Bên trong Tinh La đế quốc đại sâm lâm, Kỷ Vu dùng thời gian một năm rưỡi đem hồn lực tăng lên trạng thái bão hòa cấp 50, bởi vì vẫn luôn không tìm thấy hồn thú thích hợp, cô vẫn luôn trấn áp hồn lực của mình.
Cuối cùng thì hôm nay cô cũng tìm được rồi, một con Liệt Diệm Ma Lang một vạn năm, dài ba mét, tuy rằng không lớn bằng Khiếu Thiên Hổ nhưng vẫn vượt trội về độ linh hoạt, toàn thân đỏ rực, miệng thở ra lửa nóng, đây cũng là Hồn Kỹ một vạn năm của nó.
Hồn thú một vạn năm tương đương Hồn Đế sáu Hồn Hoàn, Kỷ Vu cảm thấy có chút khó đánh, nhưng mà cơ hội này không nên bỏ lỡ, nếu hôm nay để nó chạy đi, tìm lại cũng mất rất nhiều thời gian. Cô không thể trì hoãn thêm nữa, A Thanh còn đang đợi cô.
Liệt Diệm Ma Lang đang nghiêng người uống nước bên bờ sông, chiếc lưỡi đỏ tươi liếm nước sông, chóp mũi thô nặng phun ra từng hơi thở đặc sệt trên mặt nước tạo thành những gợn sóng nhẹ, Kỷ Vu khẽ cắn môi, ánh mắt kiên định mà nhìn nó, liều mạng!
“Ngôn linh · kết giới!” Nháy mắt đệ nhất Hồn Hoàn sáng lên trên người Kỷ Vu khống chế được Liệt Diệm Ma Lang, nhưng không thể đánh giá thấp khả năng kháng cự của Liệt Diệm Ma Lang, sau hai giây đụng vào kết giới nó liền tỉnh lại.
Xích ——
Liệt Diệm Ma Lang phá kết giới lao về hướng công kích, sau khi Kỷ Vu phóng thích đệ nhất Hồn Hoàn, đệ nhị Hồn Hoàn liền sáng lên, vòng theo hướng ngược lại, dây nhỏ nhanh chóng phóng ra ngoài, khi nó phá kết giới xông tới, dây nhỏ liền quấn quanh trên người Ma Lang.
Đầu dây khóa trên Võ Hồn thư, mà Võ Hồn nổi trên tay phải, chặt chẽ mà bị Kỷ Vu khống chế trên tay.
Nhưng sức mạnh của Liệt Diệm Ma Lang quá lớn, một khi phát điên sẽ chạy loạn, Kỷ Vu khó có thể chống đỡ, bị sức mạnh của nó kéo lê cọ xát trên mặt đất. Đệ nhị Hồn Kỹ có đặc tính tự động thắt dây nhỏ lại, nhưng sức lực không đủ cường đại, mà da lông Ma Lang lại rất cứng rắn, khó có thể làm nó bị thương. Lôi kéo vài giây, thấy một tầng da gần như bị phá, thậm chí máu vẫn chưa thể thấy đến.
Chờ đến lúc Liệt Diệm Ma Lang phản ứng lại đây xoay người gầm rú, đệ tam Hồn Hoàn thao túng của Kỷ Vu sáng lên, bốn sợi tơ vàng quấn lấy tứ chi Ma Lang, bộ vị bị quấn lấy sẽ cứng đờ không có sức lực, vì thế liền thấy đầu sói lay động gầm rú, cái đuôi liều mạng đập sợi tơ, Kỷ Vu không cho nó cơ hội tránh thoát, tay phải không chế chuyển động sợi tơ, cột lấy Ma Lang đập lên cây, phần eo nó to như một người đàn ông trưởng thành. Trên người Ma Lang dần dần xuất hiện vết thương, trên nanh sói mang theo máu chảy nhè nhẹ, nhỏ giọt ở trên cỏ.
Liệt Diệm Ma Lang giận dữ, phun ra một ngọn lửa lớn cực nóng, Kỷ Vu thấy thế vội vàng thu hồi dây nhỏ, đồng thời đệ nhị Hồn Hoàn sáng lên, phóng ra dây nhỏ quấn quanh nhánh cây, lách mình tránh đi phạm vi ngọn lửa.
Tứ chi thoát khỏi khống chế của Kỷ Vu đạp lên mặt đất, quay đầu tiếp tục phun lửa về phía cô, Kỷ Vu ngay lập tức rời khỏi nhánh cây đang đứng, đệ tứ Hồn Hoàn sáng lên.
Phần giữa của đại thụ lập tức bị cháy đen, nhưng không ngờ sau khi phần giữa bị cháy lại trở nên giòn, trọng lượng của phần trên gốc cây không chịu đựng nổi nữa, vì thế khi Kỷ Vu đem lực chú ý hoàn toàn đặt trên người Ma Lang không hề chú ý âm thanh kẽo kẹt nhỏ bé không đáng kể kia.
“Ngôn linh · trảo sát!” Mấy sợi tơ vàng lấy tốc độ cực nhanh lao về phía Liệt Diệm Ma Lang, cuối cùng cũng cắt ra da thịt Ma Lang, Kỷ Vu dùng sức đem sợi tơ dọc theo cốt nhục Ma Lang tiếp tục cắt ra, thành công cắt một khối thịt to của nó, miệng vết thương bắn ra máu tươi làm Kỷ Vu phấn chấn không thôi.
Ta nhất định có thể!
Ma Lang dùng sức giãy dụa, đau đớn trên thân thể khiến nó trở nên bạo phát, “Hú!” Từng ngọn lửa lần lượt bắn về phía Kỷ Vu.
Đại não Kỷ Vu hoạt động cực nhanh, không thể ở trước mặt Liệt Diệm Ma Lang, ngọn lửa quá nóng, khi tránh né gương mặt có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng. Nếu cứ tiếp tục như vậy, một khi thể lực không đủ sẽ dễ dàng bị ngọn lửa đốt.
Ánh mắt Kỷ Vu khẽ nhúc nhích, theo lực đạo của Ma Lang, thân thể nhẹ bay lên không trung một cái, xoay người đáp xuống lưng sói. Rút chủy thủ bên hông ra, hung hăng đâm vào lưng Ma Lang, máu phun ra ngay lập tức, văng ở trên mặt Kỷ Vu.
Một nụ cười tà mị lộ ra trên gương mặt dãi nắng dầm mưa, giống như ác ma giáng trần. Ma Lang đã chịu thương tổn giãy giụa kịch liệt, Kỷ Vu nhéo lông trên cổ nó, giữ thăng bằng cơ thể để không bị ngã xuống.
Liệt Diệm Ma Lang thấy không thể ném Kỷ Vu xuống, quay đầu đánh lên cây, mượn dùng quán tính, trong nháy mắt đụng vào cây, tứ chi rời khỏi mặt đất hung hăng đánh phần lưng lên cây, làm địch thủ bị thương 1000 tự tổn hại 800.
Kỷ Vu tung ra dây nhỏ, kịp thời rời khỏi phần lưng của nó, nhưng vẫn bị thương ở cánh tay, tay trái bị trật khớp.
“Shh ~” Kỷ Vu chịu đựng đau đớn, thu lại cánh tay, nhưng tay trái sưng lên nhanh chóng không có sức lực. Nhìn Ma Lang lắc đầu bên gốc cây, đệ nhất Hồn Hoàn sáng lên lần nữa, “Ngôn linh · kết giới.”
Liệt Diệm Ma Lang đã tiêu hao gần hết khí lực, sững sờ năm giây, năm giây cũng đã đủ cho Kỷ Vu dùng đệ tứ Hồn Hoàn trảo sát, lại cắt xuống một miếng thịt, mùi máu tươi nồng đậm phiêu tán trong không khí.
Một người một thú đánh trong một thời gian dài, cho đến khi trời tối sầm, lâu đến mức hồn lực của Kỷ Vu đã dùng hết, Liệt Diệm Ma Lang không thể phun ra lửa được nữa. Kỷ Vu nắm chủy thủ nhìn chằm chằm Ma Lang không thở được cảnh giác, vận sức chuẩn bị hành động.
Liệt Diệm Ma Lang lộ ra những móng vuốt sắc nhọn lao về phía Kỷ Vu một cách hung mãnh, “Grào!”
Kỷ Vu nghênh diện nó, chủy thủ cắm thật sâu vào mắt Ma Lang mà xoáy, mà chân trước của nó cũng đâm thủng bụng Kỷ Vu, máu đỏ tươi tí tách nhỏ xuống.
Một người một thú nôn nóng, không ai có thể tiến thêm một phân.
Đột nhiên đại thụ đã bị đốt trọi phía trước ầm ầm ngã xuống, vừa vặn đè ở trên người Ma Lang, Kỷ Vu nhẹ nhàng thở ra, rút chủy thủ ra, ngay sau đó đâm vào yết hầu nó, một Hồn Hoàn màu đen chậm rãi dâng lên.
Kỷ Vu thoát lực ngã xuống, miễn cưỡng đắp thuốc băng bó cho bụng mình, sau khi nghỉ ngơi, khoanh chân bắt đầu hấp thu Hồn Hoàn. Có thể do Liệt Diệm Ma Lang bị đánh phục, việc hấp thu Hồn Hoàn dị thường thuận lợi. Kỷ Vu như ý nguyện đạt được đệ ngũ Hồn Hoàn, Hồn Kỹ là ‘Ngôn Linh · liệt diệm’, ngọn lửa được thêm vào những dây nhỏ mà Hồn Kỹ phát ra.
Hơn nữa, từ sau khi hấp thu đệ tứ Hồn Hoàn, lòng bàn tay trái thường thường xuất hiện cảm giác bỏng rát, nhưng không mãnh liệt như sau khi hấp thu Hồn Hoàn, năm năm sau, lòng bàn tay lòng bàn tay lại cảm thấy đau rát, nó như muốn đốt cháy cơ thể của cô.
Kỷ Vu nghĩ không ra, cô đơn giản ném nó ra sau đầu, khi cô chuẩn bị rời đi lại phát hiện thi thê Ma Lang có một vật thể đang phát sáng, chẳng lẽ là……
Hồn cốt!
Nhìn kỹ, rõ ràng là một hồn cốt tay phải, Kỷ Vu vội vàng cất đi, mùi máu tươi nơi này quá nặng, không hấp thu được, vì thế cô cầm một khối chí bảo che lại miệng vết thương nhanh chóng rời đi nơi này.
Thời gian ba năm, Chu Trúc Thanh 12 tuổi đã trở thành một đại Hồn Sư cấp 28, mà Kỷ Vu 17 tuổi sau khi thu hoạch vạn năm Hồn Hoàn sau đó lại hấp thu hồn cốt, hiện tại đã là Hồn Vương cấp 57.
Thiên Đấu đế quốc, học viện Sử Lai Khắc.
Chu Trúc Thanh đứng ở cửa học viện thở dài, mấy năm nay vẫn luôn không có tin tức của A Vu, không biết cô đã đi đâu rồi? Sống có ổn không?
Thôi, tìm được Đới Mộc Bạch trước rồi nói sau.
Chu Trúc Thanh xếp hàng để kiểm tra, không thèm điếm xỉa đến ánh mắt của những người xung quanh. Khác với thân hình nóng bỏng gợi cảm, khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp của nàng lại rất lạnh lùng, đôi mắt đen láy không mang theo một chút sinh khí.
Đới Mộc Bạch hỗ trợ kiểm tra dường như nhìn thấy bóng dáng Chu Trúc Thanh ở xa xa, để lại Đường Tam và Tiểu Vũ, bước nhanh về phía nàng.
Đi vào thấy, thật đúng là Chu Trúc Thanh, Đới Mộc Bạch vỗ vai nàng một chút.
“Trúc Thanh? Sao ngươi tìm được nơi này?” Đới Mộc Bạch không khỏi nhìn nàng hai lần, ba năm không thấy, Trúc Thanh cư nhiên trổ mã phập phồng quyến rũ tự nhiên rất nhiều.
Chu Trúc Thanh không ngờ lại có thể gặp hắn nhanh như vậy, hơi kinh ngạc, “Chuyện này nói ra thì rất dài, chờ ta nhập học rồi sẽ nói tỉ mỉ với ngươi.”
Đới Mộc Bạch gật gật đầu không hỏi thêm nữa, đợi ở bên người nàng, chờ nàng kiểm tra xong. Học viện Sử Lai Khắc chỉ nhận quái vật, cho nên một hàng dài thực mau liền đến phiên Chu Trúc Thanh.
Lão giả phụ trách kiểm tra cười như không cười mà nhìn Đới Mộc Bạch trêu đùa, “Nha, Mộc Bạch, ngươi đây là coi trọng tiểu cô nương nhà người ta!”
“Đừng nói bừa!” Đới Mộc Bạch thấy sắc mặt Chu Trúc Thanh trở nên lạnh lẽo, vội vàng lắc đầu, “Ngươi mau kiểm tra, đừng nói lung tung.”
Con ngươi Chu Trúc Thanh lạnh lùng, đột nhiên đặc biệt không muốn nghe người khác đem chính mình cùng Đới Mộc Bạch liên quan đến nhau, đáy lòng mạc danh bực bội, lạnh mặt thông qua kiểm tra.
Bởi vì Chu Trúc Thanh là người cuối cùng trong đội ngũ, sau khi giám định kết thúc, Đới Mộc Bạch mang nàng tiến vào học viện Sử Lai Khắc, vừa vặn nhìn thấy Áo Tư Tạp mang theo xúc xích của hắn một lời khó nói hết rêu rao, nhìn thấy phía trước là Đường Tam mà trước đó hắn có nói chuyện.
“Đường Tam, ngươi đang làm gì?”
Áo Tư Tạp vừa thấy Đới Mộc Bạch đến, lập tức lộ ra vẻ chua xót, sau một hồi dây dưa, mọi người biết rõ ràng lí do của xúc xích, ánh mắt nhìn về phía Áo Tư Tạp đều không thích hợp.
Chu Trúc Thanh chỉ lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, rồi đi về phía hàng học viên đã vượt qua bài kiểm tra sơ bộ. Một nữ tử có đôi mắt đỏ tóc thắt bím hình bọ cạp không chút che giấu mà đánh giá nàng.
Khi nữ tử nhìn đến Đường Tam đi phía sau mới dời đi ánh mắt, Chu Trúc Thanh nhẹ nhàng thở ra, vòng ra phía sau ‘trốn’, nếu không phải nàng ta là nữ thì nàng đã động thủ, ánh mắt dừng ở trên ngực và đùi người khác là có ý gì?
“Xúc xích đâu?” Nữ tử hỏi xong, ba người nhịn không được cười to, khuôn mặt xinh đẹp của nữ tử càng đỏ hơn.
Chu Trúc Thanh nghe vậy, trong mắt hiện lên một tia ý cười, nhàn nhạt mà thấp giọng, “Nhàm chán.”
Nếu Kỷ Vu ở đây, nhất định có thể đọc hiểu khuôn mặt lạnh băng của nàng cất giấu ngạo kiều.
Đường Tam và nữ hài bên cạnh hắn, cũng chính là Tiểu Vũ, cùng với Chu Trúc Thanh và một nữ tử quý tộc có tên hư hư thực thực, hồn lực đều vượt qua cấp 25, không giống với những học viên khác đã vượt qua bài kiểm tra đầu tiên, bốn người bọn họ được Đới Mộc Bạch dắt bước vào vòng thứ tư, cũng chính là vòng cuối cùng.
“Vòng thứ tư này là để khảo hạch kinh nghiệm thực chiến, đối với những người được nuông chiều từ bé, không hiểu biết gì về ngoại giới, những người khó có thể chiến đấu, học viện sẽ không nhận.” Đới Mộc Bạch giải thích một chút về dụng ý của vòng thứ tư này, đắc ý mà liếc nhìn Chu Trúc Thanh một cái, giống như đang nói cho nàng, hắn tìm được một nơi tu luyện thực không tồi.
Chu Trúc Thanh trầm ngâm sau khi nghe Đới Mộc Bạch giới thiệu, yêu cầu của học viện này đối với nhân tài gần như là hà khắc, ở chỗ này có lẽ sẽ có được thu hoạch không thể tưởng tượng được.