*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Vua vịt rất phù hợp với em.”
Không có ai hợp diễn vai vua vịt hơn một con vịt cả.
Thiệu Liên bĩu môi, không muốn đổi ý.
Bây giờ cậu là một con vịt đầu đội trời chân đạp đất, dần dần tỏa sáng trong giới nghệ sĩ.
Trịnh Thường ở bên kia điện thoại im lặng một lúc, nếu Thiệu Liên có ống nhòm chắc chắn sẽ nhìn thấy gương mặt hoảng hốt của Trịnh Thường, cũng như ý định mời bác sĩ tâm lý đến công tác tư tưởng cho Thiệu Liên rõ rành rành trên mặt quản lý.
Bốn cái Nùi Giẻ thật sự đã khiến Thiệu Liên bị đả kích nặng nề.
Trịnh Thường: “Thiệu ơi, anh tranh cho em một slot trong phim mới của đạo diễn Chu Bách rồi, vé thử vai này khó giật lắm đấy.”
Chu Bách, đạo diễn quay mười bộ phim thì ẵm cúp cả mười, không thể không nói, Thiệu Liên thật sự có chút rung động, nhưng mà…
“Cơ hội giành được vai trong phim của đạo diễn Chu quá mong manh, em không nắm chắc, nhưng em tin em có thể giật được vai vua vịt.”
Trịnh Thường:…..!Wow, chắc chắn rồi, ca sĩ đỉnh lưu chủ động muốn tham gia phim sếch, không cần thử vai, vừa xuất hiện là đạo diễn quỳ xuống nhận ngay.
“Nhóc Thiệu à, cái Vua vịt này tốn sức lắm, em không hợp đâu, với lại tham gia bộ phim này thì sau này khó tìm thể loại khác đóng lắm.”
Một khi đã bị dán nhãn diễn viên phim sếch rồi thì muốn quay đầu là bờ cũng khó.
Còn bị người người nhà nhà khinh bỉ nữa.
Trịnh Thường thở dài, cẩn thận lựa chọn ngôn từ, sợ k1ch thích Thiệu Liên.
Thiệu Liên nghĩ một chút, hỏi: “Có nhiều cảnh đánh nhau lắm hả?”
Anh hùng siêu cấp mà, đánh đấm nhiều cũng không khó hiểu.
“Đúng á! Anh có nghe ngóng rồi, đánh gần hết bộ phim luôn, mười mấy người lận, nam có nữ có.
Thiệu này, cái này không hợp với em đâu, em không chịu nổi đâu mà!” Trịnh Thường dùng giọng điệu vô cùng đáng sợ để nói chuyện, hy vọng có thể dọa tên ca sĩ siêu hot này lùi bước.
“Anh Trịnh.”
“Ơi?”
Thiệu Liên trịnh trọng gọi một tiếng làm Trịnh Thường sửng sốt, ngay sau đó, hắn đã nghe điện thoại vang lên giọng nói hết sức nghiêm túc của Trịnh Thường: “Đừng coi thường thể lực của em.”
Đừng nói mười mấy, có mấy chục nam nữ cũng không đánh lại cậu.
Trịnh Thường: “…”
Xong rồi, bốn cái Nùi Giẻ k1ch thích quá lớn!
“À thì, nhóc Thiệu à.” Trịnh Thường cũng sắp cạn lời: “Không thì em đi thử vai bên đạo diễn Chu Bách trước nha? Cứ xem như lấy kinh nghiệm thử vai, dù sao đạo diễn Chu nổi tiếng bắt bẻ đó giờ, có thất bại thì cũng không mất mặt.”
Thiệu Liên suy nghĩ một chút, cảm thấy rất hợp lý, nếu muốn làm một cậu vịt đầu đội trời chân đạp đất thì nên tích lũy nhiều kinh nghiệm thử vai một chút, đồng ý với quản lý của mình.
Trịnh Thường đầu dây bên kia nghe Thiệu Liên đồng ý bèn thở phào nhẹ nhõm, nói ngay: “Được rồi, để anh gửi mô tả nhân vật cho em, thử vai lúc bảy giờ tối mai nhé, năm giờ anh sang đón.”
Vừa nói xong đã cúp máy cái cụp cứ như sợ Thiệu Liên đổi ý.
Hắn không hề trông mong Thiệu Liên có thể giật được vai này, nhưng có thể kéo được chút thời gian, biết đâu mai Thiệu Liên thức dậy bỗng không còn hứng thú với vua vịt nữa thì sao!
**
Trên tầng 17, hội trường thứ ba của khách sạn có sân vườn, khu vực chờ đã nhồi đầy người, có người đang nhẩm thoại, có người đang nói chuyện với nhau, bầu không khí khá ồn ào, nhưng ánh mắt của tất cả đều nhìn cánh cửa ra vào, mỗi người bước ra đều được những người ngồi ngoài phân tích xem đang vui hay buồn.
Lại một diễn viên nam trẻ tuổi đi ra, mặt màu u ám, lắc đầu với quản lý của mình sau đó ra về.
Trợ lý đứng trước cửa nhìn danh sách dài ngoằng trong tay, lớn tiếng nói: “Người tiếp theo, số 23 Thiệu Liên.”
Hả? Thiệu Liên???
Đọc xong, ngay cả trợ lý cũng đơ người, là Thiệu Liên mà cậu nghĩ à?
Hay là trùng tên trùng họ thôi?
Những người còn lại cũng nghe rất rõ hai chữ Thiệu Liên này, toàn bộ âm thanh trong khu vực chờ biến mất, bầu không khí im lặng một cách kỳ quặc, mọi người nhìn nhau một hồi rồi lại đồng loạt nhìn xung quanh.
Thiệu Liên đâu!
Lúc này, trong góc tường hàng cuối cùng, một người cao ráo đội nón, đeo khẩu trang và mắt kính đứng lên đi về phía trợ lý, vừa đi vừa tháo nón, khẩu trang và mắt kính xuống, người đàn ông trung niên có vẻ là quản lí đi bên cạnh cậu ta lập tức nhận lấy.
Đến khi bước đến cửa, gương mặt góc cạnh và điển trai hoàn toàn lộ ra.
Thật sự là Thiệu Liên!
Khu chờ đang yên lặng ồn ào hẳn lên.
“Thiệu Liên thiệt kìa, sao cậu ta biết mà đến? Lại đến đòi hát nhạc phim à?”
“Sao tôi thấy cậu ta đến thử vai vậy….”
“A, vậy chắc không có sức uy hiếp gì đâu, bốn cái Nùi Giẻ vàng cơ mà!”
“Lỡ đạo diễn Chu ưng độ nổi tiếng của cậu ta thì sao?”
“Cửa à, bốn cái Nùi Giẻ đó!”
Thiệu Liên: “…”
Cậu không có điếc nhé.
Đưa thông báo đến thử vai cho trợ lý đứng trước cửa, cậu ta tay nhận nhưng mắt cứ nhìn chằm chằm Thiệu Liên: “Thiệu, Thiệu Thiệu Liên?”
“Thiệu Liên.” Thiệu Liên mặt không đổi sắc sửa lời.
“À ừ, mời, mời vào.” Trợ lý cuống cuồng kéo cửa, hai má đỏ bừng, giọng cao vút: “Cố, cố lên nha!”
Thiệu Liên khựng lại, gật đầu: “Tôi sẽ, cảm ơn cậu.”
Rặng đỏ trên mặt trợ lý càng rõ hơn.
Vừa vào trong, Thiệu Liên đã nhìn thấy ngay một hàng năm người đang ngồi.
Chính giữa là đạo diễn Chu, một người đàn ông khá mập, đầu trọc lóc.
Bên trái ông lần lượt là biên kịch và nhà sản xuất, bên phải là phó đạo diễn với một người đàn ông đội nón, đeo kính râm và khẩu trang.
Hơn nữa trước mặt hắn ta không có để bảng chức danh.
Mặc dù không thấy mặt, nhưng Thiệu Liên lại bị khí thế của hắn thu hút sự chú ý đầu tiên.
Chắc chắn là một người rất đỉnh.
Thiệu Liên nghĩ thầm.
“Xin chào các thầy, tôi Thiệu Liên số báo danh 23.”
“Ha ha, thì ra là Thiệu Liên à, ngưỡng mộ đã lâu, con gái tôi thích nhạc của cậu lắm đó.” Người đầu tiên lên tiếng là đạo diễn ngồi chính giữa, cằm đôi một chín một mười với quản lý của cậu, khi cười mắt híp thành một đường chỉ nhỏ trông như Phật Di Lặc hiền hòa: “Có lòng tin vào màn biểu diễn của mình sắp tới chứ?”
Thiệu Liên hé miệng, nghiêm túc nói: “Có.”
“Có lòng tin là được rồi, chắc cậu đã thuộc hết các phân cảnh thử vai rồi nhỉ, cậu diễn cảnh chọc ghẹo người đẹp trên đường, sau đó bị dạy cho bài học thử xem.” Nói xong, chưa để Thiệu Liên đáp, ông đã quay đầu híp mắt nói với người đàn ông đeo khẩu trang: “Bùi Thâm, cậu ra đó diễn chung với nhóc Thiệu nhé?”
Sau khi nghe đạo diễn Chu kêu tên của người đàn ông bí ẩn, Thiệu Liên rất kinh ngạc.
Cậu không ngờ người đó lại là Bùi Thâm.
Bùi Thâm năm nay vừa tròn ba mươi đã cầm trong tay tam kim ảnh đế, có thể nói là truyền kỳ trong giới.
Mặc dù có lời đồn “ô dù” sau lưng ảnh đế không vừa, nhưng hắn quả thật đi lên từ số không, con đường đóng phim rộng mở, có nhan sắc, trình độ cũng không thiếu, rất nhiều đạo diễn lớn muốn hợp tác với hắn.
Nếu vậy, Bùi Thâm chắc là vị nam chính bí mật kia.
Người đàn ông kia gật đầu, chậm rãi tháo nón kính và khẩu trang của mình xuống.
Gương mặt của hắn không góc cạnh nhưng dịu dàng như Thiệu Liên mà lại điển trai đầy quý khí, hai mắt sâu hun hút, có cảm giác lạnh lẽo người sống chớ lại gần, điểm này khá giống Thiệu Liên.
Nhưng mà Thiệu Liên khiến người khác có cảm giác này là do bất đồng giống loài, còn Bùi Thâm chắc là do tính cách và khí thế.
Nhìn Bùi Thâm đi từ bàn giám khảo đến bên cạnh mình, Thiệu Liên bỗng nhiên cảm thấy thân cao mét tám của mình không dù xài, ảnh đế phải ít nhất một mét tám mươi tám.
Mặt Thiệu Liên không có biểu cảm gì, cẩn thận gật đầu chào: “Thầy Bùi.”
“Ừ.” Đối phương cũng có gương mặt vô cảm giống cậu, vừa lạnh lùng vừa hời hợt.
“Nếu hai cậu chuẩn bị xong rồi, vậy bắt đầu đi.” Đạo diễn Chu cười híp mắt, sau khi Thiệu Liên và Bùi Thâm gật đầu thì vỗ tay: “Action!”
Thiệu Liên có chút hưng phấn, bốn bỏ lên năm, sau hôm nay cậu sẽ là cậu vịt từng đóng phim chung với ảnh đế!
Đây là một câu chuyện bối cảnh Dân Quốc, thời quân phiệt, khi đất nước bị xâm lược, cậu cả nhà họ Lâm – Lâm Xí đã từ bỏ công việc kinh doanh của gia tộc để đi lính.
Nhân vật Thiệu Liên thử vai là một cậu ấm Thường Hổ – phú thương nổi danh ngõ Bình An, vai diễn này còn không được tính là nam phụ phụ, nhưng thiết lập lại rất sinh động, khiến người khác vừa yêu vừa ghét, nếu diễn tốt, thu hút được lượng fans gấp ba bây giờ chỉ là chuyện nhỏ.
Trước khi câu chuyện bắt đầu, Thường Hổ là tên quần là áo lượt hoành hành ở quê, rảnh rỗi sẽ ra phố chọc ghẹo con gái nhà lành, dắt chó dữ đi dạo dọa mọi người hoảng sợ, bị nam chính Lâm Xí dạy dỗ rất nhiều lần, thậm chí cả hai còn là bạn khá thân.
Nhưng sau đó, khi giặc ùa đến, chính thiếu niên lúc nào cũng cà lơ phất phơ này vì bảo vệ mấy cô gái khỏi sàm sỡ và mấy người bán hàng rong đang hoảng sợ mà dắt chó ra, đứng chắn trước mặt mọi người, cuối cùng chết trong lòng Lâm Xí, khiến Lâm Xí quyết tâm từ bỏ sản nghiệp của gia tộc để đi lính.
Cảnh đạo diễn yêu cầu chính là cảnh Thường Hổ chọc ghẹo con gái trên đường, bị Lâm Xí vô tình đi ngang qua dạy dỗ.
Ngay khi đạo diễn hô, khí thế ác liệt của Bùi Thâm lập tức biến mất, hắn ta trở nên dịu dàng nho nhã, chuẩn bị bước về phía “Thường Hổ”, không ngờ mới bước được mấy bước, Thường Hổ bước trái bước phải nhào về phía mình, chưa để mình diễn tiếp, một ngón tay lành lạnh đã mon men gãi cằm mình, khóe mắt thiếu niên giật giật, nở nụ cười thô bỉ, khàn giọng nói: “Người đẹp, cười cái cho ông xem nào ~”
Bùi Thâm:…
Cái giọng này, chắc uống quá nhiều đồ chua rồi.
Thiệu Liên: A a a, tui học cách dùng giọng siêu trầm trong một đêm nè! Quá man!
– —
Hậu trường nhỏ:
Thiệu Thập Bát: Vì giúp tui diễn tập mà ảnh đế phải đóng hai vai, bùng nổ!
Bùi Thâm:?
– —
Chú thích:
Khách sạn có sân vườn:
– —
Ngọc Thụy: Cho ai không biết, “vịt” là tiếng lóng chỉ trai bao, còn “gà” là tiếng lóng chữ “gái bao”.
Anh Trịnh Thường nghe Thiệu Liên đòi diễn vua vịt nên tưởng cậu muốn đi diễn phim sếch.
Má ơi, đạo diễn bảo diễn cảnh ghẹo gái, thằng chả đi ghẹo anh công, bởi dị ta nói, chuyện gì cũng phải có lý do.
Bốn cái Nùi Giẻ cũng zừa lắm.
Anh công tên Bùi Thâm, không phải Sâm nha mọi người.
Để tui đi sửa cái..