Xin Đừng Từ Bỏ Trị Liệu

Chương 92



Đọc đến dòng cuối cùng, Ngôn Minh cuối cùng không kìm nén nổi.

Anh cảm thấy hổ thẹn.

Người bệnh như Tiểu Linh, trải qua sự tra tấn của bệnh tật, trong mắt vẫn chỉ có những điều tốt đẹp và ánh mặt trời, anh lại còn ra vẻ hoang mang, thậm chí hoài nghi quyết định muốn Tiểu Linh kiên trì điều trị là đúng hay sai, cực kỳ nông cạn dùng giá trị quan của người bình thường đứng ở trên cao nhìn xuống mà phán xét giá trị sinh mệnh của Tiểu Linh.

Ngu Điềm ở bên cạnh Ngôn Minh cũng đã xem xong thư của Tiểu Linh, sớm đã khóc không thành tiếng.

“Quan trọng không phải là đáng giá hay không, mà là bạn tin vào điều gì.” Ngu Điềm nhìn về phía Ngôn Minh: “Đây là lời thoại của Wonder woman, có lẽ đối với bác sĩ, cũng có nghĩa như vậy. Không xem xét có đáng giá hay không, mà nhìn xem tín ngưỡng của bác sĩ đó là gì.”

Một học sinh tiểu học, cũng có thể có dũng khí đối diện với bệnh tật, có thể kiên định xin ký giấy hiến tạng khi cái chết đang cận kề, nguyện ý để các bộ phận trên cơ thể mình tiếp tục chiến đấu dưới một hình thức khác, vậy bác sĩ còn gì phải do dự?

Không buông tay bất kỳ bệnh nhân nào, vốn là chuyện chính xác không thể chính xác hơn.

Những hoài nghi chập chờn đó của Ngôn Minh, thỉnh thoảng lại đảo loạn tâm trí, khó tránh khỏi cảm thấy mệt mỏi, nhưng đều được bức thư cầm trong tay này làm cho trở nên rõ ràng, giống như ánh mặt trời xua tan sương mù trong rừng rậm, khôi phục lại dáng vẻ bừng bừng sức sống.

“Bác sĩ Ngôn, tôi vẫn luôn muốn trực tiếp nói cảm ơn cậu, tôi không có văn hóa, nói không ra lời hay, nhưng tôi muốn để cho cậu biết, tôi thật sự thật sự rất cảm ơn cậu đã đồng ý điều trị cho Tiểu Linh, để đứa nhỏ này có thể ở bên tôi thêm bốn năm.”

Giọng của ba Tiểu Linh nghẹn ngào, nhưng ánh mắt lại kiên định cố chấp: “Mấy năm nay tôi quả thật vì con bé mà chịu nhiều khổ cực, vì tiền thuốc men của con gái mà chạy ngược chạy xuôi, ăn bữa nay lo bữa mai. Nói chưa từng hối hận, chưa từng dao động, là không thể nào.”

“Nhưng nếu cho tôi cơ hội được chọn lại một lần nữa, cho dù biết trước kết quả vẫn sẽ như vậy, tôi vẫn chọn để Tiểu Linh không từ bỏ trị liệu. Bởi vì khi đó nếu tôi từ bỏ, Tiểu Linh sẽ không còn trên đời này nữa, cả đời tôi cũng sẽ không thể yên lòng, sống trong hối hận, cảm thấy có lỗi với con gái, sẽ không ngừng nghĩ, nếu lúc ấy kiên trì hơn chút, có phải có thể cứu được đứa nhỏ này hay không?”

“Ít nhất cậu khiến tôi không từ bỏ điều trị, cũng tình nguyện không buông tay con bé, đồng ý làm phẫu thuật cho Tiểu Linh. Hiện tại tất cả cố gắng của tôi không thể giữ được con bé, tôi đau khổ muốn chết nhưng tôi cũng biết không còn cách nào. Những gì có thể làm tôi đều đã làm, tôi cũng không có gì phải ân hận, áy náy, không có thấy có lỗi với Tiểu Linh. Sau này đợi tôi chết rồi, gặp lại hai mẹ con Tiểu Linh, cũng dám ngẩng đầu.”

Ba của Tiểu Linh khóc rất nhiều, nhưng vẫn cầm tay Ngôn Minh, tiếp tục nói: “Hiện giờ con bé đi rồi, trước khi ra đi rất thanh thản, cảm thấy sống thêm được vài năm, con bé rất vui vẻ, như vậy là đủ rồi. Bác sĩ Ngôn, có những lời này của con bé là đủ rồi, tôi cũng yên tâm.”

“Tiểu Linh là một đứa trẻ hiểu chuyện, con bé muốn hiến tạng. Đây là nguyện vọng cuối cùng của con bé, tôi cũng nhất định thỏa mãn. Để ở bên con bé, tôi cũng ký giấy xin hiến tạng. Chặng đường vừa qua, được bác sĩ Ngôn và các y tá khác trong bệnh viện quan tâm rất nhiều, tôi không có tiền, cũng không có nghề nghiệp, không làm được cái gì, chỉ có thể dùng phương thức này, cống hiến một phần sức lực cuối cùng cho mọi người, chỉ hy vọng sau này các cậu có thể phát hiện bệnh sớm hơn, trước thời gian phẫu thuật, mà không phải giống như Tiểu Linh.”

Vành mắt ba Tiểu Linh phiếm hồng, lại cố chấp với cảm xúc của Ngôn Minh vẫn luôn miệng nói cảm ơn, sau đó mới xoay người thất thểu rời đi.

Người đàn ông này bị búa tạ của cuộc sống đập đến không dám ngẩng đầu đã không còn gì phải nghi ngờ. Mệt mỏi, thống khổ và bần cùng không ngừng thổi quét về phía ông ấy, nhưng Ngu Điềm và Ngôn Minh đều biết, vì chưa từng từ bỏ chữa bệnh cho con gái, ba của Tiểu Linh không thẹn với lòng, so với việc sớm từ bỏ Tiểu Linh, hiện tại ông ấy mới được thực sự được gọi là giải thoát.

Ngu Điềm kéo góc áo Ngôn Minh: “Anh xem, anh vẫn luôn làm đúng.”

“Không buông tay người bệnh, chưa chắc đối với bệnh nhân và người nhà là một loại sai lầm, người nhà của bệnh nhân như ba của Tiểu Linh quả thực rất vất vả, nhưng nếu lúc ấy từ bỏ điều trị, chắc chắn ông ấy sẽ hối hận, sẽ áy náy, cảm thấy còn một khả năng khác, luôn cho rằng vì ông ấy từ bỏ nên đứa trẻ mới chết, anh nói xem tâm thái như vậy, có thể chân chính bắt đầu một cuộc sống mới sao?”

“Nhưng hiện giờ ông ấy đã dốc hết toàn lực, chưa từng từ bỏ con gái, làm chuyện mà một người cha nên làm, cho nên ông ấy sẽ không áy náy, cũng không cảm thấy hối hận và bất an. Vậy mới có thể chân chính từ biệt quá khứ, chào đón cuộc sống mới, buông xuống Tiểu Linh, đưa tầm mắt phóng ra xa, mỗi ngày đều thực sự sống vì hiện tại và tương lai.”

“Thân tuy đau nhưng tâm thanh thản, không thẹn với lòng, đối với người nhà bệnh nhân mà nói, cũng là một kiểu “trị liệu” khác?”

Bệnh nhân mắc bệnh, mọi người luôn theo bản năng đặt tất cả sự chú ý lên người bệnh nhân, lo lắng thân thể và tâm lý của bệnh nhân, nhưng hiếm khi có người đi quan tâm người nhà bệnh nhân phải chăm sóc người thân của mình một thời gian dài.

Nhưng trên thực tế, chăm sóc người bệnh lâu, bất kể là tâm lý hay thân thể đều rất mệt mỏi, cũng dễ rơi vào hoàn cảnh áp lực cao và cảm xúc tiêu cực trong thời gian dài. Bởi vậy mặc dù không thể chữa khỏi cho bệnh nhân, nhưng có thể khiến người nhà bệnh nhân dễ chịu hơn một chút, chữa lành trái tim vỡ nát của họ, cũng đã là đáng quý.

“Vậy nên không buông tay có lẽ là một loại sức mạnh. Mặc dù không nhất định sẽ có được kết quả tốt, nhưng từng cố gắng, sẽ không phải hối hận. Dù sao ngay từ đầu đã sớm bỏ cuộc thì cái gì cũng không có được.”

Ngu Điềm ngẩng đầu nhìn Ngôn Minh: “Anh thấy đấy, Tiểu Linh không từ bỏ, mà dùng một loại phương thức khác tiếp tục chiến đấu. Cho nên bác sĩ Ngôn, anh cũng không được từ bỏ nha.”

Ngu Điềm nghiêm túc nói: “Bởi vì bác sĩ không chỉ dùng y thuật mang tới sức mạnh cho người bệnh, mà còn mang lại niềm tin cho họ nữa.”

Đôi khi hành động nhỏ cũng có thể thay đổi rất nhiều thứ. Thậm chí bệnh nhân bất ngờ có được sự động viên từ các nhân viên y tế sẽ dần thay đổi trong vô thức. Cho chỉ là một chiếc đinh ốc nhỏ nhất trong quá trình chữa bệnh, chỉ phụ trách một phân đoạn rất nhỏ, nhưng làm tốt việc của mình trong khả năng cho phép, có lẽ hàng vạn nhân viên y tế cũng có thể hội tụ thành sức mạnh, cứu chữa người bệnh, đồng thời thay đổi thế giới.

Quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân, chưa bao giờ là đối lập, cũng không phải là bác sĩ đơn phương cho đi. Vì rất nhiều lúc, dũng khí và quyết tâm của người bệnh khi đối diện với khổ đau và bệnh tật, chẳng phải chính là liều thuốc chữa lành những nghi ngờ và bất an của bác sĩ đối với chính mình?

“Em muốn phát triển thật tốt tài khoản truyền thông của mình. Cho dù tương lai có tin đồn ác ý nhắm vào, em cũng muốn tiếp tục.”

Một phút này Ngu Điềm đã quyết định.

Cô không thể phẫu thuật cho bệnh nhân, không có cách nào trở thành một bác sĩ khoa ngoại giỏi, nhưng có thể dùng tài khoản truyền thông của mình, mang đến sự thay đổi nhỏ bé cho toàn bộ hệ thống y tế chữa bệnh.

Tiểu Linh cũng không từ bỏ, cô chỉ bị thương ở tay, sao có thể nhẹ giọng nói từ bỏ? Sao có thể vì mấy lời mắng chửi vô cớ kia mà lùi bước?

Mức độ truyền bá của tài khoản truyền thông phổ cập khoa học quả thực hữu hạn, nhưng không thể vì hiệu quả cực nhỏ mà không làm.

Bởi vì nếu từ bỏ, nếu không làm, thì cái gì cũng không đạt được.

Ngu Điềm quyết định làm một kỳ phổ cập khoa học về hiến tạng.

Trung Quốc là nước có nhu cầu lớn về ghép tạng, nhưng lại là nước nhỏ về hiến tạng. Bị quan niệm truyền thống ảnh hưởng, mặc dù tự bệnh nhân ký tên đồng ý hiến tạng thì người nhà cũng chưa chắc có thể phối hợp, càng đừng nói tới đa số người bình thường có hiểu biết rất ít về vấn đề này, hoàn toàn không biết gì về chính sách và quy trình hiến tạng.

“Nếu có thể nói cho mọi người biết chỗ tốt của việc hiến tạng, đồng thời phổ cập khoa học về quy trình hiến tạng. Sau khi xem video của em, chỉ cần có thêm một người đồng ý hiến tạng, vậy cũng tương đương với việc cứu được một mạng người, thậm chí là nhiều hơn, phải không?”

“Hoàn toàn có thể thông qua quay chụp phỏng vấn người đang chờ được hiến tạng hoặc bệnh nhân đã hồi phục sức khỏe sau khi được ghép tạng, rồi so sánh trực tiếp để mọi người biết có bao nhiêu người có thể thay đổi số phận nhờ hiến tạng.”

“Đương nhiên, để làm gương tốt, em sẽ xung phong ký xin hiến tạng trước.”

Ngu Điềm đột nhiên cười rộ lên: “Bỗng dưng cảm thấy có rất nhiều chuyên đề có thể làm, có thật nhiều thật nhiều tri thức và khái niệm có thể truyền đạt lại cho người khác.”

Tiểu Linh ra đi khiến ai nấy đều bi thương, nhưng sự dũng cảm và bất khuất của cô bé cũng đồng thời truyền lại năng lượng tích cực.

Ngu Điềm trịnh trọng cầm khoản tiền mình vừa mới nhận được từ việc làm truyền thông, nhờ Ngôn Minh giao cho người nhà của bệnh nhi cũng mắc bệnh u nguyên bào võng mạc giống Tiểu Linh.

Dù cho bệnh nhân rời khỏi thế giới này, dù cho không thể chữa khỏi cho người bệnh, dù cho bị tất cả mọi người thù ghét và thất vọng, nhưng bác sĩ không được từ bỏ. Một khi lựa chọn học y, một khi đã bắt đầu đi trên con đường này, lựa chọn cuộc đời như vậy thì hẳn phải kiên trì đến cùng.

Mặc dù nhiều lúc nỗ lực không mang lại kết quả, nhưng vẫn phải cắn răng đi tiếp.

Con đường phủ đầy bụi gai, không biết tương lại, hy vọng mơ hồ, bệnh tật phức tạp, nhân loại sở dĩ có thể không ngừng sinh sôi phát triển, là bởi vì khi đối diện với hoàn cảnh khốn khó, luôn có những người thề nguyện cả đời muốn trở thành bác sĩ, bỏ lại sau lưng lợi ích cá nhân, lấy lợi ích chung của cả nhân loại làm mục tiêu tìm kiếm.

Ngu Điềm nhìn bàn tay bị thương của mình, lần đầu tiên trong lòng không cảm thấy phiền muộn và tự ti.

Bệnh nặng như Tiểu Linh, cho dù là cái chết cùng không thể khiến linh hồn bất khuất của con bé gục ngã, chính mình làm sao có tư cách tự than tự oán vì bàn tay bị thương này?

Tài khoản truyền thông phổ cập khoa học, kiến thức y học hay ước nguyện ban đầu, Ngu Điềm đều sẽ không từ bỏ, nhưng đồng thời, nghề nghiệp tương lai của chính mình, Ngu Điềm cũng quyết định cầm lên một lần nữa.

Sau khi Ngôn Minh tan làm, Ngu Điềm liền thông báo quyết định trọng đại này với anh…

“Em quyết định quay về trường học tiếp.”

Ngôn Minh quả nhiên rất bất ngờ: “Sao vậy?”

Ngu Điềm giơ bàn tay bị thương của mình ra: “Trước kia ước mơ của em là trở thành bác sĩ khoa ngoại giống anh, nhưng tay em đã vậy, em vĩnh viễn cũng không thể thực hiện được ca phẫu thuật tinh vi, cho nên tinh thần em rất sa sút, trực tiếp từ bỏ việc học lên, cảm thấy nghề nghiệp tương lai của mình chỉ cần liếc mắt đã có thể nhìn thấy điểm cuối.”

“Tuy rằng xuất thân trường y của em sẽ giúp ích được rất nhiều cho việc tự làm truyền thông phổ cập khoa học, cũng coi như xây dựng sự nghiệp trong lĩnh vực liên quan tới ngành y, không để uổng phí tài học của mình, thu nhập còn có thể quyên góp cho những bệnh nhân nghèo, nhưng ít nhiều vẫn cảm thấy khó lòng buông bỏ, bất giác tiếc nuối, không thể trở thành bác sĩ giống anh.”

“Ngày thường nhìn thấy Tề Tư Hạo hình người dạng chó mặc áo blouse trắng, em cũng cảm thấy rất hâm mộ.”

Ngu Điềm hít một hơi thật sâu: “Trước đây luôn oán trách vận mệnh không công bằng, em đang yên đang lành chưa từng làm việc xấu, sao lại gặp phải loại người như Trịnh Đình Phó, bị liên lụy hỏng cả bàn tay, nhưng hiện tại em đã nghĩ thông rồi!”

“Em cảm thấy vận mệnh đối xử với em khá tốt, tay bị thương, có lẽ cũng là cơ hội hiếm có, em có thể chuyên tâm với y học không cần để ý những chuyện phiền phức xung quanh, không cần bận tâm tới áp lực công tác hay tình huống của người nhà bệnh nhân, tập trung nghiên cứu khoa học, làm nghiên cứu học thuật.”

“Em hoàn toàn có thể học chuyên sâu, tương lai trở thành giáo sư. Dù cho không thể làm bác sĩ khoa ngoại, nhưng em sẽ không ngừng đào tạo ra những bác sĩ khoa ngoại xuất sắc, người này ưu tú hơn người kia!”

Hai mắt Ngu Điềm sáng lấp lánh: “So với bác sĩ, đơn thuần làm nghiên cứu khoa học, cũng càng có nhiều thời gian tìm hiểu thành tựu y học hàng đầu trong và ngoài nước, biết đâu em có thể nghiên cứu ra phương pháp chữa bệnh trong lĩnh vực nào đó thì sao?”

“Không làm được bác sĩ, em có thể làm thầy dạy của bác sĩ!”

Vừa nói ra ý tưởng này, Ngu Điềm quả thực kích động đến hai mắt tỏa sáng.

Ngôn Minh ngây người mất vài giây, sau đó phản ứng lại rất nhanh, trên mặt lộ ra ý cười bất đắc dĩ.

Anh kéo Ngu Điềm đang hào hứng miêu tả tương lai tới khoa chân múa tay lại gần mình, ghé vào tai cô, nhẹ giọng nói: “Không như có thể làm thầy dạy của bác sĩ, bồi dưỡng bác sĩ tương lại, mà còn có thể làm bạn gái bác sĩ, tương lai làm vợ của bác sĩ.”

Ngôn Minh cách chính mình quá gần, cảm nhận đầu tiên của Điềm là hô hấp nóng ẩm bên tai, cùng với hương vị nước sát trùng quen thuộc trên người Ngôn Minh khiến cô cảm thấy an tâm, vành tai của cô cũng vì vậy mà nóng lên.

Bạn gái bác sĩ và vợ của bác sĩ, anh sao có thể không biết xấu hổ mà nói.

“Chúng ta chỉ là quan hệ bạn trai bạn gái, em không có đồng ý những cái khác với anh, em còn nhỏ lắm, phải tiếp tục chăm chỉ học tập!” Tròng mắt Ngu Điềm đảo loạn, không nhìn Ngôn Minh, nói ra lời lẽ chính đáng thể hiện lập trường của bản thân: “Em còn chưa nghĩ tới chuyện kết hôn sinh con xa vậy đâu, tương lai của giới y học còn cần em.”

“Được.” Đối mặt với kháng nghị của Ngu Điềm, Ngôn Minh chỉ cười phụ họa: “ Em là ngôi sao mới phát sáng của giới y học, em không thể cất giấu.”

Ngôn Minh vỗ nhẹ lên đỉnh đầu Ngu Điềm, anh hơi nhìn đi chỗ khác: “Anh yêu em, nhưng em là có tự do của riêng mình, chỉ cần em quay đầu lại, anh vẫn sẽ luôn ở đây.”

Anh hắng giọng: “Mấy câu nói sến súa này không phải là anh nói ra đâu. Anh chỉ là tình cờ nhìn thấy được ở đâu đó thôi, tóm lại, ý tứ chính là vậy, em hiểu là được rồi.”

Ngu Điềm không nhịn được ôm chặt lấy Ngôn Minh, cọ mặt vào lồng ngực anh.

“Em biết.” Cô nhẹ giọng nói: “Hoa hướng dương của em.”

Nếu cô là mặt trời của Ngôn Minh, vậy Ngôn Minh cũng vĩnh viễn là bông hoa hướng dương độc nhất vô nhị của riêng cô.

Tác giả có điều muốn nói: 

Tại sao truyện này lại có tên là “Xin đừng từ bỏ trị liệu”, viết đến đây, chương này cuối cùng cũng đi vào vấn đề! Bệnh tình của Tiểu Linh, lúc đầu khi bắt đầu viết đã được sắp xếp như vậy rồi.

Cá Nhỏ nếu chỉ làm truyền thông tự phát thì quá lãng phí, vậy nên tốt hơn hết vẫn chuyển hướng sang chuyên tâm nghiên cứu học thuật trong tương lai!

Ngoài ra hôm trước có độc giả phản hồi Cá Nhỏ không tự mình vả mặt, tôi có chút ngơ ngác. Bởi vì mấy chương trước có đề cập tới việc Cá Nhỏ đang chuẩn bị khởi kiện, nhưng cần phải có thời gian để thông qua các thủ tục pháp lý, nếu bên kia kháng cáo sau phiên tòa sơ thẩm, thì còn phải đợi đến phiên tòa phúc thẩm, rất lâu đấy. Đồng thời trong khi chuẩn bị cho các thủ tục pháp lý liên quan, có sự giúp đỡ của Ngôn Minh đạt được hiệu quả dư luận nhanh chóng, tôi thấy cũng khá tốt, hai người là người yêu, không phải nên giúp đỡ nhau sao! Khi Ngôn Minh gặp phải người nhà bệnh nhân gây chuyện, Cá Nhỏ cũng tự mình đứng ra giúp anh ấy đó thôi. Có qua có lại, tôi thấy rất bình thường. Còn về dư luận thay đổi chỉ vì một câu nói của Ngôn Minh, thực ra cho dù hoán đổi giới tính thì cũng sẽ kết thúc như vậy, không cần phải liên tưởng tới chuyện nam nữ bất bình đẳng để phê phán. Nếu một người đàn ông bị đồn dây dưa không rõ với một cô gái, anh ta đứng ra nói tôi sẽ kiện người phát ngôn, sau đó công bố bạn gái siêu xinh đẹp siêu xuất sắc của mình, hiệu quả cũng sẽ tương tự vậy. Suy cho cùng logic của cư dân mạng đều rất đơn giản, thô bạo, dễ bị chuyển hướng và dẫn dắt. Nếu không những lời đồn vô căn cứ, không đáng tin kia đã chẳng lan truyền còn nhanh hơn cả sự thật. Bản thân mắc bị mắc kẹt giữa trung tâm dư luận, muốn chứng minh trong sạch vốn là một chuyện cực kỳ khó khăn.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.