Ma Tôn Xuyên Vào Pháo Hôi Văn Tuyển Tú

Chương 52



Sau khi Thẩm Phong nói xong, Lê Kiều theo bản năng ngả người ra sau, chiếc ghế cậu đang ngồi không vững vàng, tựa hồ sắp đổ xuống đến nơi. Tiểu bối mặc trang phục l0lita của Võ gia thấy vậy vội vàng chạy lên đỡ.

Lê Kiều bị kẹt trong lớp váy ren và mùi nước hoa đến ngạt thở, khi cậu đang cố gắng thoát ra thì một bàn tay ấm áp và mạnh mẽ tóm lấy cậu, kéo cậu lên, ghé sát vào tai dịu dàng nói: “Thực ra, em có thể đứng dậy? Chẳng qua là do em xấu hổ khi gặp tôi thôi.”

Lê Kiều: “…”

Võ Phong, người bị bỏ lại bên lề, cuối cùng cũng nhớ ra mình nên bảo vệ tiên trưởng khỏi sự xúc phạm, vì vậy ông nhanh chóng cúi mặt kéo Thẩm Phong lại: “Làm sao cậu vào đây được?! Không có sự cho phép của tiên trưởng ai cho cậu làm càn. Đi ra ngoài!!”

Thấy vậy, một số tiểu bối trong trang phục phụ nữ vội vàng chạy đến giúp đỡ gia chủ của họ, Thẩm Phong bị một nhóm người màu sắc sặc sỡ đẩy tới đẩy lui, nhìn thấy mình sắp bị đẩy ra khỏi cửa, Lê Kiều nhìn không nổi nữa, liền quát họ ngưng lại: “Đủ rồi!”

“Chúng tôi…” Lê Kiều do dự một giây, thay đổi lời nói: “Tôi và hắn là bạn bè, về sau hắn có vào cũng không cần ngăn lại.”

Đồng thời, cậu cũng nhớ tới sự kiện: với sự giám sát của bản thân và hệ thống cùng nhau mở ra, ngay cả con ruồi cũng đừng nghĩ có thể trót lọt bay qua mặt cậu mà không cần chào hỏi, Thẩm Phong còn là một người sống sờ sờ như vậy, vì sao cậu và hệ thống không ai phát hiện ra?

Trừ phi Thẩm Phong cũng có tu vi, hơn nữa cảnh giới không kém Lê Kiều. Nhưng Lê Kiều lại phát hiện, trên người Thẩm Phong tu vi không có nổi một tia, muốn ở trước mặt Lê Kiều mà chơi chốn tìm, chí ít phải cao hơn cậu một cảnh giới mới có thể làm được……

Hệ thống suy đoán: “Chẳng lẽ vì hắn là công chính, được Thiên Đạo che chở, buff cho hắn?”

“Không biết.” Lê Kiều dừng hai giây, “Quên đi, ngày nên biết thì sẽ biết thôi.”

Thấy đã gần đến giờ, Lê Kiều gọi đồng đội của mình ở sảnh trong và cùng Thẩm Phong trở về.

Sau khi ăn xong bữa tối, Lê Kiều lại ngồi xổm trong sân cho chó ăn.

Con chó vẫn tỏ ra rất thân thiết với cậu, sau khi được cho ăn hai lần, nó mới dám vẫy đuôi vồ lấy Lê Kiều, Lê Kiều xoa đầu bé chó lông xù dỗ dành nó: “Đoạt Duẩn, ngoan lắm, Đoạt Duẩn…”

Sau khi gọi tên nó hai lần, cậu vẫn cảm thấy khó chịu, quay sang phàn nàn với Thẩm Phong “Tại sao anh lại đặt cho chú chó dễ thương này cái tên kia chứ??”

“Cái tên này chẳng phải rất hay sao?” Thẩm Phong cũng đưa tay ra, đút cho Đoạt Duẩn một lát cam ngọt, cúi đầu nhìn nó nói: “Năm ngoái, có khoảng thời gian tôi rất buồn, ở giới giải trí nhưng lại không biết mình nên làm gì, cũng không có ai để giãi bày, cả ngày như xác sống đi đi lại lại, lên mạng thấy loại chó này rất thông minh hiểu lời chủ nhân, nên tôi quyết định nuôi nó.”

“Mỗi lần tôi gọi nó bằng cái tên đó, tôi đều muốn cười, cười nhiều một chút, lại cảm thấy cuộc sống cũng không tệ lắm.” Thẩm Phong cười nói, “Bây giờ tôi không cần dựa vào nó để cứu mình nữa. Em không nghĩ Đoạt Duẩn nghe hay sao, vậy em đề xuất cho tôi một cái tên khác đi.”

Trước đây, Lê Kiều chỉ coi Thẩm Phong như một kẻ thay thế cho sư huynh của mình, quen nhìn sự vật và nghĩ cho người khác, đây là lần đầu tiên cậu nghe Thẩm Phong nói về thế giới này và về “Thẩm Phong”. Cảm thấy mọi chuyện hơi phức tạp, cậu dừng một chút, mấy giây sau mới nói: “Tôi đặt không nổi.”

Cậu cũng không truy hỏi xem câu Thẩm Phong nói “Bây giờ tôi không cần dựa vào nó để cứu mình nữa” của anh là ý gì. Cậu chỉ cúi đầu và đút cho Đoạt Duẩn ăn thêm một cái đùi đà điểu nữa và nói, “Tôi không được giáo dục tử tế cho lắm, dù sao, bản thân cũng quen với tên Đoạt Duẩn này rồi.”

Khi Đoạt Duẩn nghe thấy tên của chính mình, chiếc mũi đen ướt của nó hếch lên  nhẹ nhàng cọ vào mặt Lê Kiều.

“Ừm.” Thẩm Phong nhét miếng bông cải xanh cuối cùng vào miệng nó, Đoạt Duẩn hai bên đều muốn, vừa cúi đầu vào lòng bàn tay Lê Kiều, vừa há miệng ngoạm bông cải xanh.

“Đừng lo lắng.” Thẩm Phong nhéo nhéo miệng nó nói: “Không cần sốt ruột.”

*

Ngày nghỉ của thực tập sinh gần như trùng với ngày nghỉ của người đi làm, đi học, mùng 7 tết cháy vé, cổng khu điện ảnh – truyền hình chật cứng các loại phương tiện.

Và nơi ô cửa ngày càng đông đúc, cũng nhờ sự ủng hộ của người hâm mộ đến tiếp ứng.

Lê Kiều trở lại trong chiếc xe bảo mẫu bình thường nhất, từ cửa sổ xe nhìn ra cách đó năm trăm mét — nhìn kìa, có mười mấy tấm biểu ngữ cuộn cao khoảng hai mét có in ảnh của cậu ở bên trên —— trượt đến cửa của khu truyền hình.

Khi lái xe lại gần, bạn vẫn có thể bắt gặp những biểu ngữ khác giăng đầy trên đường, những lẵng hoa, những quả bóng bay, thậm chí có cả hai chiếc xe buýt chở đầy người hâm mộ, bên ngoài xe buýt tràn ngập những bức ảnh chụp của cậu ấy, fans cầm loa lớn tiếng hét lên “Lê Kiều, Lê Kiều, bé là người tỏa sáng nhất”, hiệu quả tuyên truyền có thể so với cuộc diễu hành thời xưa.

Khi xe bảo mẫu đậu ở cửa, quả nhiên bức tường hoa cao gần ba mét đã được dựng ở đó, tất cả đều được kết từ những bông hoa hồng đỏ tươi, điểm xuyết những giọt sương pha lê, lộng lẫy như cánh đồng hoa thu nhỏ, ở bên phải của tường hoa, một chữ “Kiều” thật to nằm ở đó, tuyên bố quyền sở hữu.

Lê Kiều: “Đây là cái gì vậy?”

“Chủ nhân,” hệ thống nhanh chóng kiểm tra, “Xem ra fans của cậu cảm thấy lúc ở chương trình cậu chịu khổ nhiều, nên bọn họ thề lần này nghỉ lễ trở về sẽ cho cậu mặt mũi thật lớn, để cậu có thể trở lại chương trình với tâm trạng tốt, người khác không dám coi thường.”

“Không chỉ ở đây, mà các hộp đèn của tàu điện ngầm gần đó, không gian quảng cáo của trạm xe buýt và màn hình lớn của trung tâm mua sắm dường như đều nhận thầu chạy quảng cáo cho cậu rồi. Những người sống ở đây, thậm chí cả những ca sĩ lang thang trên tàu điện ngầm, đều sẽ nhận ra cậu.”

Lê Kiều: “…Trâu bò.”

“Chị gái nhỏ Tuyên Như thật trâu bò!!!” Hệ thống nhanh chóng trích xuất các điểm chính từ hàng chục trang của diễn đàn, “Fandom nhà Diệp Du Ca đã công bố chi tiết hỗ trợ, cô ấy chiếu theo đó mà nhân đôi lên. Nhà người ta làm năm cái biểu ngữ dài mười mét, cô ấy chơi hẳn hai mươi cái dài mười mét. Người ta làm tường hoa hai mét thì cô ấy đôn lên ba mét. Khí thế đi tiếp ứng như muốn đè nát nhà người khác.”

“Ngoài ra còn có hộp đèn tàu điện ngầm, biển báo bến xe buýt, màn hình lớn, v.v. Nhà khác muốn đặt lịch tiếp ứng, hỏi ra mới biết vừa kết thúc công diễn hai mấy ngày Tuyên Như đã nhanh tay đặt trước. Khi họ hỏi, cô ấy đã thực hiện đến bước thanh toán cuối cùng, những người khác chỉ có thể đứng nhìn mà thôi, hahaha.”

Lê Kiều nói: “Không phải cấm gây quỹ sao? Cô ấy lấy tiền ở đâu ra? Nếu như tự mình tiêu xài, vậy chúng ta…”

“Cô ấy đã liên hệ với nhà máy mà mình biết trước đây để sản xuất vật dụng hỗ trợ đó, chẳng hạn như biểu ngữ phát sáng, băng đô cứu trợ, hay búp bê gì đó, đồng phục này, v.v., đồng thời hợp tác với phú bà Bình minh mộng mơ, họ có thể chọn mua những gì mình thích. Những thứ bán được có thể trích xuất bỏ vào quỹ của hậu viện hội để dự trữ.” Hệ thống kinh ngạc cảm thán “Trời ơi, chủ nhân, gấu bông mô phỏng cậu bán được 5 vạn con kìa, ô ô ô đáng yêu quá tui cũng muốn có, muốn chơi!!”

Nó ném hình ảnh con búp bê bán chạy hơn 5 vạn lượt mua của Lê Kiều vào không gian thần thức, Lê Kiều liếc nhìn con búp bê đầu to thân nhỏ, mặt bánh bao cùng đôi mắt long lanh như thể đang nói “mau tới chà đạp bé”, cậu con trai nhéo nhéo mặt hệ thống cười: “Chơi? Mày muốn chơi như thế nào?”

“Tui, tui tui còn chưa nói xong, ý của tui là, tui cũng muốn mua —— để nó chơi với tui!” Hệ thống mang theo phong thái uy nghiêm chính nghĩa, “Nào, đến đi, đừng thương hại tui chỉ vì tui là một Kiều khống xinh đẹp!”

“Kiều khống… là cái quỷ gì vậy?” Lê Kiều than thở, sau đó ngước mắt nhìn dòng thông tin đang cuộn trào nhanh chóng, “Tuyên Như khoa trương quá, dễ bị người khác ghét, hơn nữa cô ấy chỉ là một người bình thường, mày nhớ cài đặt một con ngựa hoặc thứ gì đó trên máy tính để đảm bảo an toàn cho cô ấy.”

“Chủ nhân yên tâm!” Hệ thống vỗ mạnh ngực ngồi dậy, “Tiểu thư Tuyên Như quả thực đang lôi kéo thù hận, nhưng người bị hỏa lực tập trung không phải cổ, mà là cậu!”

Lê Kiều:?

Việc trả hóa đơn vì idol như thế này, xác thực là người có trình độ.

Bởi vì fan nào bạn ngứa răng, qua cáp mạng cũng không thể đánh, cùng lắm là @chửi thề vài câu, chỉ cần đối phương phớt lờ bạn, bạn sẽ giống như một kẻ ngốc đang đấm vào gối bông, người vây xem mất phong độ nhất vẫn là bạn.

Khi bạn trở thành một người theo đuổi thần tượng thì khác, nếu bạn tức giận với tôi thì tôi sẽ quay sang chửi thần tượng của bạn, sau đó không chỉ có một nhóm người sẽ nổi cơn thịnh nộ để chống lại tôi, mà còn một nhóm khác, những người ghét thần tượng của bạn sẽ đứng ra ủng hộ và hỗ trợ tôi, như vậy chẳng phải khiến tôi trông ngay thẳng và chính trực hơn sao?

——Khi mọi người trốn trong nhóm, họ luôn cảm thấy an toàn hơn.

Hơn nữa, không chỉ có Tuyên Như gây khó chịu, mà bản thân Lê Kiều cũng đủ khiến người ta ngứa răng không kém: Gần đây, một số đại fan của các nhà cũng công khai chạy theo Lê Kiều, phải chăng cậu ta đã đánh cắp ánh đèn sân khấu của mọi người, đang bóp ch ết không gian sống của idol nhà mình hay sao, nếu để cậu ta hút thêm fan chẳng phải nhà mình cũng mất đi lượng fan tiềm năng à?

Chính vì vậy mà cái tên Lê Kiều gần đây đã trở thành chủ đề nóng trên nhiều diễn đàn liên quan đến cuộc thi, dù cuộc bình chọn cho ca khúc đã kết thúc nhưng cảnh tượng Lê Kiều bị hàng chục fan rượt đuổi, chặn đường mới chỉ là mở đầu.

《Không thể nào, không thể nào, fan của Lê Kiều lần đầu chĩa kiếm vào người khác? Ai cho bọn họ dũng cảm nằm mơ?》

Chủ nhà: Hôm nay tôi thấy nhà Lê Kiều làm khẩu hiệu tiếp ứng để tuyên truyền bỏ phiếu, hóa ra là khẩu hiệu đầu tiên?Tôi cười chết mất, bình thường ăn thêm vài món thì cũng không say như này đâu.

[Ha ha ha ha, bọn họ kỳ thật vẫn ôm giấc mộng bình chọn cho bài hát, cũng không thử nghĩ, chị em nào sẽ bình chọn cho hắn? Chỉ là làm từ thiện cho gia đình to bằng cái chậu thôi.]

[Thỉnh thoảng được đứng thứ nhất trên bảng xếp hạng mà đã tưởng mình cao ngất trời rồi à, nhưng đó là bảng xếp hạng ngoài lề với phần thưởng cho ba người đứng đầu, nhà của Diệp Du Ca hoàn toàn không coi trọng nó, nếu không họ sẽ dạy lại các người cách cư xử.]

[Ngu dốt chính là ngu dốt (lắc đầu) Rating cơ sở của Lê Kiều kém, bài hát chủ đề không để lại tiếng tăm gì trước mặt công chúng, công diễn thứ hai vươn lên như hoa Quỳnh nở rộ, fan của Lê Kiều như tiêm máu gà, bọn họ nóng lòng muốn lên tên lửa bay thẳng lên trời luôn rồi, phải biết rằng chiến thắng đó chỉ là tình cờ, Lê Kiều phế vật mới là chuẩn mực, công diễn ba bị đánh về nguyên hình tao cười, chờ chúng nó khóc thôi.]

[Công diễn ba đúng là nơi đánh yêu quái hiện nguyên hình, giống như những năm trước, trên thực tế chuỗi nhược điểm của hệ thống thi đấu 101 chính là nhân số quá đông, không gian thể hiện của người chơi quá nhỏ, nhiều người trong số họ thể hiện tốt một chút thì fan sẽ tự động bù đắp cho nó thành mạnh mẽ giỏi giang, ước mình có thể thổi bay anh ấy thành một người đàn ông hoàn hảo trong vũ trụ.]

[Thật ra, giống như một người đeo khẩu trang và chỉ để lộ đôi mắt, đại não sẽ tự động điền vào nửa dưới khuôn mặt của anh ta, điều này dẫn đến, vào mùa cúm của những ngày xuân hay chiều thu, sẽ có rất nhiều anh chàng đẹp trai xuất hiện trên tàu điện ngầm với lớp khẩu trang giống nhau.

Ở công diễn ba tương đương với việc người chơi phải cởi bỏ mặt nạ, chúng tôi đã loại bỏ những người này thành một nhóm năm người, cho người khác có đủ không gian để thể hiện, nhiều người trong số họ đã từng rất xuất sắc, đến lúc này, bạn mới ra họ vốn là người chả ra gì, âm thanh bị hỏng, lạc điệu, bao nhiêu bộ lọc của fan sẽ theo đó mà đổ vỡ thôi.]

[Hì hì, tui hoài nghi người cậu nói là Lê Kiều. Các chị em ơi, tui đã chạy đi xem lại đoạn đánh giá bài hát chủ đề của Lê Kiều rồi, tuy nhiều người vừa hát vừa nhảy, giọng không ổn định, lạc tông, nên lúc đó biểu hiện của Lê Kiều cũng không có gì đáng nói, nhưng bây giờ các chị nghe kỹ nhé, cậu ta hát không những dở mà còn lạc điệu nữa. Chị em nào không ngại nóng tai xin chân thành cho ý kiến.]

[Hahahahaha tôi đã trở về sau khi nếm thử. Với tư cách là sinh viên khoa âm nhạc, tôi có thể nói một cách có trách nhiệm rằng Lê Kiều hoàn toàn là tông điếc. Ở công diễn ba, trừ khi cậu ta trực tiếp hát nhép, nếu không thần cũng bó tay.]

[Tại sao thần phải cứu cậu ta. Đừng theo tổ đội mù quáng, dùng thực lực nói chuyện đi! Tôi nghĩ Diệp Du Ca thật đáng thương, rõ ràng anh ta mạnh như vậy, gần đây lại bị nhà nào kia cắn chặt không buông, nhưng đợi công diễn ba Lê Kiều hiện nguyên hình rồi thì khoảng cách ghê tởm cũng sẽ được nới rộng thôi.]

[Lần này không giống thường ngày. Lê Kiều – tông điếc và đồng đội kéo chân sau của cậu ta, có thể giành được danh hiệu “sân khấu tài năng vô dụng nhất trong lịch sử” hahaha!]

Người hâm mộ của Lê Kiều – một gia đình không thể chống lại tiếng súng của hàng chục nhà khác, gần đây, các diễn đàn chủ yếu tập trung vào “Idol Live 101” bị luân hãm, trở thành lễ hội cho những người hâm mộ khác cười nhạo Lê Kiều.

Cười nhạo Lê Kiều chưa đủ, nhân tiện còn phải lôi fan ra để chế nhạo, chẳng hạn như không hiểu quy tắc bình chọn và làm chuyện ngu ngốc, lý do thích Lê Kiều rất kỳ lạ, và câu chuyện học sinh tiểu học kéo phiếu cho Lê Kiều viết ssi chữ “Lê” cũng đem ra cười nhạo. Fan đối với những lời châm chọc đó cũng cứng họng, cuối cùng chọn nghe lệnh của “Xuân sơn như đại” cùng nhau tắt micrô và nín thở, đem khẩu khí truyền vào việc làm.

Bà đây không thể mắng mày, nhưng bà đây sẽ dùng phiếu đạp lên đầu idol mày,  mày có thể cười nhạo, cười càng lớn, xếp hạng càng cao, lúc đó cho chúng mày tức chết!

Trình Hiểu Âu cũng phải tốn rất nhiều chất xám để có được những tấm vé đến từ người hâm mộ: công diễn ba không cần xuất hiện theo thứ tự như hai lần đánh giá nhóm và đánh giá vị trí trước đó, mọi người đều có sân khấu biểu diễn với chủ đề hoàn chỉnh, không có khác biệt người trước kẻ sau. Dứt khoát, thự tự lên sân khấu chuyển qua cho fan quyết định. Phiếu bầu đầu tiên có thể chỉ định thứ tự xuất hiện của các thần tượng, và cuối cùng số phiếu bầu này sẽ được tính vào tổng số phiếu cuối ngày.

Dù là minh tinh trong giới giải trí hay là fan ngoài rìa của giới giải trí, họ đều có một nỗi ám ảnh sâu sắc khác thường đối với “đi cuối”. Nói thẳng ra vì phiên vị*, sự nổi bật, cũng từng có minh tinh đi thảm đỏ trì hoãn mãi không chịu xuống xe vì muốn đi cuối cho nổi bật, kết quả ban tổ chức trực tiếp cuốn thảm đỏ bỏ đi, trở thành chuyện cười trong giới.

(*Phiên vị: thứ tự xuất hiện của tên các diễn viên trong phần giới thiệu của một bộ phim hoặc trong các hoạt động tuyên truyền phim.)

Fan – nghe tin có thể quyết định thứ tự xuất hiện của thần tượng cũng phát cuồng, tất bật chuẩn bị cho người mình thích được xuất hiện cuối cùng.

Chỉ là lần này ánh mắt của mọi người đều hướng về cùng một mục tiêu, cho nên không thể tái hiện đại hội bao vây Lê Kiều, mỗi nhà đấu đá nhau, công khai đấu đá, hôm nay ngươi vượt qua ta, ngày mai ta đuổi kịp ngươi, ngày mốt chúng ta đồng ý bỏ phiếu cho nhau, tôi đã bỏ phiếu cho bạn, nhưng bạn lại không bỏ phiếu cho tôi. Bạn là kẻ xảo trá lưu manh. Xích mích liên tục xảy ra, “Liên minh săn cáo” ban đầu đang dần sụp đổ.

Và fan của Lê Kiều ngay từ đầu đã là “những viên kiểm lâm đơn độc”, không có ai trao đổi phiếu với họ, vì vậy họ tự bỏ phiếu, phương pháp ngu ngốc và kém hiệu quả. Nhưng trong khi nhà khác đang bận xé nhau, họ lại đón đầu mà tiến lên.

Mà hệ thống – người vô cùng hối hận vì trong lúc bình chọn bài hát phải ở lại nâng cấp trong căn phòng màu đen không kịp bỏ phiếu, lúc này như bạch tuộc bám vào người, điên cuồng đăng ký tài khoản, sau đó liên hệ Tuyên Như chia cho hậu viện hội làm việc.

Bây giờ hậu viện hội không gây quỹ, nhưng vẫn có nguồn tài khoản chất lượng cao ổn định, hơn nữa, lượng người hâm mộ của Lê Kiều nhiều đến kinh người, fan cứng làm việc chăm chỉ cùng nhau và cuối cùng họ đã thực sự giành được vị trí đầu tiên trong danh sách bình chọn này.

Tinh thần của vòng fan nhà Lê Kiều được thúc đẩy rất nhiều, quyết tâm chọn lấy vị trí cuối cùng, sau đó cắt bỏ trình tự xuất hiện do blog chính thức của chương trình công bố và đăng nó lên siêu thoại spam @Lê Kiều.

[Bảo bối / anh yêu / chồng / em yêu / vợ, xem đi, đây là giang sơn chúng tôi vì em mà xây dựng.]

Lúc Lê Kiều thấy nó là cậu đang trong tiết kiểm tra của huấn luyện viên, vừa cười vừa cảm thấy kỳ quái: “Tao ở trong mắt họ là cái quỷ gì vậy? Sao bên trên kêu chồng bên dưới lại kêu vợ rồi??”

“Bởi vì tình cảm con người có muôn hình vạn trạng.” Gần đây hệ thống rất chiều nhóm fan của Lê Kiều, nó còn hay bày trò cổ vũ và tán gẫu với các em gái, “Khi cảm thấy chủ nhân có khí chất mạnh mẽ, muốn được chủ nhân bảo vệ, họ có thể gọi cậu là chồng. Rất mềm mại dễ thương, còn khi họ muốn nâng niu bảo vệ chủ nhân, thì họ sẽ gọi là vợ.”

“Điều này cho thấy chủ nhân thật sự rất lợi hại. Những nhu cầu tình cảm khác nhau của fan cậu đều thỏa mãn được.  Đối với những người cô đơn và dễ xúc động, fan của cậu như có thêm được một đại gia đình. Anh, chị, chồng, vợ, con trai và con gái. Họ có tất cả, thật hạnh phúc!”

Hệ thống gần đây tham gia rất nhiều diễn đàn dành cho người hâm mộ, xem quá nhiều fan confession, liền tùy tiện nói ra, Lê Kiều nghe vậy hơi khựng lại, lẩm bẩm một mình: “Hạnh phúc…?”

“Kiều Kiều, cậu đang nói gì vậy?” Lộ Sài Gia kéo vạt áo, hít sâu một hơi, thấp giọng nói: “Đến lượt chúng ta rồi!”

Trong bài kiểm tra của huấn luyện viên, các thực tập sinh chen chúc dựa sát vào nhau nép ở chân tường, ngồi khoanh chân ngoan ngoãn, trên những chiếc ghế phía đối diện, Thẩm Phong luôn ngồi ở vị trí trung tâm, Cung Huệ Vân, Bành Ngao, FAST phân nhau ngồi hai bên, điều khác biệt duy nhất là, lần này, còn có một huấn luyện viên khách mời.

Huấn luyện viên khách mời đã thu hút sự chú ý kể từ khi hắn bước chân vào cửa khu điện ảnh và truyền hình: một lý do mà hắn chỉ có thể được coi là nửa đặt chân vào giới giải trí, hắn là chủ tịch, đầu tư rất nhiều phim truyền hình và tiết mục nổi tiếng, ngay cả nền tảng video phát sóng trên “Idol Live 101” đều là của hắn. Hắn thỉnh thoảng ló mặt hai lần khi đến thăm lớp, lại nhận được lượng lớn người hâm mộ trên Internet;

Một nửa lý do còn lại vì hắn ta đẩy xe lăn tiến vào.

Lục Văn giàu có, đẹp trai nhưng tàn tật, hắn có đủ các yếu tố “mỹ cường thảm” mà trên mạng hay nói, nên dù luôn tỏ ra bí ẩn nhưng chủ đề và sự nổi tiếng của cư dân mạng vẫn ở mức cao.

Lần này hắn thực sự đã đồng ý làm cố vấn cho “Idol Live 101”, nghe nói hắn chỉ chủ yếu hướng dẫn các thực tập sinh lập kế hoạch tương lai và giao tiếp giữa các cá nhân.

Lúc này, Lê Kiều nhướng mi, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Lục Văn.

“Chủ nhân, ánh mắt kẻ này nhìn cậu thấm quá!” Hệ thống rùng mình một cái.

Đúng là đôi mắt đen láy chực chờ con mồi của Lục Văn bám lấy cậu như sên, khiến người ta toàn thân khó chịu. Lê Kiều dạo chơi trong yêu giới đã nhiều năm, đối với ánh mắt của loài sinh vật này rất quen thuộc, cho nên tùy ý nói:

“Không phải chỉ là ánh mắt khi nhìn con mồi thôi sao? Kẻ dùng ánh mắt này nhìn tao một nửa đều chết dưới tay tao rồi.”

“Vậy còn một nửa?” Hệ thống nhiệt tình hỏi.

“Những thứ đó thật sự rất kinh tởm. Tao không muốn nhúng tay vào. Ném tất cả xuống một cái hố, chúng sẽ tự giết lẫn nhau, ăn thịt lẫn nhau.”

“…ọe.” Hệ thống lạnh sống lưng, không dám nghĩ sâu.

Lê Kiều nới lỏng cổ áo, nhếch miệng cười, trong lòng nói: “Thấy hắn chờ mong như vậy, tao sẽ chơi cùng hắn.”

Hệ thống: “…” Nó vì Lục Văn trong lòng vỗ cá gỗ hai cái: Người này nên cầu phúc nhiều hơn chút đi.

Bài kiểm tra của huấn luyện viên bắt đầu.

Buổi đánh giá diễn ra trong một phòng tập lớn, không có sân khấu, không cần mặc trang phục biểu diễn, các thành viên đội “khuynh thành” ngửa mặt lên trời, trên người mặc bộ đồng phục thể thao do tổ chương trình đưa ra. Họ hát trực tiếp mà không cần micro, có thể nói là gian khổ mộc mạc đến cực điểm.

“Không tệ,” Cung Huệ Vân mỉm cười nói, “Có thể nhận ra các bạn trở về đều nghiêm túc luyện tập, mọi người đều có tiến bộ. Tôi đặc biệt khen ngợi Lộ Sài Gia và Lăng Tiểu Lâu. Hai bạn đã có những tiến bộ vượt bậc. Giọng của Lộ Sài Gia ban đầu không để lại ấn tượng, nhưng cuối cùng bạn cũng tìm được lĩnh vực phù hợp cho mình mình rồi nhỉ, hãy tiếp tục tỏa sáng nhé.”

Bành Ngao cầm lấy micro, có chút nhẹ nhõm: “Hi Tư Viễn, tôi thích cách bạn nhảy ngay từ sân khấu sân khấu đầu tiên. Thật đáng tiếc khi mọi thứ phải hoãn lại vì lý do thể chất. Bây giờ bạn đã bình phục, tôi rất mừng cho bạn, và tôi tin rằng người hâm mộ của bạn cũng vậy.”

FAST: “Tôi luôn thích các tác phẩm gốc của Nguyên Ninh, lần này cũng không ngoại lệ. Chào mừng đến với phân bùn*”

(*泥肥: phân bùn, pinyin là níféi. =))) thiết lập của FAST là ngọng. Tui đoán ổng nói “chào mừng bạn trở lại” mà nói ngọng.)

Tất cả những huấn luyện viện như đã cố ý hoặc vô tình phớt lờ Lê Kiều, bởi vì màn trình diễn của Lê Kiều chỉ có thể nói là khá đạt yêu cầu: không có lỗi lạc điệu và quên lời mà các thực tập sinh khác mong đợi, nhưng cậu cũng có nốt sai, những thay đổi được thiết kế đặc biệt cho C vị cũng đều bị cậu bỏ qua, chỉ từng bước rập khuôn mà hoàn thành bài hát, như nước sôi để nguội, sự hấp dẫn bình thường.

Nói đến đánh giá của Lục Văn, hắn càng thất vọng, cũng không có kiên nhẫn, xua tay: “Không có chuyện gì, qua đi.”

Cuối cùng, Thẩm Phong công bố số điểm: 85 điểm, không trên không dưới, đứng thứ ba trong bảy nhóm, sau nhóm của Diệp Du Ca và Phương Trình Băng.

Lê Kiều sắc mặt bình tĩnh, không một gợn sóng mà tiếp nhận. Những người khác cảm giác được cậu đang gắng gượng, trong lòng âm thầm có chút hả hê, trở về ký túc xá còn nghị luận: “Vậy sao?”.” Ha ha ha”……

Diệp Du Ca không có buông tha nhanh như vậy, trong lòng vẫn có chút bất an: y muốn tin tưởng, chỉ mấy ngày nữa, đây đã là cực hạn của Lê Kiều, mặt khác, y cảm thấy Lê Kiều sẽ không bao giờ bỏ cuộc dễ dàng như vậy, cậu ta có thể vẫn còn một số mánh khóe kỳ lạ ẩn giấu xung quanh, y nên tìm cách để đạt được nhiều lợi thế hơn…

Y đẩy cửa ký túc xá ra, nhìn thấy người ngồi trên giường, không kịp đề phòng.

Đối phương cầm điếu xì gà chậm rãi thở ra một hơi, nói: “Tôi đã tận mắt thấy người tên Lê Kiều kia, xinh đẹp thì đủ xinh đẹp, nhưng cũng không có gì kinh ngạc.”

“Hắn, hắn thật sự rất lợi hại, biết rất nhiều mánh khóe!” Giọng nói Diệp Du Ca trở nên căng thẳng, “Trên mạng có rất nhiều phát sóng trực tiếp của hắn…”

“Ý cậu là máy chiếu 3D, lặn cứu người và phẫu thuật tại chỗ?” Lục Văn không kiên nhẫn nói: “Tôi đã hỏi người đi đường và họ đều nói những thứ này không thể chứng minh cậu ta có liên quan gì đến huyền học, có thể đó chỉ là mánh khóe của một kẻ dối trá mà thôi.”

“Quên đi, cũng không dễ tìm như vậy.” Lục Văn chán ghét lạnh lùng liếc nhìn chân của mình, dập tắt điếu xì gà trên giường, “Ít nhất cậu cũng ngoan. Lại đây, muốn khen thưởng gì không?”

Đôi môi của Diệp Du Ca khẽ run lên, con ngươi của y lơ lửng trong ánh đèn nền – một loại màu đen lạnh lùng: “Tôi…”

*

“Nhóm diễn cuối đổi thành Diệp Du Ca?Tại sao??” Lăng Tiểu Lâu tức giận như muốn nhảy dựng và hét lên, “Nó là do fan của Kiều Kiều cực khổ bình chọn đó!”

“…Tổ chương trình chơi chữ, nói theo từ điển Tân Hoa xã hiện tại, áp trục là vị trí thứ hai đếm lên.” Nguyên Ninh day trán cau mày, nói: “Nghe nói đó do nhân viên chế tác poster đã thiết kế sai.”

“Nhưng tại thời điểm nộp bài cuối cùng, phải nói rõ ràng ra chứ, chuyện áp trục – diễn cuối là điểu hiển nhiên từ xưa đến giờ. Bọn họ nói đổi là đổi sao?” Lộ Sài Gia cũng tức giận “Tớ đi gọi anh trai tớ.”

“Không cần.” Lê Kiều để điện thoại xuống, nói: “Vừa rồi Trình đạo gọi điện cho tớ rồi, nói là chỉ thị trực tiếp từ sếp tổng, ông ấy không làm gì được.”

“Sếp tổng lợi hại vậy sao? Anh ta muốn làm mưa làm gió gì vậy chứ?” Lăng Tiểu Lâu tức giận hỏi, “Đây là kết quả bình chọn của người hâm mộ. Anh ta nói không nhận liền không nhận?”

Những lời này vừa nói ra, cả một khoảng lặng xuất hiện. Ai cũng biết so với vốn liếng và quyền lực thì tiếng nói của người hâm mộ và chính họ quá yếu ớt, quá tầm thường.

“Tôi tra rồi —— chuyện áp trục là cuối hay là thứ hai từ cuối lên, xác thực có rất nhiều chỗ bất đồng.” Lê Kiều nghiêng đầu, chống cằm, mấp máy khóe môi cười một tiếng “Vậy thì tranh thủ thời gian này, cho khán giả một câu trả lời rõ ràng.”

“Nhóm của chúng ta đứng thứ mấy cũng có thể trở thành áp trục.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.