Ánh nắng ấm áp buổi chiều xuyên qua kính cửa sổ đi vào phòng, cả người Giang Kinh Tá đắm chìm trong ánh nắng, toàn thân bỗng nhiên được phủ một tầng ánh sáng, giống như phản quang mà đến.
Vách tường sau lưng lạnh lẽo, Nam Âm chỉ cảm thấy một cỗ nóng bức lẻn vào trong người mình, bên trong nước sôi lửa bỏng, đến không khí cũng trở nên loãng dần, có chút không thở nổi.
Giang Kinh Tá phối hợp với chiều cao của Nam Âm, hơi cúi đầu, đôi mắt sáng rực nhìn cô, thấy Nam Âm vẫn không nhúc nhích, ánh mắt có chút phức tạp nhìn anh, thanh âm không khỏi mang theo tia khẩn trương hiếm thấy, “Làm sao vậy?”
Lúc nãy anh thấy Nam Âm nhìn đống thạch rất chuyên chú, căn bản không nghĩ tới cô sẽ không thích, nhưng nhìn bộ dạng bây giờ của cô, hoàn toàn không giống với phản ứng Nam Âm nhìn thấy thạch rau câu như trong tưởng tưởng của anh.
Cô không nói lời nào, trong lòng Giang Kinh Tá cũng có chút không nắm bắt được.
“Anh vừa mới đi qua bên đường Tây Giang về à?” Nam Âm lấy một miếng thạch, hỏi.
Giang Kinh Tá biết hành động một mình tới đường Tây Giang của anh có thể đã lên hotsearch, nhưng lại không ngờ rằng Nam Âm lại biết được nhanh như vậy, môi anh giật giật vừa định nói chuyện.
Nam Âm đã mở miệng, “Bán mấy tấm ảnh có ký tên để mua những thứ này?”
“…… Hơn mười tấm.” do dự một chút, Giang Kinh Tá ậm ờ nói.
Anh vốn dĩ ngại ngùng dùng loại phương pháp này để kiếm tiền, vừa bảo fan liên lạc với công ty quản lý, rồi ký hơn mười mấy tấm ảnh, cuối cùng chỉ thu lại có mấy tệ.
Có lúc Nam Âm nhìn qua ngơ ngác ngốc nghếch, nhưng thông minh như cô, thông qua vài chuyện vẫn là có thể lập tức liên hệ ra được nguyên nhân kết quả mọi việc.
Nghe được câu trả lời của Giang Kinh Tá, Nam Âm không có gì ngoài ý muốn, nhẹ giọng ừ một tiếng, phản ứng nhìn qua có hơi lạnh nhạt.
Trong lòng Giang Kinh Tá không khỏi có chút mất mát.
Không khí yên tĩnh vài giây, tiếng mở gói thạch rau câu phát ra vô cùng rõ ràng.
Giang Kinh Tá nghe âm thanh này, còn chưa kịp phản ứng, trên môi bỗng bị một thứ trơn ẩm đụng vào, tiếp theo đó là ngũ quan xinh đẹp của Nam Âm tiến lại gần.
Nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của anh, Nam Âm đưa tay lấy một miếng thạch đưa tới miệng Giang Kinh Tá, hỏi, “Thạch rau câu anh mua, anh không nếm thử sao?”
Cô xé bao ra, còn đem miếng thạch đưa tới miệng anh, nhìn nét mặt tươi cười của cô, Giang Kinh Tá lập tức bị mê hoặc, theo bản năng hé miệng ra, tùy ý để Nam Âm đút thạch vào miệng mình.
“Ngon không?” Nam Âm lại hỏi.
Giang Kinh Tá sửng sốt một giây, gật gật đầu, biểu tình kinh ngạc.
Thạch cô tự tay đút cho anh nha, có thể không ngon sao?
Nhìn thấy phản ứng của Giang Kinh Tá, Nam Âm cười cười, lấy đống thạch còn thừa trong tay anh, đếm đếm, cầm lấy một nửa trả lại cho Giang Kinh Tá.
“Cảm ơn thạch rau câu của anh, chúng ta mỗi người một nửa nha.”
Thời điểm đóng cửa phòng, thấy Giang Kinh Tá còn đứng tại chỗ, Nam Âm phất phất tay với anh, ý bảo anh rời đi, không tiếng động nói.
“Cảm ơn anh nha, tiểu Tá.”
Cho dù quan hệ của bọn họ thay đổi như thế nào đi nữa, Giang Kinh Tá đối đãi với cô, quả thật vẫn thành tâm, vẫn như trước.
Nam Âm ngồi trong phòng, sau khi ăn một miếng thạch, nhìn đống thạch đặt trên bàn, chỉ cảm thấy trong lòng hơi chát, trong miệng còn có vị chua ngọt chưa từng có.
Cô nghĩ chắc là do thạch rau câu, lúc sản xuất chắc làm ngọt hơn bình thường.
Nam Âm điều chỉnh lại tâm trạng rồi xuống lầu, ở trong phòng bếp có hai MC còn đang làm việc, không có cách nào, sợ nhàn rỗi, cô chỉ có thể tìm việc gì đó để làm.
Ngày hôm nay còn chưa kinh doanh, không thể nói là quá bận, vẫn là có thời gian rảnh. Thời điểm bắt đầu lau kính cửa sổ, đúng lúc nhìn thấy hai người Giang Kinh Tá và Lục Hàng đang chơi trượt ván bên ngoài bãi đất trống.
Giang Kinh Tá vừa khéo nhìn thấy Nam Âm, sau đó nói gì đó với Lục Hàng, rồi bỏ lại ván trượt, lập tức đi tới chỗ Nam Âm.
Anh cong ngón tay gõ nhẹ vào kính cửa sổ, khi Nam Âm nâng mắt nhìn lên thì anh đã thấp giọng mở miệng, “Có muốn cùng trượt ván không?”
Kính cửa sổ cách âm rất tốt, Nam Âm không nghe thấy Giang Kinh Tá nói gì, nhưng vẫn theo bản năng lắc đầu, mở miệng nói, “Bây giờ em phải lau cửa sổ.”
Cả ngày mà không làm gì thì không tốt cho lắm.
Giang Kinh Tá đợi mấy phút, thấy Nam Âm vẫn duy trì động tác lau kính, cũng đứng nguyên một chỗ theo.
Cách lớp kính, lẳng lặng nhìn tất cả động tác của cô.
Nam Âm cúi người lau phía dưới, rồi chậm rãi lau lên, liếc mắt một cái liền thấy thân ảnh đứng thẳng tắp, ngăn cản ánh sáng phía trước.
“Anh làm sao còn chưa đi?” sợ Giang Kinh Tá nghe không rõ, Nam Âm đưa tay lên, hai ngón tay vươn ra làm động tác bước nhanh.
Có lẽ là nhìn hiểu động tác của cô, Giang Kinh Tá mím môi xoay người rời đi.
Nam Âm nhìn thoáng qua bóng lưng của anh, cũng không nghĩ nhiều, nhón chân lên cầm lấy khăn muốn lau phía trên cao.
Cuối cùng thử vài lần, miếng giẻ lau khó khăn lắm mới lau được một góc.
Ánh mặt trời chiếu xuống, những chỗ đã lau qua cùng bụi xung quanh hình thành hai chỗ đối lập rõ ràng.
Nam Âm nhìn thoáng xung quanh, phát hiện không có ghế để đứng lên, đang định nhảy lên để lau kính, bên cạnh má bỗng nhiên xuất hiện hơi thở ấm áp.
Một phần giẻ lau lộ ra bị người nắm lấy, kéo theo bàn tay cô để dưới giẻ lau, nhẹ nhàng lau lên phần bụi phía trên cửa kính.
Phía sau có hơi thở ấm áp truyền đến, còn có tiếng hít thở dừng bên tai, mang theo khí nóng nhàn nhạt.
Nam Âm quay đầu, liền nhìn thấy Giang Kinh Tá đứng sau lưng cô.
Anh trái lại không nhìn cô, cầm lấy giẻ lau trong tay cô, rồi bắt tay vào lau kính.
Nhưng anh lại dùng cơ thể kẹp cô vào giữa mình và cửa kính, bả vai như cũng giam cầm cô, Nam Âm tiến không được, lui không xong, chỉ có thể đứng đó, ngửa đầu nhìn anh lau.
Vài giây sau, Giang Kinh Tá thu giẻ lau lại, tự giác đi đến toilet dưới cầu thang, rửa sạch giẻ lau xong rồi treo lên.
Chờ sau khi làm xong một loạt việc, Giang Kinh Tá đi ra, vừa định muốn nói gì đó với Nam Âm, Chu Vãn Dạng vừa cầm một dĩa đồ ăn từ phòng bếp đi ra vừa nói, “Tôm xào trứng vừa mới làm xong, mọi người có muốn nếm thử chút không?”
Nhìn thấy Giang Kinh Tá và Nam Âm đứng chung một chỗ, Chu Vãn Dạng cũng không quá bất ngờ, liên tục mời gọi, “Kinh Tá, Nam Âm, tới nếm thử xem sao?”
Lời vừa dứt, thanh âm của Giang Kinh Tá đã vang lên rất nhanh, “Nam Âm dị ứng với tôm, không ăn được.”
Nam Âm nghe vậy liền sửng sốt, sau khi phản ứng lại mới nhìn qua Chu Vãn Dạng cười xin lỗi, “Chị Dạng, thật xin lỗi, không thể thưởng thức được tài nấu ăn của chị rồi.”
“Không sao, là chị không suy nghĩ chu đáo, đợi lát nữa còn có món khác, em có thể nếm thử, lại nói,” cô dừng một chút, hàm ý sâu xa, “Hai người quan hệ tốt như vậy, Kinh Tá tới nếm thử cũng giống nhau mà.”
Giang Kinh Tá như bị câu nói sau cùng kia lấy lòng, thái độ thử đồ ăn cũng tích cực lên không ít, hết sức khác thường, đem tất cả từ ngữ có thể nghĩ ra, không chút keo kiệt ca ngợi Chu Vãn Dạng.
Nghe Giang Kinh Tá ba hoa chích chòe khích lệ, Chu Vãn Dạng cũng không quá xem là thật, nhưng cũng lộ ra vui vẻ, rồi nhìn thoáng qua Nam Âm, “Vậy được, bọn tôi còn phải làm vài món nữa, hai người hoặc là lên nghỉ trước hoặc là xem ti vi giết thời gian đi, dù sao vẫn chưa khai trương, việc cũng không quá nhiều, nhân dịp bây giờ còn có thời gian thì vui đùa một chút……”
Vừa nãy ở phòng bếp, xuyên qua cửa sổ mở ở tầng một, cô nhìn thấy Giang Kinh Tá cầm ván trượt nhìn chằm chằm Nam Âm, Giang Kinh Tá đã nể mặt cô như vậy, cô cũng nên giúp anh một phen mới được.
Tình yêu của những người trẻ tuổi, cô với tư cách là khán giả mà nói, tựa hồ cũng trẻ lại không ít.
Chờ cho Chu Vãn Dạng lại đi vào phòng bếp, Nam Âm thấy mình thật sự không có việc gì có thể làm, lúc này mới nhìn về phía Giang Kinh Tá.
“Vừa nãy anh có lời gì muốn nói với em sao?”
Lúc cô đang lau kính, Giang Kinh Tá dừng chơi trượt ván với Lục Hàng, đứng ở một bên, cuối cùng còn giúp cô lau kính, trừ việc hắn có chuyện muốn nói với cô, Nam Âm không nghĩ ra nguyên nhân khác nữa.
“Muốn rủ em cùng trượt ván, thế nào?”
Nam Âm vừa định đồng ý, quay đầu nhìn đống sách đặt trên bàn, nghĩ đến gì đó liền lắc đầu, vươn tay chỉ bộ sách, “Đợi lát nữa phải gấp hoa hồng, ngày mai cần dùng đến, anh chơi với Lục Hàng đi.”
Cô nói xong, cũng không nhìn phản ứng của Giang Kinh Tá, tự mình đi đến sofa tầng một, mở bộ sách ra, rút ra giấy xếp đặt bên cạnh, nhìn theo trong sách học gấp.
Nhiệm vụ của chương trình là MC tự tay gấp hoa hồng giấy rồi đặt lên mỗi bàn vuông nhỏ, xem như là trang trí.
Kế hoạch vốn dĩ là đợi đến khi buổi tối thử đồ ăn xong, mọi người sẽ cùng nhau gấp giấy, Nam Âm nghĩ bản thân rảnh rỗi cho nên liền tự mình làm trước.
Giang Kinh Tá nhìn ván trượt đặt trên mặt đất ngoài cửa sổ, đột nhiên không có hứng thú nữa, đi theo ngồi xuống sofa sau Nam Âm, học theo bộ dáng của cô, rút một tờ giấy ra, “Vậy anh tới gấp với em.”
Tuy rằng nói mình là đàn ông, như vậy nhìn qua có chút nữ tính, nhưng có thể ở một chỗ với Nam Âm, cũng không sao cả.
Thấy hành động của Giang Kinh Tá, Nam Âm cũng không nói gì, dịch quyển sách qua chỗ anh, “Nhìn vào trong đó mà làm theo.”
Giang Kinh Tá nhìn theo sách mà gấp giấy, mắt thấy Nam Âm đã gấp xong mấy cái, anh gấp mãi mà vẫn gấp sai, ngay cả tờ giấy cũng trở nên nhăn nhúm.
Càng không nói đến việc Nam Âm nhìn bán thành phẩm của anh, cười nhạo đả kích, “Anh gấp xấu chết đi được ha ha ha.”
Giang Kinh Tá đen mặt, đem hoa hồng gấp được vo thành một nhúm vứt vào thùng rác, sau đó rút ra một tờ giấy mới, hít một hơi thật sâu, dùng hết sự kiên nhẫn lớn nhất của bản thân, chậm rãi làm theo.
“Nam Âm”
Cũng không biết qua bao lâu, thời điểm Nam Âm quay đầu rút ra tờ mới chuẩn bị tiếp tục gấp, chợt nghe thấy Giang Kinh Tá mở miệng kêu tên cô.
Cho rằng có chuyện gì gấp gáp, Nam Âm quay đầu lại, “Sao vậy……”
Lời còn chưa nói hết liền ngừng lại, trước mắt cô, xuất hiện một bông hoa đẹp y như thật, đỏ tươi như nụ hoa hồng dục phóng (🞺)
(🞺) nụ hoa dục phóng: là một cách mô tả dáng vẻ một bông hoa sắp nở nhưng vẫn chưa nở.
Trình độ tổng thể, so với những thành phẩm kia của cô mà nói thì rất đẹp mắt.
Cô cho rằng Giang Kinh Tá đang muốn cười nhạo lại cô, Nam Âm vừa định mở miệng khen hắn, đối diện với ánh mắt của hắn, lại nghe hắn mở miệng nói.
“Tiểu tiên nữ Nam Âm, tôi có thể tặng em một đóa hoa không?”
Tác giả có lời muốn nói:
Thế giới nội tâm của Tá Ca: Vợ à, anh có thể đem chính mình tặng cho em được không? A a a a a a a không thể miêu tả.
Tùng tùng cầm đao: Không thể, cậu quá xấu xa rồi đấy.