Chuyển ngữ: TủChỉnh sửa: Mia, Sắc
Norman ôm An Cẩn vào phòng người cá, nói ngắn gọn rõ ràng với Hornard chuyện đã xảy ra: “Ông kiểm tra cho cậu ấy trước đi.”
Sau khi Hornard nghe xong, tiếp tục giữ vẻ khiếp sợ trên mặt, bước đến kiểm tra cho người cá nhỏ.
“Không sao, chỉ là tinh thần lực tiêu hao quá nhiều thôi, theo tốc độ khôi phục của người cá thì nghỉ ngơi một thời gian là được.”
Ánh mắt Hornard rời khỏi kết quả kiểm tra, nhịn không được hỏi: “Cậu ấy thật sự ca hát ngay lúc tinh thần bạo động của ngài tràn ra ngoài ư?”
Norman: “Ừ.”
Hắn vừa trả lời vừa ngồi xuống, định thả người cá nhỏ về ao nước, kết quả ống tay áo bị kéo lại.
An Cẩn ngăn cản động tác của Norman, quay gáy về phía ao nước, đuôi nhếch lên tạo thành tư thế không muốn xuống nước.
Norman nghi hoặc nhìn cậu: “Cậu không muốn vào ao nước sao?”
An Cẩn chỉ tay về phía phòng vệ sinh.
Thời gian cậu ở trên bãi cỏ rất lâu, bò qua bò lại trên mặt đất, lúc này trên người có vết bẩn, không muốn làm bẩn nước trong ao.
Norman hiểu, chiều ý ôm cậu đến phòng vệ sinh.
An Cẩn vừa chỉ chỉ dưới mặt đất, Norman lập tức thả cậu xuống, đứng cạnh cửa trông cậu.
An Cẩn cực kỳ vừa ý với chủ nhân, ngửa đầu cười với Norman sau đó tự tắm rửa.
Hornard đứng cạnh ao một lát, lấy lại tinh thần đi đến sau lưng Norman: “Bệ hạ, sao ngài có thể bình tĩnh như vậy chứ! Chẳng lẽ ngài không biết An An có bao nhiêu đặc biệt sao?”
Norman đương nhiên biết, năng lực cảm nhận của người cá vô cùng mạnh mẽ.
Khi tinh thần của con người bị bạo động, cho dù khống chế không tản ra thì cảm xúc của người cá cũng sẽ bị kích thích, tạo ra sự kích động.
Tinh thần bạo động tràn ra ngoài, phản ứng của người cá sẽ càng mạnh mẽ hơn, nếu không phải thét lên rồi trốn đi thì cũng là cố gắng tấn công.
Từ xưa tới nay chưa từng có người cá nào dưới loại tình huống này lại ca hát chữa trị bạo động tinh thần cho con người.
Bình thường khi tinh thần của con người bạo động, bọn họ chỉ có thể dựa vào thuốc thư giãn để ổn định lại, sau đấy nghĩ cách để dỗ dành người cá trị liệu cho mình.
Đương nhiên đây là trong trường hợp may mắn.
Nếu chẳng may không có người cá hỗ trợ, vậy người đấy chỉ có thể chịu đựng sự đau đớn khi tinh thần bạo động, sau khi sợi tinh thần khô kiệt thì biển tinh thần sẽ bị thu nhỏ, đẳng cấp tinh thần hạ xuống.
Đẳng cấp tinh thần càng thấp thì khoảng cách giữa các lần bạo động càng ngắn, cho đến khi biển tinh thần sụp đổ, người kia sẽ chết.
Đây cũng là lý do vì sao người của tinh cầu Obis lại vô cùng muốn nuôi người cá.
Nuôi người cá càng sớm thì biển tinh thần càng khỏe mạnh, chủ nhân và người cá ở chung hòa thuận, đừng nói đến việc giải quyết tinh thần bạo động mà tinh thần lực thậm chí còn có thể tiến vào trạng thái đỉnh cao lâu dài.
Đương nhiên tinh thần lực duy trì ở trạng thái đỉnh cao đối với người có tinh thần cao cấp rất khó.
Dù sao tinh thần lực của người cá cũng có hạn, số lượng người cá cao cấp lại càng thưa thớt.
Norman trầm giọng nói: “Việc này phải giữ bí mật.”
Sắc mặt Hornard nghiêm túc: “Tôi tuyệt đối sẽ không để lộ ra ngoài, nhưng mà… Thú Haru đột nhiên tập kích hoàng cung, chỉ sợ sẽ không giấu được tin tức tinh thần của ngài bị bạo động.”
Vẻ mặt Norman bình tĩnh: “Không sao.”
Hornard không khỏi lo lắng: “E là thú Haru đến vì An An.”
Ánh mắt hai người không khỏi đều dừng nơi người cá nhỏ.
An Cẩn vừa nghe hai người nói chuyện vừa dùng nước rửa đuôi.
Có ít vụn cỏ dính trên đuôi, cậu cẩn thận cọ rửa sạch sẽ, màu xám dính theo cũng trôi theo cùng, chiếc đuôi lập tức trở nên sáng bóng.
Cậu rửa đuôi xong thì vuốt tóc về phía trước, nhìn thấy vụn cỏ dính lung tung trên mái tóc rậm rạp, không biết nên rửa như thế nào.
In sâu trong mắt Norman là một mảng màu trắng, chính là tấm lưng của người cá nhỏ khi không có tóc che chắn, vừa mảnh mai lại vừa trắng nõn.
Hắn hơi rời ánh mắt, mở trí não gửi tin tức cho đội trưởng đội canh giữ số 2.
Rất nhanh sau đó hắn đã nhận được hồi âm, lông mày cau lại: “Người biết An An ở hoàng cung rất ít, chắc hẳn không phải cố ý đến vì An An, chỉ là nghe được An An ca hát cho nên bị hấp dẫn.”
Mắt Hornard sáng lên nhìn người cá nhỏ ngoan ngoãn tự tắm rửa, nghe được Norman nói thì sửng sốt một chút.
“Sao nó nghe được An An ca hát nhỉ? Không đúng, một ngày An An hát mấy lần?”
Norman: “Cậu ấy ở hoa viên phía sau hát hai lần. Lần thứ hai chưa hát xong thì thú Haru xuất hiện.”
“Sao có thể như vậy?” Hornard kinh ngạc, “Ngài không nhầm đấy chứ? Người cá nào lại dễ dàng ca hát vậy được?”
Mặt Norman không biểu tình: “Tinh thần lực của bốn tên hộ vệ sân sau tăng lên.”
Hornard: “… Cho nên lần đầu tiên An An hát, là hát cho bọn họ? Không đúng, không phải đội hộ vệ không có sự cho phép thì không được tiếp cận phạm vi biệt thự sao? Bọn họ chắc chắn không gặp được An An.”
Norman: “Chưa từng gặp. An An hát trong vườn hoa, bọn họ nghe được.”
Hornard khẽ nhếch miệng, ngây người một lát mới hiểu được câu nói này, ánh mắt lóe sáng: “Nói cách khác, tiếng hát của cậu ấy cũng có hiệu quả đối với người xa lạ.”
“Vả lại cậu ấy không cần người dỗ cũng chủ động ca hát.” Ông nhịn không được cảm thán, “Trời ạ, đây là người cá thần tiên gì vậy!”
Hornard nói xong thì điều chỉnh sắc mặt, nghiêm túc nói: “Bệ hạ, xin bệ hạ hãy cho phép tôi vào ở sát vách biệt thự.”
Mặc dù ông là bác sĩ, không cần hao phí tinh thần lực nhiều như quân nhân, nhưng cho dù dùng dịch dinh dưỡng thì cũng sẽ có tạp chất tiến vào cơ thể.
Tinh thần lực sau khi chống cự tạp chất sẽ bị tiêu hao, sau đấy giảm bớt, tình trạng biển tinh thần cũng sẽ dần dần chuyển biến xấu theo tuổi tác.
Đây cũng là lý do tuổi thọ của người tinh cầu Obis càng lúc càng ngắn.
Kể từ sau tai nạn vũ trụ kia, tạp chất trải rộng toàn bộ hệ hành tinh, ngoại trừ tinh cầu Obis thì dân chúng ở rất nhiều tinh cầu khác đều đang hứng chịu sự tra tấn tinh thần lực.
Hornard âm thầm tính toán, dọn vào ở sát vách biệt thự, khi người cá nhỏ ca hát ông có thể ngay lập tức chạy đến cửa sau nghe!
Norman: “Tùy ông, bảo Joseph sắp xếp phòng cho ông.”
Joseph là đội trưởng đội hộ vệ Hoàng gia, chỗ ở của đội hộ vệ phân bố tại bốn phía biệt thự.
Norman vừa nói vừa hạ vài mệnh lệnh cho hộ vệ trưởng.
Mục đích của Hornard đã đạt được, tâm trạng ông rất tốt, chợt nghĩ đến gì đấy liền hỏi: “Lúc An An hát cho ngài, cậu ấy có vui vẻ không?”
Trong đầu Norman hiện lên ánh mắt lo lắng của người cá nhỏ: “Không vui.”
Hornard trầm ngâm: “Xem ra người cá thuần sắc không giống người cá thông thường, không phải vui vẻ thì mới ca hát, ngài cảm thấy là vì điều gì?”
Ánh mắt Norman khẽ động đậy: “Lo lắng cho tôi.”
Hornard: Dường như biến thành một quả chanh chua lè.
Ông quan sát sắc mặt của Norman: “Vậy sau khi ngài nghe hát, ngài cảm thấy như thế nào?”
Norman: “Biển tinh thần rất yên ả, tinh thần lực khôi phục một phần.”
Hornard: “Không hổ là người cá thuần sắc!”
Ánh mắt ông nóng rẫy dính lên người cá nhỏ, nhìn được một chút thì nhíu mày, hỏi Norman: “Tôi rất là hiếu kì, rốt cuộc sao ngài có thể tạo ấn tượng tốt với cậu ấy vậy?”
“Ngài xem tóc cậu ấy đi, không phải là ngài chưa từng dẫn cậu ấy đến trung tâm đấy chứ?”
“Đổi thành những người cá khác thì đã sớm tấn công ngài rồi, mái tóc xinh đẹp như vậy mà ngài cũng không biết dẫn cậu ấy đi bảo dưỡng.”
An Cẩn nghiêng đầu, cẩn thận từng li từng tí dùng ngón tay sửa sang tóc.
Mặc dù tóc rất chắc khỏe không dễ dàng đứt, thế nhưng không ngăn được móng tay sắc bén.
Miệng An Cẩn không tự chủ mím lại, hôm nay bò tới bò lui mấy lần ở vườn hoa phía sau, tóc rơi tán loạn trên mặt đất, rối bời.
Cậu vất vả lắm mới rửa sạch vụn cỏ, móng tay quá dài nên động tác không tiện, chỉnh cả nửa ngày cũng không được như ý, còn làm đứt mất mấy cọng.
Bỗng dưng sinh ra xúc động muốn cắt tóc luôn.
Nghĩ đến việc tóc miễn cưỡng xem như thứ duy nhất có thể dùng để che đậy thân thể, cậu chỉ có thể bỏ đi ý nghĩ này.
An Cẩn nhìn tóc bị đứt trên móng tay, không vui nhíu mày.
Nghe được bác sĩ nhắc tới tóc, cậu chớp đôi mắt xinh đẹp, quay đầu nắm tóc cho Norman nhìn, hứ một tiếng mất hứng.
Cậu mong đợi nhìn Norman, chắc thế giới này cũng có nước gội đầu hay gì đấy tương tự đúng không?
Norman im lặng một lúc, quay người ôm lấy người cá nhỏ: “Tóc rất đẹp, tôi đưa cậu đi làm tóc.”
An Cẩn nghe được giọng điệu vỗ về của hắn, cũng nghe hiểu từ “tóc”, thấy Norman ôm mình đi, cậu đoán Norman muốn gội đầu cho mình.
Thế là cậu ngoan ngoãn mặc cho Norman ôm, dò xét biển tinh thần đã khôi phục lại sự yên ả của hắn.
Mặc dù không tiếp tục bùng nổ nữa, khu vực màu đen cũng giảm bớt một chút, thậm chí có một khu vực màu xám biến thành trắng. Thế nhưng đối với biển tinh thần khổng lồ mà nói thì chút biến đổi ấy thực sự quá nhỏ.
Tình trạng biển tinh thần của Norman vẫn như cũ không thể nói là tốt được.
An Cẩn thấy hơi bất đắc dĩ, tinh thần lực của cậu có hạn, so sánh với Norman thì chênh lệch giữa hai biển tinh thần còn lớn hơn nhiều so với chênh lệch giữa bóng rổ và quả bi sắt, chỉ hát một lần, tác dụng không lớn.
Ừm, ánh mắt cậu cong cong, cậu sẽ cố giữ tâm trạng tốt, mau chóng khôi phục tinh thần lực.
Như vậy thì sẽ có thể hát cho Norman càng nhiều bài hát hơn!
Lần sau, nhất định sẽ hát bài nào hay!
Nghĩ đến ca hát, cậu nhớ đến con quái thú kia, nếu có thể cầm được tinh hạch của nó thì tốt rồi.
Nếu như tinh hạch của nó giống hệt của tang thi, có thể nâng cao dị năng, vậy biển tinh thần của cậu sẽ có thể thăng cấp.
Suy nghĩ trong chớp mắt, cậu vẫn quyết định thử một chút.
Chờ Norman ôm mình ra khỏi phòng, cậu lôi kéo ống tay áo hắn, sau khi thu hút được sự chú ý, cậu quay đầu nhìn về phía vườn hoa phía sau, đưa tay chỉ lên không.
Nghĩ nghĩ, cậu nhếch môi, thử nhe răng, bắt chước bộ dạng của quái vật.
Norman cho là cậu còn tức giận về thú Haru, lập tức an ủi nói: “Thú Haru đã chết rồi.”
An Cẩn thấy hắn tiếp tục đi về phía cửa chính thì vội vàng kéo ống tay áo hắn.
Cậu duỗi về phía vườn hoa phía sau, cổ cũng vươn về phía bên kia, phát ra âm thanh a a thúc giục.
Hornard đứng một bên nhìn, suy đoán: “Người cá thù rất dai, có phải cậu ấy muốn thấy thi thể thú Haru không?”
Norman suy tư một chút, khi ấy tinh thần của hắn bạo động, cảm xúc bất ổn, không chú ý được là người cá nhỏ có thấy thi thể của thú Haru hay chưa.
Thấy người cá nhỏ cố chấp chỉ lên trời phía vườn sau, Norman hạ lệnh cho hộ vệ trưởng: “Mang thi thể thú Haru tới đây.”
Hắn ôm người cá nhỏ tới hoa viên phía sau, chốc lát sau hộ vệ trưởng bước đến từ cửa sau, nhìn thấy Norman thì ngây ngẩn cả người.
Biển tinh thần của bệ hạ nhanh như vậy đã yên ổn lại!
Gã nhanh chóng thu lại cảm xúc, lôi thú Haru từ trong không gian ra.
Cơ thể thú Haru chất đống trong vườn hoa, đầu đẫm máu, vô cùng đáng sợ.
“Cậu nhìn đi, chết rồi.” Norman nói với người cá nhỏ.
Hai mắt An Cẩn tỏa sáng, chỉ vào thú Haru, tỏ ý muốn đi đến đấy hết sức rõ ràng.
Norman thấy tinh thần của cậu dường như tốt hơn nhiều nên cũng chiều ý, ôm cậu bước tới.
Lúc An Cẩn nhìn thấy đầu của thú Haru thì lập tức lộ ra sự thất vọng, trên đầu nó có một cái lỗ, tinh hạch kia đã không thấy đâu nữa.
Cậu chỉ vào cái lỗ kia kêu a a a, nhìn về phía hộ vệ trưởng.
Hộ vệ trưởng thấy cặp mắt màu xanh nước biển của cậu thì hơi sửng sốt.
Norman biết trí thông minh của người cá nhỏ không thấp, thấy cậu như vậy, sau khi nhìn thú Haru thì hỏi: “Thú hạch đâu?”
Hộ vệ trưởng lấy ra một viên thú hạch hình tròn tương tự như hồng ngọc nằm gọn trong lòng bàn tay: “Là thú hạch cấp hai.”
Mắt An Cẩn nhất thời sáng lên, bàn tay duỗi về phía tinh hạch, duỗi ra một nửa lại rụt lại, ngẩng đầu nhỏ mong đợi nhìn Norman.
Muốn lấy quá đi!
Ngay ở thời tận thế, tinh hạch tang thi là vật tư quý giá, cũng không biết ở thế giới này, tinh hạch đó có quý hay không.
Thú cưng như cậu có thể có được sao?