Trọng Sinh Chi Cùng Quân - Vu Hoan

Chương 79: Khả Yếu Kim Phong Ngọc Lộ Thì



: Khả yếu kim phong ngọc lộ thì
(Dịch nghĩa: Sao phải cần lúc gió thu và sương trắng.)
Lý Thiếu Hoài nhìn tuấn mã mà mình sẽ cưỡi phía trước, dây cương và yên ngựa được vẽ hoa lưu ly mạ vàng, bên trên lót đệm lông khỉ vàng.

Nàng buông rèm châu xuống đến gần một bước, vén tóc mai bên tai nàng ra sau, ôn nhu nói: “Ngoan, chỉ một lát.” Nàng quá hiểu trong lòng Triệu Uyển Như lúc này đang nghĩ gì: “Nàng sợ bộ dáng ta mặc hỉ phục bị mọi người nhìn thấy sao.

Nhưng ta cũng sợ bộ dáng nàng mặc giá y bị bọn họ thèm nhỏ dãi nha.

Lòng ta có nàng, lòng nàng có ta, hai ta một lòng, bọn họ cũng chỉ có thể mở to mắt hâm mộ!”
Nàng nháy đôi mắt phiếm quang, lại cong môi cười nói: “Vậy nàng cũng chỉ được nghĩ đến ta, không được xem người khác.”
“Được.” Đồng ý xong lại nói thêm một câu: “Lòng ta ở chỗ nàng, đương nhiên không thể xem người khác.”
Đi sau đội quân vẩy nước là một trăm thành viên được tuyển chọn trong dàn nhạc hoàng gia, sau nữa là tám đồng tử cài trâm, tám cung nhân cầm quạt, bốn cái hình vuông, bốn cái hình tròn, mười cung nữ bưng hoa cùng với hai mươi cung nữ cầm đèn.

Hai vị công chúa cùng gả nên có đến hai đội đưa dâu giống nhau như đúc, nhưng đường đến phủ phò mã lại khác.

Sau khi đội ngũ ra khỏi cổng Tuyên Đức, hai đội đưa dâu tách ra, đi về hai hướng khác nhau.

Hoàng thành, dọc theo tường thành trong ngoài thành Đông Kinh đều được lắp pháo hoa, tất cả đồng loạt đốt lên.

Pháo hoa bay lên bầu trời nổi bật giữa ánh chiều tà cuối ngày, thoáng chốc âm thanh vang dội khắp kinh thành.

Từ khai quốc đến nay đã có vài vị công chúa hạ giá, nhưng thế trận như hiện giờ vẫn là lần đầu tiên.

Phủ Lý phò mã ở thành Bắc, phủ Đinh phò mã ở thành Nam, người xem chỉ có hai cái đùi, xem phía Bắc thì phải bỏ lỡ phía Nam.

Không có biện pháp phân thân, bá tánh chỉ hận chân mình quá ngắn, không thể đồng thời xem được dung mạo của hai vị phò mã và công chúa.

Bốn con ngựa đỏ chậm rãi kéo xa giá di chuyển.

Ngựa được đeo mặt nạ đồng và cắm lông vũ phía trên, trước ngực treo lụa đỏ và chuông đồng, theo bước chân phát ra âm thanh giòn giã.

Cứ cách vài bước chân lại có một cấm quân mặc áo tím cầm giáo đứng canh.

Hai bên đường chen chúc đầy người, xô đẩy nhau, kiễng chân đón chờ.

Hôn lễ của công chúa hôm nay có thể so với lễ tế Đông Chí, thiên tử ngự giá ra ngoài.

Trên xa giá chỉ gắn rèm châu, bốn đầu cột ở bốn góc treo trang sức long li.

Trong rèm, một nữ tử mặc phượng bào ngồi ngay ngắn, có thể thấy dung mạo rõ ràng.

Hôm nay được diện kiến dung nhan của công chúa, bọn họ lại không tìm được từ nào để hình dung.

Cố Tam Nương Phong Nhạc Lâu dùng một điệu múa kiếm danh chấn Đông Kinh, được xưng siêu quần xuất chúng, quyến rũ không dám nhìn thẳng.

Mà Huệ Ninh công chúa lại khiến thiên địa thất sắc, vạn vật lu mờ trước dung nhan cùng khí chất của nàng.

So với siêu quần xuất chúng lại là một vẻ đẹp độc đáo riêng.

Tóm lại, làm khách quen của Phong Nhạc Lâu bọn họ đều nhất trí: “Đẹp, quá đẹp, không gì sánh bằng.”
Ánh chiều tà nghiêng nghiêng chiếu vào đội lễ nghi, có văn nhân nhớ đến bài từ hình dung nghi thức hai người kết duyên thuở xưa, liền ngâm: “Do lai bích lạc ngân hà bạn, khả yếu kim phong ngọc lộ thì*.”
(Dịch nghĩa: Xưa nay trời để mây mầu đến bên ngân hà, sao phải cần lúc gió thu và sương trắng.

Trích dẫn câu thơ của Lý Thương Ẩn.)
“Xem ra lần này sẽ khiến không ít thiếu nam thiếu nữ tan nát cõi lòng.”
“Cha, đó là đại tỷ tỷ sao, đại tỷ tỷ thật đẹp, đến cưỡi ngựa cũng đẹp như vậy.” Bên phố, nữ hài được phụ thân cõng trên vai, không chớp mắt nhìn chằm chằm người loá mắt nhất trong đoàn.

“Người xinh đẹp ngồi trên lưng ngựa kia nhất định là phò mã, là đại ca ca.

Hắn chính là Tiến Sĩ đứng hàng thứ hai kỳ thi mùa xuân năm nay, cũng là cử tử dám đứng ra đề xuất văn võ kiêm trị, là người giỏi nhất.” Lòng yêu nước, bá tánh đều có, trong lời nói tràn ngập tán thưởng cùng ngưỡng mộ từ tận đáy lòng.

“Đại ca ca sao…” Chớp đôi mắt nhỏ tròn xoe, chợt bốn con ngựa đỏ lọt vào mắt: “Oa, ngựa đỏ kéo thần tiên tỷ tỷ ai ~”
Nhân đại hôn của Huệ Ninh công chúa, khắp chốn vui mừng, các vùng thiên tai lũ lụt phía Nam được miễn thuế ba năm.

Bọn họ từ Giang Nam đường xa mà đến, phụ thân vững vàng cõng nữ nhi, vui cười hớn hở nói: “Nàng là trưởng nữ của Quan gia, là Huệ Ninh công chúa của Đại Tống chúng ta.

Hôm nay là ngày đại hôn của nàng và phò mã.”
Đứa bé không hiểu hết ý nghĩa của hai từ đại hôn, chỉ thấy thần tiên tỷ tỷ trong xa giá vẫn luôn nhìn đại ca ca cưỡi ngựa phía trước, chưa hề chuyển mắt, giống như ánh mặt dịu dàng của mẹ khi nhìn cha, vì thế phồng gương mặt núc ních thịt, hỏi: “Vậy nàng và đại ca ca sẽ giống như cha mẹ sao?”
Có lẽ đứa bé không biết, sự dịu dàng này gọi là tình yêu, tình yêu khắc cốt.

Thiên địa bao la, ngắm khắp giang sơn tươi đẹp trong mắt vẫn chỉ có nàng.

Người đàn ông trung niên ôm đứa bé vào lòng, cúi đầu cọ lên trán nói: “Đúng rồi, các nàng cũng giống như cha và mẹ, là phu thê!”
Pháo hoa nổ tung giữa bầu trời hoà cùng tiếng nhạc rền vang trên phố.

Thiếu niên áo đỏ cưỡi trên lưng ngựa dáng người đỉnh đạc, sau lưng tà dương chiếu rọi, tản ra vạn trượng quang mang.

Dưới chân hoàng thành, trong nhã gian lầu hai một quán trà ven đường, thiếu nữ nhìn nữ tử mặc phượng bào ngồi trong xa giá cực kỳ đăng đối với thiếu niên áo đỏ, một mình lẩm bẩm: “Dù biết thì thế nào?”
“Chỉ còn thời gian chưa đến hai năm, ngươi thật sự…!đã quyết định rồi sao?” Người nam mặc áo bào xanh ngồi đối diện thành thạo rót một chén trà trong ấm ra, đặt sang bên, chờ đến khi trà nguội sẽ cho đá vào.

Thiếu nữ gật đầu: “Hai năm…!cũng đã rất lâu.”
“Ta không tin trong vòng mấy năm nay không lang quân nào có thể đả động đến ngươi làm ngươi thay đổi suy nghĩ.

Ngươi còn trẻ như vậy, cớ gì…”
“Trước nay Đại ca chỉ nghe lời mẫu thân sắp đặt, có lẽ ngươi cũng có hảo cảm với Huyện Chủ, nhưng mẫu thân lại sợ Huyện Chủ áp đảo ngươi, cho nên mới để nhị ca thay thế, sau đó chọn một người khác tính cách dịu ngoan trong số các thế gia cho ngươi làm vợ, vậy mà ngươi cũng không rên một tiếng.”
Người mặc áo xanh cúi đầu, lại cầm lấy ấm trà: “Thuận, có gì không tốt.”
“Không tốt!” Thiếu nữ uống cạn chén trà, lại cầm lấy cái chén xoay tròn trên bàn: “Thuận người, nghịch tâm.

Thuận chính là người khác, nhưng lại nghịch tâm ta.”
“Ngươi nhỏ tuổi nhất, bây giờ tùy hứng một chút cũng…”
“Tuy ta nhỏ tuổi nhất nhưng lại hợp ý với a tỷ nhất.

A tỷ đã sớm nhìn thấu, nhẫn nhục chịu đựng, nên mới không màng tất cả thà rằng gả cho một người goá vợ cũng muốn rời đi.”
Hắn cúi đầu, nhấp một ngụm trà, sau đó nhẹ nhàng đặt ly xuống, muốn nói lại thôi, nhìn ra ngoài cửa sổ thật lâu: “Bọn họ đã đi xa, ta đưa ngươi trở về đi.”
Một lát hắn còn phải đến phủ Khai Phong dự tiệc.

Đoàn người đến phủ phò mã, Lý Thiếu Hoài nhảy xuống ngựa, sải bước đến xa giá.

Hoàng hôn chiếu vào sườn mặt người trước mắt, khiến nàng say mê nhìn hồi lâu mới thoả mãn đem bàn tay nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay người trước mặt.

Quan viên phụ trách lễ nghi đã chuẩn bị mọi thứ thoả đáng.

Khi cử hành đại lễ, đội nghi thức đi rất chậm, nên lúc đến được phủ phò mã đã là hoàng hôn.

Rán vàng cuối chân trời biến thành màu đỏ lẫn vào trong mây.

Kết thúc buổi lễ, trời đã sập tối.

Phủ phò mã cử hành tiệc “chín trản” do Hoàng đế ban.

Đội ngũ hoàng thân quốc thích, đại quan triều đình cùng các Cáo Mệnh ngồi vào vị trí.

Pháo hoa lần nữa được thắp lên.

Từng chùm pháo hoa nổ tung giữa trời, ánh sáng loá mắt soi sáng cả thành Đông Kinh, làm các thiếu nam thiếu nữ vây xem đại hôn công chúa khao khát không thôi.

Công chúa là ái nữ của Hoàng đế, theo “Hội yếu” của triều đại này, phò mã sẽ được thăng chức khi công chúa gả qua, nhằm duy trì sự tôn kính cho Hoàng đế cũng như tránh hành lễ khi gặp các con cháu hoàng thất khác.

Sau tiệc rượu nghi lễ vẫn diễn ra như bình thường.

Phòng tân hôn có người nhà của đôi tân giai nhân, dùng kéo tơ hồng cắt mỗi người một lọn tóc: “Cây trâm gỗ đào này là do sư tôn tặng khi ta nhập môn.”
Nhìn cây trâm gỗ đào trong tay Lý Thiếu Hoài, từ khi hoàn tục không thấy nàng đeo nữa: “Tổng cộng có bảy cây, nàng và Đại sư tỷ mỗi người có một cây sao?”
“Đúng vậy.” Lý Thiếu Hoài giao cây trâm cho ma ma, ma ma dùng sợi chỉ đỏ buộc tóc các nàng và cây trâm lại cùng nhau.

“Nông kí tiễn vân hoàn, lang diệc phân ti phát.

Mịch hướng hà nhân xử, oản tác đồng tâm kết.”
Nghe Triệu Uyển Như đột nhiên ngâm câu thơ Đường, Lý Thiếu Hoài nuốt một ngụm nước bọt.

Bài thơ này nói về tình yêu trinh liệt của một cô gái, nói về việc tự định chung thân, ngẫm nghĩ nói: “Lai thời Giang Nam lộ, khứ vãng nhân tâm khổ, để nghễ trướng trung ngữ, tài thị tình thâm xử.”
Ma ma tuy biết một chút chữ, nhưng các nàng đối đáp thơ văn ngươi tới ta đi ma ma nghe không hiểu.

Trong phòng chỉ còn một vài hoàng thân lưu lại, Tông Chính Tự Khanh Triệu Nguyên Ác sau khi uống ba ly đã vội vã trở về, Duyên An Quận công Triệu Duẫn vẫn còn lưu lại đây.

Triệu Duẫn lớn hơn Triệu Uyển Như không ít tuổi, khi còn bé đã được Minh Đức Thái Hậu nuôi dưỡng trong cung.

Thái Hậu xem hắn như con ruột, mãi đến khi Triệu Uyển Như ra đời được ôm từ Vương phủ đến đại nội.

Càng lớn nàng càng bộc lộ tài năng, được Thái Tông cực kỳ yêu thích.

Bài thơ này, có thể giải đáp thắc mắc của những người ở đây.

Hai nàng cũng không phải như lời đồn, ở Quỳnh Lâm Yến vừa gặp đã thương, mà là trước đó trận chiến Thiền Uyên, các nàng đã quen biết.

Triệu Duẫn trời sinh tính tình hiền hậu nhân từ, đối nhân xử thế ôn hoà, có lẽ sẽ là một trữ quân tốt trong thái bình thịnh thế, nhưng Đại Tống còn đang ở buổi đầu lập quốc, cường địch lăm le, tính tình ôn hòa không thể là ứng cử viên cho vị trí đế vương.

“Búi tóc này…” Ma ma dâng búi tóc đã được kết lên.

“A Nhu, cất búi tóc đi, kỷ vật kết tóc, đương nhiên phải giữ gìn.”
“Vâng.”
“Rượu hợp cẩn.”
Lý Thiếu Hoài bưng một ly rượu lên, nhướng mày hỏi: “Rượu này nồng vậy sao?”
Quan viên phụ trách chuẩn bị rượu hợp cẩn lập tức tái mặt, cho rằng phò mã đang trách tội bọn họ.

“Hôn lễ là Chu Lễ chú trọng nghi thức, cho nên rượu hợp cẩn đều là ngự rượu trong hoàng cung.” Ma ma vội vàng giải thích.

“Nha, bọn họ cũng chỉ làm theo lệnh, ta cũng không phải người hẹp hòi như vậy.”
“Nàng uống ít một chút, dù sao cũng chỉ cần uống giao bôi.”
Cái gọi là rượu hợp cẩn, chính là rượu dùng để uống giao bôi, mỗi người uống một nửa sau đó đưa cho đối phương uống nửa còn lại, ý nghĩa đồng cam cộng khổ.

Lý Thiếu Hoài cầm lấy ly của mình uống hơn phân nửa, lần này Triệu Uyển Như biết nghe lời, nhưng chỉ là nàng muốn giữ tỉnh táo chờ đến cuối cùng mà thôi.

Ma ma thấy hai vị chủ tử đã uống xong, mới nói tiếp: “Xin phò mã hãy ném ly rượu này xuống gầm giường.”
“Ném xuống gầm giường làm chi?”
Ma ma cười tủm tỉm nói: “Nếu hai cái ly một ngửa một sấp tức là điềm lành, ý nghĩa bách niên hảo hợp.”
Nghe ma ma nói Lý Thiếu Hoài bật cười: “Ngày tháng sau này của ta và người ta yêu sao có thể do hai cái ly quyết định.”
“Ý của sấp và ngửa chính là đại diện cho nam và nữ.” Lý Thiếu Hoài nhìn hai cái ly rỗng trong tay, nói: “Cái ly không thể quyết định tương lai của ta, nhưng ta có thể quyết định cái ly sấp hay ngửa.”
Lại hỏi: “Công chúa muốn kết quả nào?”
Triệu Uyển Như lặp lại lời nàng vừa nói: “Ý của sấp ngửa chính là nam và nữ sao.” Cười nói: “Ta cũng không tin hai cái ly này có thể quyết định được gì, vậy thì ném hai cái cùng thuận thế nào?”
“Hài lòng thuận ý, tốt!” Lý Thiếu Hoài cười, khống chế sức lực ném hai chiếc ly xuống gầm giường.

Triệu Uyển Như tùy hứng cũng không phải ngày một ngày hai.

Dây lụa đỏ quấn quanh hai chiếc ly rỗng úp vào nhau, khiến những người đứng xem trong phòng im phăng phắc.

Cuối cùng vẫn là Triệu Duẫn khẽ ho một tiếng: “Song thuận là điềm lành, không chỉ hôn nhân hạnh phúc, sau này trong triều đình phò mã cũng sẽ thuận buồm xuôi gió.”
“Mượn cát ngôn của Quận công.”
Đại hôn kiếp trước, Lý Thiếu Hoài làm việc ở Thái Thường Tự, từ chuẩn bị mọi thứ đến theo đoàn nghi thức ra khỏi cung đưa nàng đến phủ phò mã, từ đầu đến cuối đều không nói một lời.

Bởi vì trái tim đã tĩnh mịch, thánh chỉ không thể trái, mà nàng cũng không thể nghịch chuyển lòng người, chỉ là nàng không biết.

Sau khi vào phủ phò mã, Đinh Thiệu Văn cho lui tất cả mọi người, phát hiện từ đầu tới cuối công chúa đều không nhếch môi cười một lần, Đinh Thiệu Văn bỏ ra ngoài ngủ một đêm, cho đến canh năm hôm sau, nghi thức bái đường cũng lượt bỏ.

Hai người hồi cung tạ ơn, từ đó về sau nàng cũng không còn đặt chân vào phủ phò mã.

Trước khi Khấu Chuẩn đi, Lý Thiếu Hoài ở Tông Chính Tự được phong thẳng lên Hàn Lâm Học Sĩ.

Từ đỗ Trạng Nguyên đến khi vào Hàn Lâm Viện chỉ mất ba năm, cũng trở thành học sĩ trẻ tuổi nhất lúc bấy giờ.

Trước khi Lý Thiếu Hoài nhập sĩ nàng là Đạo sĩ.

Sau lại có người truyền Huệ Ninh công chúa giống công chúa Cao Dương thời nhà Đường, ngay cả đối tượng tư thông cũng là người xuất gia như nhau.

Nghi thức xong xuôi, tất cả cung nhân mang theo đồ đạc lui ra ngoài.

Hai người đi cuối cùng còn cẩn thận đóng cửa lại.

Đến tận đây, đêm đẹp mới chân chính thuộc về hai người các nàng, chỉ có hai người các nàng.

Nến tân hôn đã cháy được một nửa, ánh nến bập bùng khiến cả căn phòng như bừng sáng.

Thời khắc này các nàng đã chờ đợi quá lâu, quá gian nan khổ sở.

Lý Thiếu Hoài ngồi trên ghế cạnh chiếc bàn tròn lớn giữa phòng, một tay chống đầu, ngượng ngùng.

Người xuất gia vốn không uống rượu, nhưng hôm nay nàng đã uống rất nhiều, men rượu khiến má nàng ửng hồng.

Say thật say giả, làm sao có thể qua mắt người đã thổ lộ tình cảm hai đời.

Triệu Uyển Như ngồi trên giường nhìn dáng vẻ vô thường của nàng, con ngươi hoảng hốt: “Nàng không cần diễn.” Hôm nay biểu hiện vui mừng của nàng quá khác thường: “Bắt đầu từ giây phút nàng biết thân phận ta, đến khi mặc hỉ phục đến Khôn Ninh Điện đón dâu, nàng vẫn luôn nghi ngờ!”
Người nọ bị nhìn thấu có chút chột dạ, đau khổ trong lòng cũng là lưỡng nan.

“Ta…”
“Nàng muốn hỏi ta, tại sao làm vậy có phải không?” Triệu Uyển mặc phượng bào, từ trên giường ngồi dậy, chậm rãi đến gần: “Nàng muốn hỏi ta, làm nàng nhập sĩ, không chế triều chính là vì cái gì?”
Lý Thiếu Hoài nghiêng đầu, đôi mắt mềm mại đối diện con ngươi thâm thúy của nàng.

Môi son lặng lẽ mở ra, nhưng không có gì để nói, hoặc là khó nói nên lời.

Một lúc lâu sau, nàng mới mở miệng trầm giọng nói: “Thiên tử thịnh sủng, nàng lại đặt mình vào vực sâu vạn trượng, là vì cái gì?”
Con ngươi thâm thúy lập loè ánh sáng đỏ, sâu bên trong chỉ có một người mặc hỉ phục, đỏ như máu: “Nàng chưa bao giờ quên thân phận của mình, cũng chưa bao giờ quên cố thổ Nam Đường, cũng chưa bao giờ từ bỏ thù hận.

Mối hận này đã bén rễ trong lòng nàng, ngấm vào xương cốt nàng.”
Lý Thiếu Hoài cúi đầu, trong mắt lập tức mất đi ánh sáng, đây không phải phủ nhận mà là biểu hiện của hổ thẹn.

Đối mặt với người cúi đầu không nói, ánh mắt Triệu Uyển Như đột nhiên nóng cháy: “Ta không thể thay đổi thân phận con cháu Triệu gia của mình, cho nên hôm nay chỉ hỏi quân một câu, có nguyện xưng đế?”
“Ta không muốn nàng áy náy, không muốn tình yêu của nàng mang theo tự trách.

Ta muốn nàng cam tâm tình nguyện đón nhận tình yêu của ta!”
Trong phòng yên tĩnh, yên tĩnh nhưng nghe được tiếng ve kêu ngoài sân, yên tĩnh đến đáng sợ.

Lời này đánh sâu vào lòng người, nhiệt huyết theo từng câu từng chữ dũng mãnh xâm nhập lòng người.

Rượu của tiệc “chín trản” dường như đang có tác dụng chậm.

“Nếu nàng muốn khôi phục Lý Đường, ta dù liều mình…”
Người nọ ngẩng đầu, trong mắt giăng kín tơ máu, không đợi môi son trong mắt dừng lại, càng không đợi người đối diện kịp phản ứng, đứng dậy bá đạo kéo vào lòng.

Môi đỏ đè lên môi đỏ, tay giam cầm cổ tay trong phượng bào, ép sát về phía trước.

Nàng chỉ phải thối lui, thối lui đến khi chạm vào cạnh giường không thể lui được nữa.

Triệu Uyển Như bị dáng vẻ mất khống chế của nàng doạ đến, có chút kinh hoảng muốn tránh thoát.

Hô hấp dồn dập, cổ tay cùng thân thể bị người dùng sức nhấc lên.

Ôn nhu ngày xưa không còn nữa, ánh mắt như lang.

Triệu Uyển Như không biết nàng đây là làm sao vậy.

Lý Thiếu Hoài là người tập võ, mà nàng vốn gầy yếu, nàng muốn cường ép, nàng phản kháng không được.

Người nắm tay nàng đột nhiên an tĩnh lại.

Sau một lúc mất khống chế, Lý Thiếu Hoài tỉnh táo lại, nhìn người tràn nhập bất an cùng sợ hãi dưới thân, cực kỳ tự trách, mặt mày nhăn nhó nhắm mắt lại, môi đỏ run run, khổ sở hoá thành nước mắt dọc theo hàng mi dài rơi xuống.

Thấy nàng thất thường, lại giống như phát điên, trái tim Triệu Uyển Như co rút, phủ tay lên mặt nàng lau nước mắt: “Nàng vẫn…” Ánh mắt sợ hãi trở nên ôn nhu: “Vẫn là một tên ngốc!” Rốt cuộc vẫn là một người ôn nhu.

Người mất khống chế vì sao lại mất khống chế.

Có lẽ là do nàng tình thâm, có lẽ do nàng bất chấp tất cả trả giá, có lẽ do tâm ma trong lòng.

Vì tình mà mất khống chế, vì yêu mà lý trí.

Nàng đang làm, nàng muốn làm, chính là vì nàng.

Nàng không muốn trong mắt đối phương, mình và tâm ma cùng tồn tại.

Nhưng nàng đã quên, tình thâm, là lẫn nhau.

“Nàng là thê tử của ta, thiên hạ này họ Triệu hay họ Lý, có gì khác nhau?”
Ngày ấy trên Quỳnh Lâm Yến nhìn thấy Độ Điệp phía dưới phong thư, Triệu Uyển Như trở về liền cầm bút viết thư hồi âm, nhưng không có lập tức gửi đi.

Sau đó liên tiếp xảy ra rất nhiều chuyện, việc này cũng tạm thời gác lại.

Mãi cho đến đêm qua nàng mới sai Trương Khánh đưa thư đến phủ phò mã.

Nhưng vì hôn lễ mà thư chưa đến, hôm nay mới lần nữa đưa qua.

Gió đêm khô nóng lùa qua cửa sổ, thổi vào phủ phò mã, vén lên rèm châu.

Lư hương trên bàn toả khói lượn lờ, bên dưới đè một phong thư đẫm nước mắt.

“Gió đã lạnh dần mà không thấy phu quân, lòng ta cũng dần lạnh.

Thế gian ngàn khó vạn hiểm, cũng không sánh bằng tường đỏ cao sâu, vì nó chia cách hai ta.

Sầu vì ly biệt, tương tư vì khó gặp.

Hồng mai trong viện, cũng không thể san sẻ lòng ta.

Nàng ở thế gian này, vô tư chu du khắp thiên địa.

Nàng nhìn, nàng trộm, nàng ác, đều là vì ta.

Nhập sĩ nhập vực sâu vô tận, ta thẹn trong lòng, cũng yêu khôn xiết.

Nàng tất biết, thiên hạ trong lòng ta không phải thiên hạ, mà là nàng.

Nàng an, tức ta an.

Trong mắt có trăng sáng, trăng sáng là nàng.

Nàng ở đâu, trăng của ta ở đó.

Sao có thể biết đường đi, khi mà không có tương tư dẫn dắt.

Thế gian nhiều ong bướm, lả lướt cạnh nàng.

Ta khóc trong tường cao, khóc không thoả, chỉ hận không thể cùng nàng tuẫn tình, lại không đành lòng nhìn nàng đau, chết cũng không thể.

Nay đọc thư nàng, chữ chữ vào lòng, tâm khắc vạn câu, mỗi câu đều là nàng.

Kể từ hôm nay, nàng trong lòng ta, sớm sớm chiều chiều lúc nào cũng là nàng, không sợ miệng đời thế gian, không sợ hoàng tuyền, chỉ sợ không có nàng.

Cho dù vật đổi sao dời, vạn biển cạn khô, cũng không dám buông tay.”
– – Hết chương 79 –.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.