Trưởng công chúa bãi giá tới Lê Viên.
Trưởng công chúa và một con hát xinh đẹp đơn độc ở trong phòng.
Trong phòng mơ hồ có người hát những lời ướt át:
“Quay lại trước hàng rào hoa mẫu đơn, sát mép đá của hồ núi, cùng nàng mở khuy áo, vạt áo rộng, tay áo ấm áp làm đệm, để nàng nhẫn nại ôm một giấc ngủ trưa (lời bát hát trong tuồng chèo gì đấy nhe).”
Một lúc lâu sau, trong phòng kéo chuông, hạ nhân bưng chậu nước tiến vào, lại qua một lát, trưởng công chúa ra ngoài, son trên môi đã hết rồi, chỉ còn lại nhan sắc mộc mạc.
Trưởng công chúa vẫn không vui, đi đến cửa hàng nhuộm vải, lại đi ra, tùy tùng đang ôm một cuộn vải trắng, theo sát phía sau.
Trưởng công chúa đột nhiên nổi hứng, đi tới phủ Tào tướng quân thăm hỏi.
Người của Tào phủ, từ trên xuống dưới giống như lâm đại địch.
Hình ảnh trưởng công chúa cầm sài đao đánh chết đại thiếu gia, vẫn còn rõ mồn một trong mắt.
Người từng nhìn thấy, từ đó đến giờ liền bị ám ảnh với màu trắng và màu đỏ, đại thiếu gia bị chém thành một vũng máu, váy trắng cửa trưởng công chúa bị nhuộm thành màu đỏ, nhưng khuôn mặt của trưởng công chúa, vẫn trắng như vậy, còn trắng hơn tuyết mấy phần.
Nàng cầm sài đao, mỉm cười nói với những người nghe tiếng mà đến: “Hắn muốn cường bạo ta, ta chỉ tự vệ mà thôi.”
Không có nửa phần bối rối, mặc cho ai cũng không tin lời nàng nói.
Hôm nay, trưởng công chúa lại đến rồi, ai mà không sợ chứ.
Tào tướng quân không ở trong phủ, trưởng công chúa đánh thẳng một mạch, tìm tân nương ngày mai của Quý Lâm Uyên, Tào Tịch Vụ.
Tào Tịch Vụ đang ngồi bên hồ nước cho cá ăn, nàng cũng mặc một bộ màu trắng, mày nhàn nhạt, mắt nhàn nhạt, khuôn mặt điềm tĩnh.
Cô nương giống như hoa thủy tiên, băng thanh ngọc thiết.
Đây chính là người Quý Lâm Uyên vẫn luôn nhớ thương, đẹp thì có đẹp, nhưng quá tẻ nhạt, không khỏi có chút vô vị.
Đáng tiếc, nhận định của nàng không phải nhận định của Quý Lâm Uyên.
Sự xuất hiện của Trưởng công chúa, làm Tịch Vụ khiếp sợ.
Nàng ta gần như bật khóc.
Trưởng công chúa không chút tự giác, cũng đi tới bên hồ nước, ngồi xuống bên cạnh Tịch Vụ, nhặt mồi cá từ tay nàng, ném vào hồ nước, làm nổi lên gợn sóng, một vòng lại một vòng tỏa ra.
Trưởng công chúa nghiêng đầu hỏi Tịch Vụ: “Ngươi lạnh à?”
Tịch Vụ chỉ lắc đầu, nói không ra lời.
Nàng lại hỏi: “Vậy vì sao ngươi lại run?”
Tịch Vụ cắn chặt môi, giọng nói vo ve giống như muỗi kêu: “Dân nữ, không có run…….”
Trưởng công chúa cười nhạo nói: “Ngươi sợ ta? Yên tâm đi, ta sẽ không động vào ngươi, ta chỉ tới tặng quà cho ngươi thôi.”
Nàng nói xong, phất tay một cái, tùy tùng đem cuộn vải trắng đặt trước mặt Tịch Vụ, trưởng công chúa lại nói: “Ngươi mặc đồ trắng rất đẹp, ta cố ý mua chất vải đẹp cho ngươi, hay là, ngày mai ngươi lấy làm áo cưới?”
Lá gan của Tịch Vụ thực sự rất nhỏ, trực tiếp ngất xỉu.
Suýt chút nữa thì rơi vào hồ nước.
Quý Lâm Uyên tới rất nhanh, vươn tay tới, vững vàng ôm Tịch Vụ vào lòng, chỉ là vẫn còn hôn mê.
Khuôn mặt Quý Lâm Uyên lạnh lẽo, dáng vẻ giống như muốn ăn thịt người vậy.
Trưởng công chúa không chút nghi ngờ, nếu lúc này hắn có thể chìa ra một tay, nhất định sẽ dùng cánh tay đó bóp cổ nàng, bóp đến c h ế t.
“Thủ phụ đại nhân, ta vô tội.”
Đôi mắt kia của nàng, như hòa quyện tất cả ánh sáng, có ánh sáng rực rỡ lưu chuyển.
Nếu không biết con người của nàng, nhất định sẽ bị ánh mắt nàng lừa.
Nhưng Quý Lâm Uyên biết nàng đang diễn trò.
Hắn lạnh giọng nói: “Thẩm Gia Ý, nàng cút ngay cho ta.”
Trưởng công chúa vẫn vui vẻ nói: “Thủ phụ đại nhân, vừa xuống giường liền trở mặt.”
Quý Lâm Uyên cười lạnh: “Nàng lại phí lời thêm một câu, ta sẽ bảo người dừng thuốc của A Niên.”
Mặt nàng biến sắc, trắng bệch.
Trưởng công chúa bị đuổi ra khỏi cửa, cuộn vải trắng kia cũng bị ném ra cùng nàng.
Trưởng công chúa càng không vui, nhặt cuộn vải trắng dưới bậc thang, xé rách.