
Các thành viên ngơ ngác đồng ý: Lý thuyết tuy không hiểu nhưng có người sẵn lòng hướng dẫn thì cứ làm thử!
Hôm nay, Thẩm Phong có lịch trình khác nên anh ấy không ở đây. Người cung cấp bữa tối là Võ gia. Sau bữa ăn, Lăng Tiểu Lâu và Lộ Sài Gia cùng nhau chơi cầu lông trong sân để tiêu hóa thức ăn. Hi Tư Viễn đi uống thuốc, Nguyên Ninh dựa vào cửa, vẫn như hồi sáng mở video lên xem.
“Năng lực biểu diễn trên sân khấu.” Lê Kiều dựa vào cánh cửa bên cạnh, hỏi: “Cậu có thể nói kỹ hơn được không?”
Cậu đã xem đủ các loại tài liệu âm nhạc và video về hát, nhảy, rap, phương pháp giảng dạy của chúng đa phần là theo khuôn khổ, máy móc, tuy nhiên cụm từ “thần tượng” và “năng lực biểu diễn trên sân khấu” thì rất ít người đưa ra định nghĩa rõ ràng chứ đừng nói đến hướng dẫn làm sao để đạt được nó.
Trong hành lang của võ đường chỉ treo một ngọn đèn nhỏ lờ mờ, Nguyên Ninh quay đầu nhìn cậu, tạm dừng video trên điện thoại, nhẹ giọng nói: “Cậu có biết tại sao lại nói ‘thịt hâm lại’ sẽ chiếm được nhiều ưu thế hơn trong các show tuyển tú không?”
Vấn đề này Lê Kiều tình cờ nghe được từ cuộc thảo luận của vài học sinh lớp F lúc vừa mới xuyên đến đây được mấy ngày. Cậu nhớ lại cuộc trò chuyện ngày đó, nói: “Bởi vì họ có kinh nghiệm, cũng có năng lực hơn người khác?”
“Đúng nhưng cũng không đúng.” Nguyên Ninh nói: “Kinh nghiệm sân khấu cùng cảm quan máy quay quả thật rất quan trọng, nhất định không được để máy quay tìm mình, mà mình phải là người chủ động quan sát vị trí máy quay, thần tượng có kinh nghiệm lên sân khấu nhất định sẽ tìm xem máy ảnh ở đâu.”
“Nhưng quan trọng hơn, “thịt hâm lại” đã từng được và mất cái gì. Họ cũng biết rõ mình muốn gì và niềm tin của mình ở đâu”.
Nguyên Ninh nhìn bọn họ, cười nói: “Nói một cách nhẹ nhàng đơn giản, rất nhiều diễn viên nói diễn xuất cần có lòng tin, thực ra thần tượng đứng trên sân khấu cũng cần có nó.”
“Cậu phải dám nhìn thẳng vào máy quay, dám nhìn vào mắt mọi người phía sau máy quay. Cậu phải kiểm soát tốt biểu cảm của mình. Khán giả thường sẽ quan sát thật kỹ máy quay xem nó có bắt được khoảng khắc nào của cậu không và khoảnh khắc này chính là – một chiếc gương thần, mọi sự né tránh và không chắc chắn của cậu sẽ được phóng đại lên hàng trăm lần trước ống kính. Một số thần tượng bị chỉ trích vì nháy mắt một cách liều lĩnh trên sân khấu, bởi vì họ không biết khi nào thì phát súng đó sẽ được trao cho mình, vì vậy họ phải ở trạng thái lôi cuốn nhất mọi lúc.”
“Cậu phải vững tin rằng mình đang tỏa sáng. Phải bứt phá, bứt phá chính mình, cống hiến hết nhiệt huyết của mình cho khán giả. Cậu có thể tự phủi đi lớp bụi trên người mình và biến nó thành viên ngọc sáng, nhưng nếu an phận nằm im dưới đất thì không còn gì cứu được nữa. Năng lực biểu diễn trên sân khấu là thế, buông máy quay thì khán giả cũng buông”.
Những con bướm đêm dưới ánh đèn đường vẫn không biết mệt mỏi lao về phía nơi có ánh sáng, Lê Kiều dừng lại hồi lâu, khẽ nói: “Cám ơn.”
“Ai da, hắn thật sự rất yêu sân khấu nha, người như vậy lại suýt chút nữa rời xa sân khấu vĩnh viễn.” Hệ thống dùng khăn tay nhỏ lau nước mắt, “Tui cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa của hai chữ thần tượng rồi, u a a a a…”
“Đúng vậy.” Lê Kiều thở ra một hơi, nói: “Nếu hắn là thụ chính cũng không có gì lạ.”
“…Chủ nhân, chủ nhân!” Hệ thống nấc lên một tiếng, sau đó lập tức phản ứng lại, nhào tới ôm lấy chân giường, “Tui khen quá lời rồi, cậu ghen sao? Không không không, chỉ tùy tiện nói thôi mà —— hazzz……”
“Ai thèm ghen với mày? Tưởng bở nó vừa.” Lê Kiều ghét bỏ.
“Nói thật hắn còn kém xa chủ nhân!” Hệ thống không cam lòng, thề sẽ dỗ ngọt kí chủ thân yêu, “Hắn chỉ có ưu điểm là hơn chủ nhân mấy năm làm thần tượng, bất kể là nhan sắc, dáng người, gia thế, sự quyến rũ, hay lực hấp dẫn đối với công chính, chủ nhân treo hắn lên đánh hết ba con phố còn được. Chủ nhân, hôm qua cậu trong phòng tu luyện không biết, Thẩm Phong đi đi lại lại trước cửa ba lần, cuối cùng cũng không tiến vào phòng Nguyên Ninh. “
Trán Lê Kiều giật giật, đem nhóc mập mạp ấn vào đệm nhỏ mềm mại trên giường: “…Câm miệng!”
*
Nói xong về vấn đề biểu diễn trên sân khấu, Lê Kiều lại nghĩ tới một vấn đề khác: “Nói như vậy, mấy ngày nay huấn luyện cấp tốc, cũng có thể đề cao không ít, dù sao thời gian quá eo hẹp, kỹ năng cơ bản là vấn đề không phải chuyện một sớm một chiều có thể giải quyết, tôi nghĩ dựa trên cơ sở “xử lý”, chúng ta vẫn có thể dùng một số hình thức bên ngoài để thu hút sự chú ý của khán giả. Cậu có nhiều kinh nghiệm, có đề xuất gì không?”
Huyễn cổ mặc dù rất dễ sử dụng, nhưng Lê Kiều chỉ có ý định sử dụng nó như hiệu ứng đặc biệt, nếu giống như Ôn Nhất Hàm, hắn dùng nó để tìm đến thứ tình yêu và nhiệt huyết không tự nhiên mà có, khi huyễn cổ phát huy tác dụng, lên trời cũng lên được, chả có gì vui.
“…” Nguyên Ninh sửng sốt, nghiêm túc suy nghĩ một hồi, xấu hổ lắc đầu, “Thật sự không nghĩ ra, trước đó giáo sư hướng dẫn chỉ đâu đánh đó. Tuy rằng mình có thấy qua đủ loại phong cách khác nhau, nhưng không có cái nào trông phù hợp với sân khấu của chúng ta hết, hay đợi Hi Tư Viễn quay lại cậu hỏi thử xem.”
Trong lúc họ nói chuyện, Hi Tư Viễn đã trở lại, sau khi Lê Kiều phân phó Võ Phong một ngày sắc ba lần thuốc bắc cho anh, thì cứ mỗi lần ăn xong anh đều nhận được một bát thuốc ở trước cửa phòng, ngoan ngoãn tự uống.
Đằng sau anh ta là mấy thanh niên trẻ tuổi, tất cả đều là tiểu bối của nhà họ Võ đến dọn dẹp bát đ ĩa cho họ, nhưng lần này Lê Kiều và Nguyên Ninh nhìn sang và đồng loạt dừng lại.
Bởi vì những người ra vào phòng tập những ngày nay đều là thanh thiếu niên của gia đình võ gia, cháu gái của Võ Phong, Lê Kiều từng gặp qua, là cô gái rất hoạt bát và khỏe mạnh, vì vậy cậu liền nhận ra vấn đề ở nhà họ Võ chỉ xảy ra trên người đàn ông. Phỏng chừng Võ Phong nghĩ, nếu có thể giành được sự ưu ái của Lê Kiều, thì cậu sẽ có thể giải quyết vấn đề của gia đình họ bằng cách đó.
Kết quả là, giữa các thanh thiếu niên, xuất hiện một cô gái.
Ngoại trừ ngày đầu tiên, để cho đồng nhất, cả dàn tiểu bối nhà họ Võ đều mặc đồ thể thao, sau đó Lê Kiều ra lệnh cho họ ăn mặc giản dị, khi đến chạy việc vặt gì đó thì mặc quần áo thường ngày.
Trong đám tiểu bối này, có người mặc thường phục, có người mặc đồng phục học sinh, có người mặc tây trang, tất cả đều có khuôn mặt xinh đẹp, lông mày mỹ mạo như tranh vẽ. Hôm nay chỉ có một cô gái mặc đồng phục JK phổ biến trên mạng, áo sơ mi thêu, váy kẻ sọc và đôi chân dài miên man được quấn trong đôi tất đen.
Bọn họ cúi đầu tại bàn thu dọn bát đũa, đang chuẩn bị từng người rời đi, Lê Kiều đột nhiên gọi cô gái: “Chờ một chút.”
Nguyên Ninh và Hi Tư Viễn nghe thấy lời này, trong lòng không khỏi cảnh giác: Kể từ khi họ tận mắt nhìn thấy năng lực của Lê Kiều, thế giới quan duy vật mà họ xây dựng lâu nay đã bị lung lay sâu sắc, và xét từ thái độ tôn kính của Võ Phong sư phụ đối với Lê Kiều, ai cũng biết trong giới võ thuật mọi người đều rất nghiêm túc, và hầu hết bảo tàng nào cũng cất giấu một số bí mật… Chẳng lẽ có sát thủ hoặc yêu quái nào đó lẻn vào?
Trí tưởng tượng của họ phong như vậy đấy, cô gái bị Lê Kiều chặn lại khẽ run, Lê Kiều tiến lên vỗ nhẹ vào vai cô, cô chỉ run lên một cái.
“Quay người lại.” Lê Kiều lạnh giọng ra lệnh.
Cô gái run rẩy quay người lại, không dám ngẩng đầu lên nhìn Lê Kiều, mà Nguyên Ninh cùng Hi Tư Viễn bắt đầu trong vô thức cảm giác trên người mình có vũ khí gì không…
Lê Kiều đưa tay lên trông rất tình cờ chạm vào ngực cô.
Nguyên Ninh & Hi Tư Viễn:?!?!
“Cậu quả nhiên là nam.” Lê Kiều phủi đầu ngón tay nói.
“Ô ô ô, thực xin lỗi tiên trưởng!” Cô bé kia à không phải nói là cậu bé kia vừa há mồm liền phát ra âm thanh trong trẻo của thiếu niên, tháo tóc giả, quỳ rụp xuống, ôm lấy chân Lê Kiều “Đã ba ngày rồi tôi không được mặc đồ nữ. Quả thực nhịn không được!!”
Nguyên Ninh & Hi Tư Viễn & Lộ Sài Gia & Lăng Tiểu Lâu: =口=!
*
Không biết thế hệ trẻ nhà họ Võ có phải được tiểu sử của Võ Phong trân truyền hay không, nên mới ôm đùi Lê Kiều mà so thấp so cao, Lê Kiều thấy thanh niên này chân dài eo thon, dáng người không tệ, nhưng cũng không cho người ta chút mặt mũi mà đá qua một bên — cho đến khi Võ Phong đến, lúc này Võ Phong mới hoảng hốt kêu người xách tiểu tử kia ra ngoài.
“Thực ra không phải vãn bối cố ý giấu giếm tiên trưởng —” Sau khi các thành viên trong đội và tiểu bối tránh đi, hình ảnh uy nghiêm của Võ Phong ngay lập tức biến mất, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng “—Việc này thật sự rất khó mở miệng và nó cũng không phải là vấn đề quan trọng gì, làm sao tôi dám dùng đao mổ trâu để giết gà cơ chứ. Thứ hai, cũng là do ông trời ban ơn vì đã cho Võ gia được chứng kiến dung nhan của tiên nhân. Vãn bối đối với tiên trưởng không có công cũng chả có đức, thành thật không dám đòi hỏi.”
Hệ thống đồng thời ở trong không gian phiên dịch: “——, hắn xấu hổ, con trai trong nhà đều thích mặc đồ nữ, ngại ấy mà, cũng không phải chuyện gì lớn, sợ nói ra lại phiền đến chủ nhân.”
“Thứ hai, hắn phát hiện chủ nhân có ơn sẽ báo đáp, cho nên hắn định chờ sau khi cung cấp phòng luyện tập, đối với cậu tốt chút, mới tới cầu, lúc đó cậu cũng ngại từ chối.”
Nó ôm đuôi tranh công: “Chủ nhân, xem tui nói có đúng không?”
Lê Kiều bắn cho nó nằm lăn lóc ra rồi mới di chuyển bước chân một chút, để không bị Võ Phong ôm lại – cậu nói: “Được rồi, đừng gào nữa.”
Võ Phong dừng lại ngay lập tức, ngay cả Lê Kiều cũng thầm ngạc nhiên trước cách ông thu hồi nước mắt.
“Hai ngày nay tôi không có thời gian, sau công diễn ba tôi sẽ giúp ông xem qua.” Lê Kiều hắng giọng một cái, đè nén tò mò trong giọng nói, “Tiểu bối, khụ, nhà ông mặc đủ loại sao? Ý là quần áo phụ nữ ấy?”
“Đều mặc, đều mặc.” Võ Phong gật đầu, “Từ xưa đến nay, từ nước ngoài đến Trung Quốc, trên TV cùng phim hoạt hình cũng vậy, chỉ cần đồ con gái mặc thì đều mặc hết.”
Có thể thấy, vị gia chủ già cả này khá đau khổ trước hoàn cảnh hiện tại của gia đình mình.
“Vậy,” Lê Kiều ho khan một tiếng, “Để bọn họ đi qua cho tôi xem.”
*
“—Đây là Hán phục, quần áo được thiết kế ở Trung Quốc cổ đại.”
“Ồ, Hán phục.” Lê Kiều sờ lên dải lụa bay phấp phới trên váy, “Thật đẹp.”
“Đây là l0lita, một phong cách từ thời Trung cổ phương Tây.”
“Ồ, l0lita.” Lê Kiều siết chặt chiếc váy ren vừa phức tạp vừa nặng nề, “Đẹp lắm.”
“Đây là đồng phục JK, kiểu đồng phục của Nhật Bản.”
“Ồ, đồng phục JK.” Lê Kiều sờ lên nếp gấp sắc nét trên váy kẻ sọc, “Trông rất đẹp.”
Một nhóm thanh niên tuấn tú xinh đẹp, mặt đỏ bừng, mặc đồ nữ, xúm lại vây quanh Lê Kiều một cách náo nhiệt, chật kín cả căn phòng. Võ Phong hấp hối hỏi: “Tiên trưởng, ngài rốt cuộc tính làm cái gì?”
“Tôi không giúp ông —— xem qua, làm sao tìm ra được ngọn nguồn của vấn đề, làm sao giải quyết?” Lê Kiều vẻ mặt nghiêm túc liếc nhìn Võ Phong, Võ Phong lập tức ngẩn ra, không dám hỏi thêm câu nào.
“…Còn tìm cảm hứng.” Lê Kiều khẽ lẩm bẩm, quay đầu sang chỗ khác, “Còn có cái gì tôi chưa xem không?”
Một góc áo đen mềm mại phản chiếu trước mắt, lúc này bên ngoài trăng đã lên đến đỉnh, ánh trăng chiếu vào lớp lót của quần áo, phản chiếu một tia sáng lạnh lẽo.
“Đây là áo khoác biểu diễn, 5 vạn tệ* một chiếc.” Đứng trước mặt Lê Kiều, Thẩm Phong nhẹ giọng hỏi: “Thấy đẹp không?”
(* tầm 164 triệu tiền Việt)