Mai máu đỏ rửa trôi thù cũKhắp non sông một chủ quang vinhMai đây thiên hạ thái bìnhMai đây quên hết chiến chinh thuở nào.
Trịnh Khinh Ái chau mày nhìn Trịnh Khinh Si trước mặt mình, cơn đau ở đầu chạy dọc xuống cả cơ thể, như muốn bẻ từng đoạn xương sườn gãy nát. Thiên nữ cắn chặt môi, cuối cùng phun ra ba chữ duy nhất.
“Ngươi không phải.”
Người kia nhướn mày lên, trái ngược với vẻ ngoài của Trịnh Khinh Ái, Trịnh Khinh Si thong dong hơn, phong thái phong trần, trái ngược với hình tượng dịu dàng mà Trịnh Khinh Ái luôn biểu thị ra. Ả mỉm cười khi nghe nàng nói, quạt ngọc trên tay thoáng chốc đã chuyển sang sắc đỏ.
“Ngươi có thể thử xem.”
Trịnh Khinh Ái tay giữ chặt Bát Diện Vô Sắc kiếm, đứng nhìn về phía Trịnh Khinh Si kia, hai người không ai động đậy, cho đến khi một cơn gió lạ vụt đến, kiếm của Trịnh Khinh Ái nâng lên, bóng dáng của nàng ta biến mất trong màn sương.
Trịnh Khinh Si có vẻ không ngờ được điều đó, nhưng cũng rất nhanh quay đầu lại, mở ra quạt ngọc, sắc đỏ của ngọc thạch phản chiếu lại hình dáng của Trịnh Khinh Ái trong đó, đồng thời cũng đỡ được đòn đánh của nàng.
Nội lực của toả ra quá mạnh, làm cho làn sương khói xung quanh bị đẩy văng một khoảng xa. Cả hai đồng loạt lùi về sau, Trịnh Khinh Si nhẹ nhàng xoay Càn Khôn phiến, mỉm cười, trong đáy mắt sóng sánh làn thu phảng phất một chút ý cười khó phân biệt.
“Trên thế gian này có kẻ nào có thể đỡ được kiếm của ngươi ngoài Trịnh Khinh Si ta sao?’
Cơn đau đánh vào đại não khiến Trịnh Khinh Ái phải chống kiếm xuống đất. Nàng ngẩng đầu lên, muốn dùng thần nhãn để soi rõ dáng vẻ trước mặt, thế nhưng lại bất chợt bị “Trịnh Khinh Si” che lại.
“Suỵt… Đừng như vậy, Khinh Ái, ngươi làm thế thì ta còn gì là vui chứ? Đúng không?” Trịnh Khinh Si mỉm cười, khi nói lại phát ra một chút âm thanh xi xi của loài rắn.
“Tốt nhất là ngươi nên phát điên đi. Vì lúc đó ngươi mới đẹp, mới hoàn mỹ nhất.” Tay còn lại của ả lần xuống ngực trái của nàng, cảm nhận nhịp đập chậm rãi của nó. “Điên cuồng hơn đi, làm ta vui vẻ hơn…”
Trịnh Khinh Si vẫn chưa kịp nói hết câu, bụng đã bị một lưỡi kiếm xuyên qua. Khóe môi của ả thoáng cong lên, một cảm giác ấm áp bao trùm kẽ tay, giống như…
… nước mắt.
“Xà yêu, ngươi không phải.” Trịnh Khinh Ái nghiến chặt răng, lưỡi kiếm lại đâm sâu hơn một chút, nàng đứng dậy, dùng hết sức lực ghim chặt xà yêu lên tường. Trịnh Khinh Ái hít vào một hơi sâu, nước mắt vẫn đang lăn dài trên gò má, nàng lặp lại lần nữa.
“Ngươi không phải.”
Xà yêu bật cười, đôi mắt ánh lên sắc đỏ.
“Ta không phải, nhưng ngươi thì phải.”
“Khinh Ái yêu dấu của ta, rất vui khi được gặp lại em.” Ả khẽ chạm đến mi mắt nàng, rồi ngậm lấy giọt nước mắt kia vào miệng. Từ vết đâm, cả cơ thể ả biến thành từng con rắn nhỏ rơi dần xuống mặt đất, chúng rúc vào những mảng gạch bên dưới sàn, rồi biến mất như chưa từng tồn tại.
Trịnh Khinh Ái ngẩn người trông về khoảng không trước mặt, nước mắt không ngừng rơi ra khỏi khoé mi, dường như cũng nhuộm đẫm một sắc xám bạc, nàng ôm lấy đầu mình, ngơ ngác nhìn quanh, cuối cùng nhẹ nhàng rơi vào ánh nhìn của một đôi mắt nâu sáng.
Bạch Vân lao đến, ôm lấy nàng vào lòng, để nước mắt của Trịnh Khinh Ái rơi xuống vai áo, nóng đến cháy lòng.
“Bạch Vân… ta là ai? Bạch Vân?”
Bạch Vân siết chặt vòng ôm của mình, cả con tim cũng vô thức đập nhanh hơn, Bát Diện Vô Sắc kiếm bị bỏ rơi trên nền đất, nay dần bị màn sương bao phủ. Nàng cố gắng trấn an Trịnh Khinh Ái, nhưng người kia chỉ liên tục lẩm bẩm những câu hỏi không đầu không đuôi.
“Khinh Ái, người là Trịnh Khinh Ái, là Thiên nữ, là bạn đồng hành của tôi.” Bạch Vân vội nói, nàng đưa tay giữ lấy khuôn mặt của người đối diện, mặc cho từng hạt châu sa kia rơi xuống, chảy vào lòng bàn tay mình.
Trịnh Khinh Ái nhìn nàng, mà cũng giống như không nhìn vào nàng, đôi mắt kia dường như chỉ đang cố kiếm một hình bóng nào đó khác, mà có khi là một lối thoát, Bạch Vân không biết được, nàng cũng không muốn biết nữa.
“Bạch Vân…” Trịnh Khinh Ái nắm lấy gấu áo của Bạch Vân, siết chặt lấy, run rẩy. “Đưa ta rời khỏi đây… Van xin người… Đưa em rời khỏi đây…”
Trịnh Khinh Ái ban đầu gian xảo, tiếp đến là cảm giác khiến người khác nhìn vào liền cảm thấy ưu sầu, cuối cùng là vững trãi vô cùng, làm cho người ta không thể ngừng tin tưởng vào nàng.
Trịnh Khinh Ái luôn thể hiện ra những sắc thái mà người khác rất dễ dàng nhận biết được. Khiến cho Bạch Vân lầm tưởng rằng mình đã hiểu hết nàng.
Thế nhưng giờ đây, nàng khóc.
Trong trí tưởng tượng của Bạch Vân, Trịnh Khinh Ái có thể có phần yếu mềm, nhưng chưa bao giờ nàng ta khóc đến… thương tâm như thế này.
Bạch Vân không biết đâu mới là nàng.
Và có lẽ như Trịnh Khinh Ái cũng vậy.
“Bạch Vân… ta không biết mình là ai… Bạch Vân là ai? Sao ta có thể quên Bạch Vân là ai chứ?” Trịnh Khinh Ái lẩm bẩm, nàng vùi mặt vào hõm cổ của Bạch Vân, nức nở.
Trịnh Khinh Ái khóc rất dữ dội, nhưng lại không hề lớn tiếng, giống như một con mèo nhỏ, thỉnh thoảng cọ xát vào hõm cổ của Bạch Vân.
Bạch Vân muốn trấn tĩnh Thiên nữ, nhưng chỉ cần giãy giụa một chút, Trịnh Khinh Ái lại bám chặt lấy nàng, dùng sức giữ chặt lấy nàng, đến nỗi Bạch Vân không động đậy được.
Trịnh Khinh Ái da thịt trước giờ non mềm, nay vì khóc quá nhiều mà hai mắt sưng lên, đỏ bừng. Trông giống như một con thỏ nhỏ.
“Sao em lại không nhớ được…?”
Bạch Vân cứ nhìn nàng, đôi mắt Trịnh Khinh Ái sóng sánh làn thu, rồi có lẽ vì tình ý quá nhiều đến nỗi không thể chứa đủ, nên dần hoá thành từng giọt lệ buồn, chảy xuôi xuống gò má.
Bạch Vân nhìn nàng khóc mà đau lòng.
“Ta không muốn ở nơi này nữa… Bạch Vân…”
“Bọn chúng đều bảo rằng Bạch Vân không yêu ta… không cần ta…” Nàng cố nói, đôi môi run rẩy.
Trịnh Khinh Ái khóc bao lâu, Bạch Vân liền ôm nàng bấy lâu, thỉnh thoảng xoa vuốt lưng nàng, bảo rằng mình sẽ không rời đi.
Sau một lúc, giống như quá mệt, Thiên nữ khóc không thành tiếng nữa, nàng ta chỉ gục đầu vào vai Bạch Vân, nức nở từng hồi.
“Khinh Ái.” Bạch Vân nhẹ giọng gọi, nàng giữ lấy má Trịnh Khinh Ái, ngón tay trần chạm vào từng giọt nước mắt của người kia. Thiên nữ nhìn Bạch Vân, ánh nhìn xám bạc như muốn xuyên thấu từng góc khuất kín đáo nhất trong tâm khảm.
Nước mắt Trịnh Khinh Ái vẫn còn chảy xuôi.
Con mãng xà bấu siết lấy ngực trái, phun chiếc lưỡi đỏ rực ra, dùng răng nanh cắn chặt vào cổ.
Nó lẩn khuất bên dưới lớp da người, ngày ngày khuếch tán thứ chất độc đáng ghê tởm, ý nghĩ đáng ghê tởm vào cơ thể. Nó bẻ gãy xương, phá nát từng hơi thở, xâm nhập vào khối óc, muốn chi phối mọi suy nghĩ, làm chủ mọi hành động.
Rồi như thể vẫn chưa đủ, nó bắt đầu xé rách lớp da, để máu tràn ra ngoài, tạo ra vô số lỗ hổng, nó chê bai thân xác giả dối mà nó ký sinh, muốn gột rửa, muốn tái tạo lại một nhân cách khác.
Nó bắt đầu vẽ ra những viễn cảnh tương lai đẹp đẽ, rồi hành hạ trái tim yếu ớt của nhân loại, nhưng lại mang đến khoái cảm dị dạng đến rùng mình.
Ước muốn huỷ diệt và bị huỷ diệt chạy dọc trong khói óc toan tính, phá tan hình tượng thanh khiết, tiêu diệt dáng vẻ dịu dàng. Nó đạp đổ mọi lớp ngụy trang giả dối nhất, tìm đến những góc khuất sâu thẳm nhất.
Con rắn độc bắt đầu thì thầm, khiêu khích, dụ dỗ.
“Ngươi còn chờ gì nữa?”
“Khinh Ái, nàng có đang nghe tôi nói không?” Bạch Vân kiên nhẫn lặp lại lần nữa.
Con rắn độc vẫn đang gào thét không ngừng, ý đồ muốn chui ra, chiếm trọn thân xác.
Nó siết lấy thanh quản, cắn nuốt nhãn cầu, nó bẻ gãy từng tấc xương đã cấu tạo hình hài để thay thế nội tạng, để cải tạo nhân cách.
Cuối cùng, nó dừng lại trước trái tim.
Một bàn tay vươn tay vào trong thớ thịt, khoét sâu, mở đường cho con rắn, để nó ký sinh vào tim, để nó tạo nên một con người mới.
Con rắn độc chiến thắng rồi.
Quỳnh An ngẩng đầu nhìn làn sương mỗi lúc một dày, cô không hiểu tại sao lại xảy ra chuyện như vậy, chẳng phải Yên Hà ngư vẫn đang xử lý mọi thứ hả? Ấy thế mà… tình trạng xung quanh mỗi lúc càng thêm bất ổn. Cô cầm cốt địch trên tay, vung về phía trước, cố kiếm tìm một ít hy vọng là nó sẽ hoạt động, dù ít hay nhiều, thế nhưng vẫn không được gì.
Chưa fix bug xong mà mở máy chủ thì đúng là tội ác.
“Cố gắng vô ích.” Vệ Mục Huyên đưa ra nhận xét. Quỳnh An bỏ qua nàng ta, quay về phía Thất Tinh, kiếm tìm một sự đồng cảm từ hắn.
Ai ngờ Thất Tinh lại rụt rè quay đi, tránh phải nhìn vào ánh mắt cô.
Quỳnh An “…”
Cô tự lầm bầm làu bàu chửi rủa, bàn tay lại theo thói quen vung lên cốt địch.
Cuối cùng, điều không ai ngờ được cũng đã xuất hiện.
Yên Hà cốt địch trên tay Quỳnh An bỗng nhiên cử động, nó vút bay về phía trước, xuyên qua màn sương trắng.
Mọi người không ai bảo ai mà đồng loạt đứng dậy, lao theo nó.
Hình dáng của Bạch Vân cùng Trịnh Khinh Ái đập vào mắt, nhưng tinh thần của Thiên nữ lại có vẻ không ổn lắm. Đến nỗi Thất Tinh khi thấy nàng khóc cũng ngẩn người.
Vệ Mục Huyên nhanh chân xuất hiện phía sau lưng Trịnh Khinh Ái, Bạch Vân ngẩng đầu lên, đối diện với ánh nhìn thâm thuý của người kia. Vệ Mục Huyên nâng tay, đánh xuống gáy của Thiên nữ, khiến Thiên nữ bất tỉnh.
Thất Tinh “A!”
Vệ Mục Huyên “?”
Bạch Vân: “Tinh thần nàng không ổn định, nếu tiếp tục khóc sẽ mất nước.”
Thất Tinh đột ngột túm lấy cổ áo Bạch Vân, giận dữ hỏi.
“Ngươi! Ngươi đã làm gì chủ nhân vậy hả? Sao ngươi ôm sát vậy? Ngươi bỏ ra coi!”
Bạch Vân “Nàng bất ổn, tôi không ôm nàng thì làm sao làm nàng bình tĩnh được?”
Thất Tinh “…”
“Nàng cũng ôm tôi mà!” Bạch Vân vội chỉ về bàn tay Trịnh Khinh Ái đang nắm lấy gấu áo mình. “Nàng còn ôm tôi chặt là đằng khác.”
Thất Tinh tuyệt vọng buông tay.
Chỉ duy nhất Quỳnh An nhìn ngang nhìn dọc, cố tìm kiếm Yên Hà cốt địch đã bay về phía này.
“Vân, cô có thấy một cây sáo bằng sương bay về phía cô không?”
Bạch Vân khó hiểu ngẩng đầu, nàng giơ lên hai tay, lúc này, một ống sáo xương lao đến trước, xuyên qua màn sương, yên vị trên tay nàng.
Sương xung quanh mỗi lúc một dày, nó bao bọc xung quanh, như muốn nhấn chìm tất cả bọn họ. Quỳnh An mới hốt hoảng kêu lên.
“Bạch Vân, cây sáo đó chọn cô, mau làm gì đi chứ?”
Bạch Vân vẫn đang ôm Trịnh Khinh Ái trên tay, nàng dùng một tay quơ loạn xung quanh, muốn đem làn sương đánh nát, thế nhưng nó chỉ càng lúc càng dày, càng lúc càng dữ tợn, hệt như muốn nuốt chửng mọi thứ xung quanh.
“Làm gì đi chứ! Bạch Vân!” Quỳnh An hét lên, màn sương trắng quấn lấy chân cô, vòng lên eo rồi cổ, cuối cùng nuốt chửng cả những âm thanh chưa kịp phát ra.
“Ngươi phải cứu chủ nhân! Nhất định phải cứu nàng.” Thất Tinh cố nói, thậm chí còn muốn tiến về trước để bảo vệ cả hai, nhưng làn sương khói kia lại nhanh hơn một bước, Bạch Vân còn chưa kịp giữ lấy hắn thì đã trông thấy Thất Tinh mất hút bên trong.
Ngược lại, Vệ Mục Huyên chỉ lặng lẽ nhìn nàng. Khi giọng nói cũng sắp bị khuếch tán đi, nàng ta cất lời.
“Tình nhân của cô muốn gì?”
Lời này giống như khiến Bạch Vân sựt tỉnh, nàng nắm chặt ống sáo, trong phút chốc, Yên Hà cốt địch đã hoá thành một thanh kiếm ngắn. Bạch Vân cầm nó trong tay, mạnh mẽ vung tay về trước.