Chuyện chinh chiến say mê kể lạiChốn quê hương chậm rãi hồi sinhNhà Mai vững chắc khó tinXá ân muôn tội, dân tình liên hoan
Xà yêu bị đòn tấn công bất ngờ của Quỳnh An làm cho giật mình, ả lập tức nhảy lùi về sau, buông tay khỏi lồng ngực của Trịnh Khinh Ái rồi tan biến thành từng con rắn nhỏ.
Ngay sau khi xà yêu biến mất, Trịnh Khinh Ái mặc kệ vết thương vẫn đang rỉ máu trên ngực mình mà lao về phía Bạch Vân.
Thế nhưng, điều duy nhất nàng ta không ngờ được là Bạch Vân lại bất ngờ nâng lên Yên Hà cốt kiếm rồi đâm thẳng vào tim Trịnh Khinh Ái. Máu tràn ra khỏi khoé mắt, mũi và tai của Bạch Vân, những xúc cảm giận dữ chiếm lấy trái tim nàng, khiến cho Yên Hà cốt kiếm lại càng trở nên to lớn hơn, xuyên qua cơ thể Trịnh Khinh Ái. Và khi mảnh vải trắng che đi đôi mắt của Trịnh Khinh Ái rơi xuống, thứ duy nhất mà nàng có thể thấy được trong ánh nhìn trong suốt như đầm thu kia là một thứ cảm xúc phức tạp vô cùng.
Là đau đớn hay mãn nguyện vậy?
Bạch Vân choàng tỉnh, ánh sáng tràn qua cửa sổ, từng hạt bụi nhỏ bay phấp phới trong nắng vàng, phảng phất hơi xuân. Cảnh sắc quen thuộc kéo Bạch Vân lùi về những tháng ngày nàng vừa chạy khỏi Hắc Sát môn rồi rơi vào vòng tay của một tuyệt sắc giai nhân.
Gió len lỏi vào phòng, mang theo một vài cánh đào bay, Bạch Vân dõi mắt theo cách sắc hồng nhỏ bé kia lượn vòng trước mặt nàng, để rồi khi cửa mở, vị giai nhân kia bước vào, có lẽ như cả cánh đào kia cũng cảm thấy xấu hổ trước dung nhan của Trịnh Khinh Ái, nên chỉ đành cúi đầu, rơi xuống nơi gót sen của nàng ta.
“Đã tỉnh rồi sao?” Thiên nữ nhẹ giọng hỏi, nàng ta chậm rãi bước đến giường, Bạch Vân ngẩng đầu lên, lạ kỳ thay, nàng cảm thấy cánh đào kia nếu so với Trịnh Khinh Ái thì thật tầm thường, nhưng lại chẳng thể nào ngừng dõi mắt theo nó.
Thiên nữ vươn tay về trước, nhẹ nhàng chạm lên gò má hốc hác của Bạch Vân. Khoé môi tử anh nhẹ nhàng hé mở.
“Bạch Vân đã ngủ ba ngày rồi, có muốn ăn gì đó không?”
Bạch Vân để yên cho Trịnh Khinh Ái chạm vào mình, cuối cùng miễn cưỡng gật đầu. Nàng hơi nghiêng đầu sang bên, rời khỏi xúc cảm mềm mại đến từ bàn tay của Thiên nữ, nằm xuống giường, sau đó dùng chăn trùm kín người lại.
Trịnh Khinh Ái nhìn thái độ của nàng với mình cũng chẳng có gì bất ngờ, nàng ta chậm rãi đứng dậy, sau đó bước ra bên ngoài. Một lát sau, tiếng mở cửa lần nữa đánh thức Bạch Vân, Thiên nữ mang đến cho nàng một bát cháo nóng, nàng ta đặt nó lên bàn, sau đó lặng im chờ đợi, đến khi Bạch Vân kéo xuống chăn ngồi dậy mới cất tiếng hỏi.
“Bạch Vân muốn tự ăn, hay muốn ta đút cho ăn?”
Bạch Vân không hồi đáp, một lần nữa hướng mắt về phía cửa sổ, dường như trời đã về chiều, nắng cũng nhạt bớt, những cánh đào cũng theo đó bay vào cửa sổ, một vài cánh rơi trên mu bàn tay của Bạch Vân, còn một vài cánh khác lại hướng về phía Trịnh Khinh Ái, nhưng lại dễ dàng bị nàng ta gạt đi.
Thiên nữ rời khỏi ghế, bước đến cửa sổ, đóng lại.
Bạch Vân ngẩn người, ánh mắt cuối cùng cũng đặt lên người Trịnh Khinh Ái.
“Vệ Mục Huyên sao rồi?”
Trịnh Khinh Ái dùng một cái đĩa nhỏ đậy lên bát cháo, tránh để nó bị nguội, nàng ta yên lặng một chút, cuối cùng mới quay đầu, với đôi mắt bị bịt kín và khoé môi treo một nụ cười dửng dưng, nàng ta đáp.
“Đó là thứ đầu tiên mà Bạch Vân quan tâm sao?”
Bạch Vân thở hắt ra, nỗi chua xót cùng uất ức dường như đang nhen nhóm lên một ngọn lửa nhỏ trong lòng nàng, nàng hít vào một hơi sâu, sau đó thở ra, lặp lại một hai lần, cố gắng giữ lấy sự bình tĩnh của mình.
Nàng nghe được, nàng hiểu được, xà yêu kia đã gieo nộ hoả vào người mình.
Nộ hoả là độc, là cổ, là tâm ma. Bạch Vân từng đọc được từ những quyển sách trong phòng mình, nộ hỏa chi phối con người trong giận dữ, nếu để cơn giận chiếm lấy bản thân, nàng rồi sẽ biến thành một cái xác sống chỉ biết giết chóc.
Trịnh Khinh Ái quay đầu về sau, cầm lấy bát cháo, sau đó mới chậm rãi bước về phía Bạch Vân, ngồi lên mép giường.
“Giáo chúng của Địa Ngục giáo đã mò mẫm trong mớ đổ nát suốt hai ngày qua, thứ duy nhất còn lại chỉ là xương cùng thịt vụn.”
Hơi thở của Bạch Vân trở nên hỗn loạn, nàng nắm lấy một bên tay của Trịnh Khinh Ái.
“Rất có khả năng cô ta đã tan xác cùng ngọn tháp kia rồi.”
Bạch Vân vung tay lên, hất đổ xuống bát cháo, tiếng sứ vỡ vang lên đặc biệt lớn, dường như đánh động những người ở bên ngoài.
“Chủ mẫu? Bên trong có chuyện gì vậy?” Đó là một âm thanh vô cùng xa lạ với Bạch Vân, nàng quay sang Trịnh Khinh Ái, chỉ thấy Thiên nữ nhẹ nhàng cầm lên khăn tay, lau đi một ít cháo dính trên tay của Bạch Vân, sau đó mới đáp lời người kia.
“Không có chuyện gì, chỉ là… có người giận dữ mà thôi.”
Bạch Vân vươn tay về trước, kéo mạnh người Trịnh Khinh Ái về phía mình, nàng chẳng biết bản thân lấy sức lực từ đâu mà có thể làm điều đó ngay lúc này. Nàng chỉ thấy cả cơ thể nóng như lửa đốt, hai mắt Bạch Vân đỏ ngầu, cơn giận dữ từ nộ hoả dường như đang cố chiếm lấy nàng, như thể muốn nàng vỡ tan ra.
“Tại sao nàng làm vậy?”
Trịnh Khinh Ái nghiêng đầu nhìn nàng, khoé môi tử anh khẽ mím.
“Trước không thể để Càn khôn kiếm vũ bại lộ, sau không được cho Đọa Lạc điêu linh tái sinh, chuyện ta làm không đủ rõ ràng sao?”
“Tôi không nói tới điều đó, Trịnh Khinh Ái.” Bạch Vân khổ sở nói từng câu. Thế nhưng câu “tại sao nàng lừa tôi” vẫn không thể thoát ra khỏi miệng.
Thiên nữ hơi nhướn mày lên.
“Có những chuyện ta phải làm vì ta. Bạch Vân.” Lời của Trịnh Khinh Ái nhẹ như không, lẩn quẩn bên tai nàng. Bạch Vân cắn răng, nàng muốn rút tay lại, thế nhưng Trịnh Khinh Ái đã giữ lấy không buông.
“Giờ mọi chuyện đã qua rồi.”
“Ta lại làm mọi điều mà Bạch Vân muốn nhé?” Giọng nàng ta dịu dàng, dụ dỗ.
“Như thể trước đây vậy.”
“Thiên nữ nói dễ nghe làm sao.” Bạch Vân bật cười, nàng hơi xoay cổ tay, từ từ đổi khách thành chủ nắm lại tay Trịnh Khinh Ái.
“Thứ tôi muốn là gì vậy? Là không biết rõ bất kỳ điều gì, bị người ta ngó lơ, bị người ta xem nhẹ chăng?”
“Nàng biết rõ thứ tôi muốn quá nhỉ?”
Trịnh Khinh Ái nhìn nàng. Bạch Vân vươn tay lên, nhẹ nhàng kéo xuống lớp vải trắng che phủ đôi mắt của Thiên nữ, ánh nhìn đẹp như đầm thu kia lại một lần nữa xuất hiện. Như muốn trốn tránh, Trịnh Khinh Ái vội vàng muốn giữ lấy tay người kia, nhưng đã muộn.
Bạch Vân đối diện với ánh nhìn của Thiên nữ, không một hơi suy chuyển. Bạch Vân chẳng thấy gì ngoài sự giả dối đến đáng khinh.
“Thứ tôi muốn là bị lừa dối. À, hoá ra là vậy.” Nàng cười đầy trào phúng.
“Càn Khôn kiếm vũ không thể một lần nữa xuất hiện trên giang hồ, Bạch Vân. Và việc cựu giáo chủ Địa Ngục giáo vẫn chưa chết cũng thế.” Trịnh Khinh Ái nói, Bạch Vân đảo mắt sang bên. Nàng siết bàn tay, như thể nghiền nát ngón tay mảnh khảnh của người kia trong bàn tay mình.
“Thế vì sao không nói ra? Tôi muốn nàng không nói sao?”
“…”
Bạch Vân bật cười, mắt phượng khẽ nheo lại, nàng vươn tay ra phía sau lưng của người kia, lần lên tóc, rồi khẽ khàng đan vào sợi dây cột tóc đỏ kia, thứ duy nhất mà nàng đã tặng cho Trịnh Khinh Ái. Bạch Vân cắn chặt môi, hai mắt đỏ ngầu, nàng cử động, giật đứt sợi dây cột tóc của Trịnh Khinh Ái, khiến cho từng làn suối tóc đen tuyền đan vào ngón tay nàng. Bạch Vân miết lấy nó, siết lại.
“Thế bây giờ tôi muốn nàng lẳng lơ thì sao?”
“Thiên nữ, lẳng lơ cho tôi xem nào. Đáp ứng tôi đi.”
“Khỏa thân trước mặt tôi.”
Trịnh Khinh Ái khựng lại trong thoáng chốc, gần như kinh ngạc, nhưng rồi khi Bạch Vân muốn buông xuôi, nàng ta lại chậm rãi kéo ra thắt lưng. Áo Nghiên Tịch trước nay nổi bật với kiểu cách áo trong cùng cổ cao, nút áo được đặt sau gáy, áo ngoài mỏng, vạt áo bao trọn áo trong, tùy theo sở thích hoặc công việc của người mặc mà sẽ có tay bó sát hoặc không. Nếu trời lạnh, có thể sẽ có thêm một lớp áo ngoài tay rộng, cuối cùng là một lớp áo khoác bằng voan mỏng bên ngoài, được phối cùng váy.
Sau dần, vị thế phụ nữ được nâng cao, họ không còn phải mặc những chiếc áo cổ cao nữa mà chỉ là một lớp áo trong cổ thấp, phối với áo ngoài ngắn tay hoặc dài tay tuỳ lúc, dân thường đều thịnh hành loại áo này vì nó tiết kiệm được vải vóc và không quá cầu kỳ như Nghiên Tịch, nhưng vì vẫn phỏng theo kiểu dáng kia mà gọi là áo Nghiên.
Áo Nghiên Tịch dần trở thành một loại trang phục xa xỉ mà chỉ người giàu mới có thể mặc.
Bạch Vân dõi mắt theo từng lớp áo lụa rơi xuống khỏi cơ thể mỹ miều trước mặt, từ lớp áo khoác, lớp áo ngoài, đến áo trong, từng lớp từng lớp một. Đến khi thứ cuối cùng ngăn chặn ánh nhìn của nàng mơn trớn lấy da thịt của Trịnh Khinh Ái chỉ còn là một lớp áo lót mỏng tang đến vô hại. Bàn tay phía sau của nàng lại được dịp phát huy tác dụng, ngón tay Bạch Vân đan vào trong nút thắt, kéo nhẹ, áo lót kia liền nhẹ nhàng rơi xuống, để lộ một đôi gò bồng đẹp như tượng tạc.
Đầu ngón tay lướt dọc trên sống lưng ấm nóng, vuốt lên vai, Trịnh Khinh Ái hơi thở hắt ra, có thể là vì lạnh, nàng ta hơi nghiêng người về trước, đóa mai hồng kia lại theo đó mà rung động, gần như chạm đến Bạch Vân, làm nàng hốt hoảng tách ra.
“Bạch Vân đang giận ta.” Trịnh Khinh Ái lấy lại bình tĩnh, nàng ta nhẹ nhàng nói. Bạch Vân nhắm chặt mắt lại, quay đi, vờ như không nghe. Mặc cho những xúc cảm trần trụi từ da thịt Trịnh Khinh Ái áp sát vào người mình, nóng như lửa đốt.
“Ta không giỏi dỗ dành đâu.” Thiên nữ lại nói, âm thanh mềm mại như tiếng chuông ngân.
“Nhưng giọng em ngọt lắm.”
Bạch Vân vô thức hít sâu vào một hơi.
“Em khóc cho Bạch Vân nghe nhé?”
Nói là làm, Trịnh Khinh Ái hơi nghiêng đầu, khoé môi tử anh chạm đến tai của Bạch Vân, hơi thở như có như không chạm đến cổ nàng. Ngón tay Trịnh Khinh Ái vuốt ve lấy gáy của Bạch Vân, để rồi.
“A…”
Bạch Vân cắn răng, nàng vươn tay lên, bóp lấy cằm Thiên nữ, rồi lùi về sau, để khuôn mặt người kia đối diện với mình.
“Tôi muốn nàng chạm vào tôi như thế sao?”
Bên ngoài, Phi Hoan bất an đi tới đi lui, Quỳnh An nhìn vị giáo chủ đương nhiệm này lo lắng mãi đến chán. Cô tự rót cho mình một tách trà, thế nhưng lại bị ả giật lấy, tu hết vào miệng.
“…” Phi Hoan muốn kiếm chuyện với cô đúng không?
“Bình tĩnh đi, tôi tin là Thiên nữ lo được hết mà. Với lại chẳng phải tứ đại hộ pháp cũng đã bắt đầu chia ra tìm nguyên liệu giải nộ hoả rồi sao?” Cô miễn cưỡng rót cho mình thêm một tách trà nữa, nhưng lúc này lại bị Thất Tinh ngồi bên cạnh giật lấy.
Quỳnh An “…”