Hắn tin vào trái tim mình, cho dù có sai, hắn cũng nguyện ý chịu mọi hậu quả.
Còn những người khác, tiêu chuẩn đánh giá của họ thì liên quan gì đến hắn.
Hắn sống cuộc đời của chính mình. Không phải cuộc đời trong miệng người khác.
Người đủ mạnh mẽ, luôn luôn theo đuổi bản tâm.
Nàng còn nói với hắn, nàng chắc chắn phải báo thù.
Hắn gật đầu, nói được, nàng có chút do dự, thật ra nàng không muốn hắn cùng nàng mạo hiểm.
An trạng nguyên xoa đầu nàng: “Quá khứ ta không tham gia, hiện tại, về sau, đều có lang quân ta chống lưng cho nàng.”
Nàng rơi lệ.
Sau đó nàng vẫn bất an hỏi: “Cuối cùng, tại sao chàng lại yêu ta?”
Trưởng công chúa vẫn không biết, hắn tốt như vậy, tại sao lại yêu nàng.
An trạng nguyên xòe tay: “Yêu từ cái nhìn đầu tiên.”
Lần đầu tiên gặp mặt, là ở tiệc cưới của Quý Lâm Uyên, nàng nắm tay hắn đan vào kẽ tay mình, như định mệnh, cứ như vậy, giữ chặt cả linh hồn hắn.
Lần thứ hai gặp mặt, hắn bắt gặp nàng đang tắm, sống động như thật, lúc đó hắn nghĩ, có nên chịu trách nhiệm với nàng không.
Lần thứ ba gặp mặt, là ở sòng bạc, nàng hung hăng lắc xúc xắc nhưng hắn lại thấy rất đáng yêu, đặc biệt là sau khi nàng thắng tiền, còn cười đắc ý với hắn.
Sau đó nữa, ở chùa Thủy Nguyệt hôn nhau, hắn xác nhận rồi, người hắn muốn chính là nàng, muốn nàng trở thành nương tử của hắn.
Tóm lại, yêu từ cái nhìn đầu tiên, mỗi lần gặp mặt, đều càng thích hơn.
Hắn sẽ vì nàng mà mất bình tĩnh, sẽ vì nàng mà lo lắng bất an, sẽ vì nàng mà phiền não lo âu.
Hắn cho rằng, nhân sinh ngắn ngủi nên kịp thời hưởng lạc.
Đã yêu rồi thì phải nắm bắt cơ hội.
Thay vì đắn đo tại sao lại yêu thì không bằng yêu ngay đi.
Trưởng công chúa giống như tất cả nữ nhân trên đời, khi yêu vào thì lo được lo mất.
Nàng lại nói: “Vậy tức là chàng yêu dung mạo của ta, có một ngày, ta già rồi, chàng có còn yêu ta không?”
An trạng nguyên trầm ngâm một lát: “Ừm, vấn đề này, ta dùng cả đời để trả lời vậy.”
Có một số vấn đề, phải dùng cả đời mới trả lời được.
Cuối cùng, họ lại hôn nhau.
Hôn đến mức quần áo xộc xệch.
Nàng vùi vào ngực hắn cười đến mức khóe môi đỏ ửng, lại đưa tay chống lên ngực hắn: “Bây giờ vẫn chưa thể…”
Hắn xoa xoa bụng nhỏ của nàng, thở dài nói: “Bảo bối ngoan, con mau ra ngoài đi…”
Nàng cười đến mức ngả nghiêng ngã ngửa.
Hắn lại hôn nàng một cái, nói: “A Ý, vợ chồng nhà người ta đều có tên thân mật. Nàng cũng đặt cho ta một tên thân mật được không?”
Nàng vòng hai tay ôm lấy cổ hắn, cười híp mắt, ngọt ngào gọi: “An lang?”
Hắn thỏa mãn đáp một tiếng.
Gọi một lần không đủ, hắn quấn lấy nàng, gọi cả một buổi chiều An lang.
Gọi mãi gọi mãi.
Lại một lần nữa không thể kiềm chế.
Cuối cùng, lúc rời đi, cánh tay trắng như tuyết của nàng vẫn hằn rất nhiều vết đỏ ửng.
Nàng được hắn bế về nhà.
An trạng nguyên hận không thể cả ngày ôm vợ trong lòng bàn tay, treo trên người.
Vừa đến trước cửa, Di Sinh đang bưng bát cơm ăn, thấy họ về, liền kêu lên một tiếng, lớn tiếng nói: “An ca, lần này ta báo ân rồi nhé…”
Mặt Trưởng công chúa đỏ bừng, nàng trừng mắt nhìn Di Sinh: “Câm miệng cho ta!”
Di Sinh hy sinh sắc đẹp, thành toàn cho Trưởng công chúa và An trạng nguyên.
A Niên cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao An ca và tỷ tỷ lại như keo như sơn như vậy.
Vừa về đến nhà, ăn cơm xong, hai người lại khóa cửa phòng, nói chuyện thầm thì.
A Niên hỏi Di Sinh, Di Sinh vừa bóc nho cho A Oanh ăn, vừa già dặn nói: “Vợ chồng người ta ân ái, ngươi còn nhỏ, không hiểu đâu.” Nói xong, quay đầu lại nói với A Oanh: “Nào, há miệng, ăn nho này.”
A Oanh cười ngọt ngào.
A Niên cảm thấy mình như người thừa, lặng lẽ đi ra ngoài.
Vậy thì, bao giờ họ mới về đoạt lại hoàng vị, có ai nói cho hắn biết không?
Tại sao mọi người đều bận rộn nói chuyện thầm thì vậy.
A Niên vẫn quyết định về phòng đọc sách.