Xin Đừng Từ Bỏ Trị Liệu

Chương 14



Trịnh Đình Phó bắt đầu rối rắm, nếu như Ngu Điềm mãi mãi hoàn mỹ không tì vết như vậy, mình chắc chắn sẽ lựa chọn Ngu Điềm.

Dù sao tay cô nhìn qua khôi phục rất ổn, không đến mức ảnh hưởng tới sinh hoạt thường ngày, chỉ là không thể làm bác sĩ, như vậy vừa hay, trong nhà có một bác sĩ là đủ rồi, Trịnh Đình Phó là bác sĩ, Ngu Điềm thì không cần, có thể toàn tâm toàn ý chăm lo chuyện trong nhà, giúp Trịnh Đình Phó không phải lo lắng về sau.

Nhưng tạo hóa trêu ngươi, cách đây không lâu anh ta tình cờ quen biết Triệu Hân Hân, cô ta tuy vẻ ngoài bình thường, tính cách kiêu căng nhưng gia thế lại tốt, có cha là cán bộ trung cấp ở Sở Y tế thành phố Dung.

Lần này xảy ra chuyện chém người bị thương, Trịnh Đình Phó bỏ lại bệnh nhân nhỏ tuổi chạy mất, tuy không phạm pháp nhưng khi nhậm chức ở bệnh viện danh tiếng cũng không hề tốt, nhân duyên cũng trở nên kém đi, tương lai muốn ở bệnh viện phát triển e là phải chịu nhiều trói buộc, nhưng nhờ có Triệu Hân Hân nói với cha mình nên Trịnh Đình Phó mới được điều đi bệnh viện khác, còn là một bệnh viện có khoa ngoại rất nổi tiếng.

Lệnh thuyên chuyển công tác sẽ được gửi xuống dưới trong vòng một tuần nữa.

Ngu Điềm nhìn vẻ mặt giằng xé của anh ta, dùng giọng điệu càng thương tâm, sợ hãi gọi: “Đàn anh.”

Lần này Trịnh Đình Phó do dự rất rõ ràng, rõ ràng đến mức Triệu Hân Hân nổi trận lôi đình.

“Đình Phó! Anh là bạn trai của em! Không phải của cô ta! Tay cô ta bị vậy, sau này còn có thể làm được cái gì? Sao có thể giúp đỡ cho anh?”

Triệu Hân Hân và Trịnh Đình Phó quả nhiên bắt đầu khắc khẩu, mà động tĩnh của bọn họ cuối cùng cũng khiến những người xung quanh chú ý, càng ngày càng có nhiều ánh mắt hướng tới đây, tò mò chuyện gì đang xảy ra.

Ngu Điềm cảm thấy mục đích của mình đã đạt được.

Cô cười một cái, đôi mắt nhìn chằm chằm Trịnh Đình Phó, nhẹ giọng nói: “Bạn trai?”

Trịnh Đình Phó cực kỳ mâu thuẫn, hiển nhiên anh ta muốn cả cá và tay gấu, anh ta vừa lôi kéo Triệu Hân Hân vừa nhìn Ngu Điềm: “Cá nhỏ…Anh…Anh có cảm tình với em…Nhưng…”

Thật đúng là ăn trong chén còn ngó trong nồi.

Ngu Điềm hoàn toàn tháo bỏ lớp ngụy trang, cô trầm mặt, gằn từng chữ nói: “Đáng tiếc tôi không có cảm tình gì với anh.”

“Trước giờ đều không có.”

“Cũng chưa từng xem anh là bạn trai.”

“Giữa tôi và anh, trước giờ đều là mình anh mặt dày theo đuổi, mà tôi chỉ đồng ý bắt đầu làm bạn, không phải là từ quan hệ bạn trai bạn gái.”

“Anh không cảm thấy hiện tại anh chạy đến trước mặt tôi trịnh trọng nói chúng ta chia tay, anh đã tìm được tình yêu mới rất buồn cười sao? Giống như không kết hôn nhưng lại luôn mồm nói muốn ly hôn.”

Ngu Điềm cong khóe miệng, mang theo cảm giác khinh miệt cùng châm chọc: “Trịnh Đình Phó, xã hội hiện đại, chia tay là người tự do, nhưng chúng ta từ khi nào ở bên nhau vậy? Sao tôi lại không nhớ rõ?”

“Anh cho rằng anh là ai? Anh là vị nào?”

Ngu Điềm không quan tâm sắc mặt Trịnh Đình Phó biến thành màu gan heo, lại nhìn về phía Triệu Hân Hân vẻ mặt cũng vô cùng khó coi, nói: “Tiểu thư Triệu Hân Hân, cô không cần lo lắng, loại rác rưởi như Trịnh Đình Phó tôi sẽ không tranh giành, cô muốn tái chế như thế nào thì cứ mang đi đi.”

Ngu Điềm giơ tay mình lên: “Anh ta quá xúi quẩy, tôi chỉ đồng ý duy nhất một lần cùng anh ta tới phòng bệnh, muốn biết xem hoàn cảnh công tác ở khoa nhi như thế nào, kết quả liền gặp phải loại chuyện này. Cô muốn cùng anh ta ở bên nhau, vậy thì phải xem mệnh của cô có đủ cứng hay không.”

“Có điều, nhìn cô coi Trịnh Đình Phó như bảo bối, vậy chắc hẳn anh ta có rất nhiều ưu điểm, ví dụ như thân thể khỏe mạnh, nếu như không thì sao lúc người nhà bệnh nhân kia vung dao tới, anh ta lại có thể dùng tốc độ của quán quân chạy nước rút mà chạy nhanh như thế, bỏ lại một mình tôi tố chất thân thể yếu đuối, chỉ có thể gắng gượng chịu vài nhát dao?”

Đây là lần đầu tiên kể từ khi bị thương tới nay Ngu Điềm không màng tất cả phát tiết hết ra, từ bờ môi xinh đẹp bật ra vô số ngôn từ khắc nghiệt, cảm xúc phẫn nộ muốn trả thù ào ạt phun trào như núi lửa.

Nhưng vừa ngẩng đầu lên, Ngu Điềm lại thấy được một đôi mắt đang nhìn mình chăm chú.

Là đôi mắt của Ngôn Minh.

Xuyên qua đám đông đang ồn ào, náo nhiệt, ánh mắt anh lạnh nhạt, sâu thẳm nhìn về phía Ngu Điềm.

Vừa rồi khi đối mặt với lời lẽ chính đáng của Trịnh Đình Phó và Triệu Hân Hân, Ngu Điềm cũng chưa từng luống cuống, nhưng không biết vì sao, giờ phút này khi bị ánh mắt của anh nhìn như vậy, ngụm khí tức nghẹn trong cổ họng đột nhiên thối lui.

Cô giống như một quả bóng được bơm căng tới điểm phát nổ.

Vốn dĩ ấp ủ một vụ nổ hủy diệt quy mô lớn, nhưng kết quả chuyện tới trước mắt lại đột nhiên tắt ngúm.

Dũng khí vừa rồi của Ngu Điềm bỗng chốc tiêu tan.

Trong lòng cô tràn ngập hoang mang, bối rối và xấu hổ.

Cô không biết Ngôn Minh đã nghe được bao nhiêu.

Cô cất công trang điểm tỉ mỉ, cố ý đến đây vì muốn gặp Ngôn Minh, kết quả lại đụng phải Trịnh Đình Phó, còn khiến Ngôn Minh chê cười.

Ngu Điềm giống như một người ăn đan dược cấp tốc để gia tăng công lực, nhưng sau khi đan dược hết tác dụng thì trở về với giá trị vũ lực ban đầu một cách hèn mọn, không biết vì sao lại thấp thỏm bất an.

Ở trước mặt Ngôn Minh, cô hình như luôn mất mặt.

Cô không dám nhìn vào mắt Ngôn Minh.

Cũng không để ý phản ứng của Trịnh Đình Phó và Triệu Hân Hân ở phía đối diện, tầm mắt đảo loạn khắp nơi.

Sau đó Ngu Điềm thấy được dây giày của mình tuột ra.

Vì quay trở về trường, mặc dù trang điểm tỉ mỉ nhưng Ngu Điềm vẫn là ăn mặc theo phong cách sinh viên, phối với một đôi giày bata càng hiện ra khí chất thanh xuân.

Triệu Hân Hân đã tức tới nổ tung rồi, tính khí bắt đầu nổi lên, chỉ vào chóp mũi của Ngu Điềm, nói với Trịnh Đình Phó, giọng điệu vô cùng chói tai: “Anh nhìn xem loại phụ nữ này có cái gì tốt? Anh còn có cảm tình gì với cô ta!”

Mặt Trịnh Đình Phó xanh trắng đan xen, dịu dàng dỗ Triệu Hân Hân: “Nói thế nào thì tay cô ấy bị thương, cũng rất đáng thương…”

Trịnh Đình Phó vừa nói vừa dùng ánh mắt bản thân đã tin sai người nhìn Ngu Điềm: “Chỉ là không nghĩ tới anh uổng công thương em, hóa ra em là loại người như vậy…”

Ngu Điềm quả thực tức tới bật cười.

Cô là loại người gì?

Ngu Điềm một giây cũng không muốn ở lại.

Cô chỉ muốn lập tức rời đi.

Nhưng dây giày bị tuột khiến cô khó có thể lựa chọn.

Mang theo dây giày bị tuột như vậy, đi đường cho dù cố gắng cẩn thận không bị ngã, nhưng cũng sẽ bởi vì vướng víu mà không thể tiêu sái ưỡn ngực, ngẩng cao đầu bước đi.

Nhưng nếu cúi xuống buộc dây giày…

Ngu Điềm cắn môi, lần đầu tiên cảm thấy hối hận và đau đớn mãnh liệt như vậy.

Cô cũng không phải là để ý Trịnh Đình Phó.

Nhưng ở trước mặt đối phương dùng tay bị thương vụng về buộc dây giày, nội tâm kiêu hãnh của Ngu Điềm không có phép cô làm như vậy.

Đơn giản chỉ là đi hay không đi nhưng bỗng chốc biến thành một con sông không thể vượt qua vắt ngang trước mặt Ngu Điềm.

Bất luận lựa chọn như thế nào, đều giống như một mình lội qua sông sâu, không thể tránh khỏi bị ướt, bộ dáng chật vật khó coi.

Chỉ là Ngu Điềm không ngờ tới, trước khi cô đưa ra quyết định, sẽ có người chèo thuyền nhỏ đi ngang qua biển bão.

“Ngu Điềm.”

Giọng nam lãnh đạm dường như là âm thanh duy nhất Ngu Điềm có thể nghe thấy rõ ràng giữa những tiếng ồn ào xung quanh.

Cô quay đầu lại nhìn Ngôn Minh.

Anh vẫn giống như lần đầu gặp Ngu Điềm, đẹp tới không giống người phàm, mang theo một loại khí chất khó có thể nắm bắt.

Ngu Điềm đột nhiên căng thẳng và xấu hổ.

Cô không biết phải nói gì.

Nhưng Ngôn Minh đã mở miệng trước.

Anh bình tĩnh nhìn Ngu Điềm: “ Dây giày của cô tuột rồi.”

“………..”

Đúng là cái hay không nói, toàn nói cái dở!

Nội tâm Ngu Điềm muốn hỏng mất, nhưng ngoài mặt chỉ có thể xấu hổ mà lễ phép giải thích: “Tôi đợi lát nữa…”

Chữ “buộc” còn chưa kịp nói ra, Ngôn Minh trước giờ giống như trăng sáng trên trời cao bỗng dưng cúi người xuống.

Anh không nói gì, chỉ ngồi xuống trước mặt Ngu Điềm, đôi chân thon dài đĩnh bạt hơi gập lại.

Từ góc độ của Ngu Điềm, có thể nhìn thấy đỉnh đầu và xoáy tóc bướng bỉnh không phù hợp với khí chất lạnh lùng, xa cách của chủ nhân.

Anh tự mình buộc dây giày cho Ngu Điềm.

Ngu Điềm mở to hai mắt nhìn Ngôn Minh đang khom lưng, gần như nửa quỳ dưới chân cô buộc dây giày, không thể tin được những gì mình đang nhìn thấy.

Ngôn Minh buộc dây giày cho mình!

Đừng nói Ngu Điềm đang trong cơn chấn động đến mức đầu óc tê liệt, ngay đến cả những người xung quanh cũng trợn mắt há hốc mồm.

Trịnh Đình Phó nhìn chằm chằm Ngôn Minh, môi mím thật chặt, trên mặt hiện lên vẻ thất vọng cùng không cam lòng, Triệu Hân Hân cũng không cách nào che giấu được vẻ mặt khó chịu, ghen ghét tới mức vặn vẹo.

Vừa rồi Trịnh Đình Phó và Triệu Hân Hân náo loạn tạo ra động tĩnh không nhỏ, ngày kỷ niệm thành lập trường có rất nhiều sinh viên đã tốt nghiệp về lại trường, xung quanh có nhiều người nhận ra Ngôn Minh, đều nhỏ giọng bàn luận.

“ Người kia đẹp trai quá, là Ngôn Minh kìa.”

“Whoa! Trước kia lúc còn đi học thường hay nghe các thầy cô nhắc tới anh ấy, đã là học bá còn đẹp trai như vậy?”

“Còn không phải sao? Nhưng mà tình huống này là như thế nào?”

“Người đàn ông kia, hình như ngoại tình? Ngoại tình rồi còn nhớ mãi không quên bạn gái cũ ánh trăng sáng, muốn ngồi hưởng phúc người Tề*…”

*Phúc người Tề (齐人之福): hạnh phúc của người đàn ông nước Tề có nhiều vợ

“ Không phải chứ? Có được nam thần như Ngôn Minh, bạn gái cũ sao còn có thể nhìn trúng hắn, cũng không biết tự soi gương nhìn lại mình xem, nhân phẩm tệ hại đúng là thứ rác rưởi, tôi không nghe được hết nhưng có vẻ như là lúc gặp phải bệnh nhân náo loạn thì vứt bỏ bạn gái cũ chạy trốn, kết quả hại người ta bị thương.”

“Cái gì mà bạn gái cũ, không nghe người ta nói căn bản không phải à?”

“Nói tóm lại là tra nam! Đúng là ở gần loại đàn ông rác rưởi này sẽ gặp phải bất hạnh…”

…………

Bạn cùng trường vây xem cũng không hoàn toàn hiểu rõ mọi chuyện, nhưng chắp chắp vá vá cũng được tám chín phần mười, mấy chục đôi mắt cứ như vậy mang theo khinh thường và tìm tòi nghiên cứu không ngừng quét về phía Trịnh Đình Phó và Triệu Hân Hân, nhìn đến mức hai người mặt đen như đít nồi, xong lại xấu hổ đỏ lên.

Trịnh Đình Phó là người thích mua danh chuộc tiếng, để ý nhất chính là thể diện, e rằng đối với anh ta lúc này mà nói, còn khó chịu hơn cả bị lăng trì.

Ngôn Minh rõ ràng không đến đây một mình, người đàn ông trước đó đi bên cạnh anh đang dùng ánh mắt nghiền ngẫm đánh giá Ngu Điềm.

Ngôn Minh buộc dây giày cũng linh hoạt như anh dùng dao phẫu thuật, từ lúc anh cúi xuống buộc dây giày cho đến lúc ngẩng đầu lên còn chưa tới nửa phút.

Nhưng nửa phút này trong mắt Ngu Điềm tựa như đã được phóng đại lên gấp mấy trăm lần.

Nửa phút có ba mươi giây, một giây có một nghìn micro giây.

Ngu Điềm như có thể cảm nhận được từng micro giây.

Sau đó cô thấy Ngôn Minh đứng dậy, nhìn về phía cô, giữa lông mày xinh đẹp nhíu lại, môi mỏng hơi hé, phát ra thanh âm lãnh đạm, mê hoặc lòng người.

“Còn thất thần làm cái gì?” Mặt anh vô cảm nhìn Ngu Điềm: “Cô muốn ở chỗ này lãng phí thời gian nói chuyện với người không thể hiểu được đến khi nào?”

Thái độ Ngôn Minh không tính là tốt, dùng từ cũng không thân mật.

Nhưng lúc này đây, đôi mắt anh đang nhìn Ngu Điềm, trong con ngươi chỉ có hình ảnh phản chiếu của cô.

Trong chớp mắt Ngu Điềm đột nhiên muốn khóc.

Cô cảm thấy Ngôn Minh nhìn thấu mọi sự khó xử của cô, anh lạnh lùng như vậy nhưng cũng chu đáo như vậy.

Ngu Điềm bỗng không còn tức giận nữa, ngay cả phẫn nộ cũng không, tất cả hối hận và đau đớn đều được hòa tan.

Rất thần kỳ, nội tâm trở nên thật bình lặng, dịu dàng.

Cô buông xuống tất cả sự đề phòng và mẫn cảm bén nhọn lúc trước, để mặc cho Ngôn Minh kéo mình ra khỏi đám đông, ném ánh mắt phức tạp của Trịnh Đình Phó và Triệu Hân Hân ra sau đầu.

Tác giả có lời muốn nói: 

Ngôn Minh, làm tốt lắm! Hôm nay đặc biệt biểu dương!


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.