Ngàn Năm Say

Chương 100: Mai rơi bỏ lại xuân thì, biết đâu danh chấn một khi tung hoành?



Thơ cũng cạn, ưu tư cũng cạnNhạc còn vang, bè bạn thì đâu?Mình ta uống chén rượu sầuNgười đâu? Người hỡi? Người đâu không về?

Bạch Vân đặt lại một phong thư, nhân lúc Trịnh Khinh Ái vẫn còn đang mê man thì lén lút bước ra bên ngoài. Đây chẳng phải lần đầu tiên Thiên nữ ngủ sâu như thế, dường như sau mỗi lần dùng thần huyết thì nàng ta lại ngủ rất sâu, khó mà kịp thời tỉnh dậy.

Nàng có thể đoán được, Trịnh Khinh Ái đã thức trông chừng mình mấy ngày nay, vì thế lại càng nhanh chóng rời khỏi đây.

Bạch Vân canh thời gian đúng lúc, vội vàng nhảy xuống từ cửa sổ, cơ thể tuy còn chưa hồi phục, nhưng vẫn đủ để dùng khinh công một chút. Nàng nghĩ bụng, sau đó lại chuẩn bị nhịp chân chạy đi, rốt cuộc lại vô tình đụng phải một ánh mắt ngạc nhiên.

Quỳnh An đang nướng khoai “…”

Bạch Vân “…”

“Khoan…! Tôi xin thề…” Quỳnh An vội vàng lùi lại, muốn thanh minh, thế nhưng Bạch Vân đã nhanh hơn, lập tức lao về phía cô, bịt miệng lại, kéo đi theo mình.

Quỳnh An cầm trên tay củ khoai chỉ mới vừa chín tới, nhanh chân đuổi theo Bạch Vân, nàng ta đang giữ chặt tay cô, Bạch Vân đi càng lúc càng nhanh, đến mức Quỳnh An cũng khó mà đuổi kịp, cuối cùng cô đành miễn cưỡng nói.

“Tôi có phi kiếm.”

Bạch Vân “…”

Quỳnh An “Muốn dùng không?”

Kết quả, hai người cùng nhau ngồi trên phi kiếm, Quỳnh An cố tình bay thấp, tránh để bốn hộ pháp cùng Phi Hoan phát hiện, còn Bạch Vân ngồi sau nàng, chẳng biết đang suy nghĩ gì.

“Vậy cô bỏ đi bụi thiệt hả?” Quỳnh An hỏi, cô chẳng phải là đứa ngốc, làm sao không nhận ra được Trịnh Khinh Ái và Bạch Vân có vấn đề chứ?

Chỉ là cô cảm thấy vợ vợ đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, bỏ đi chi cho mệt.

Bạch Vân vẫn giữ im lặng từ đầu đến cuối.

“Thế hai người đã làm gì rồi?” Quỳnh An lại hỏi.

Bạch Vân sững người, nàng nhìn vào tay mình, từng ngón tay thon dài đều đặn, dường như phủ thêm một tầng ánh sáng dưới vầng trăng mờ ảo, Bạch Vân nhìn đến ngẩn người, rồi giống như gặp phải ảo giác, nàng lại trông thấy ngón tay mình sóng sánh nước.

Xúc cảm kia dường như vẫn còn lưu lại trên da thịt, hằn sâu vào xương tuỷ, ngón tay Bạch Vân tách ra hai cánh hoa, đẩy vào trong. Nóng như lửa đốt, làm máu huyết sôi trào. Bạch Vân hít một hơi sâu, dùng tay nọ bắt lấy tay kia, muốn cho nó ngừng run rẩy.

“Bạch Vân?” Quỳnh An lo lắng quay đầu lại, chỉ thấy Bạch Vân quằn quại với tay mình.

“Tụi tôi… gảy đàn…”

Quỳnh An “…” Rồi gảy đàn mắc gì bỏ nhau đi?

Cô nghĩa mãi không ra, cũng không để ý phi kiếm đang từ từ đi chậm lại, cuối cùng là đáp xuống đất, không di chuyển nữa.

“Ủa?” Bạch Vân khó hiểu nhìn cô.

“À… hết xăng, nhầm… hết linh lực rồi…”

Bạch Vân “…”

“Thôi dù sao cũng xa rồi, chúng ta có thể đi bộ.” Bạch Vân nói, chân cũng bắt đầu bước về trước, Quỳnh An lững thững theo sau, tay cũng bắt đầu lột vỏ khoai ra.

“Vậy là hai người giận nhau nên cô bỏ Thiên nữ đi bụi?” Quỳnh An lại hỏi.

Bạch Vân không đáp lại, nàng vẫn một mực tiến về trước, đến khi muốn quay lại giải thích thì đã không thấy Quỳnh An đâu. Nàng cảm thấy không ổn, lập tức chuyển động cổ tay, Yên Hà cốt địch nhanh như chớp xuất hiện trên tay nàng.

Bạch Vân xoay nhẹ gót chân, biến mất giữa màn đêm.

Lũ cướp đường trông thấy nàng biến mất một cách bí ẩn mới hoảng sợ ngó trước ngó sau. Một tên trong đó bạo gan bước lên trước, muốn xem xét nàng dùng thủ thuật gì để lẩn trốn thì bất ngờ bị đánh vào sau gáy bất tỉnh.

Lũ còn lại chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã thấy đồng bọn mình gục xuống mặt đất. Bọn chúng lúc này lo lắng không yên, lập tức cầm lên vũ khí, sẵn sàng đối chiến. Tên cầm đầu núp sau một gốc cây, hai tay siết chặt dao của mình, chỉ cần có một bóng dáng lao tới, hắn sẽ lập tức đâm chết kẻ đó.

Lúc này, có một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai: “Năm người đã gục cả rồi.”

Tên cầm đầu hoảng hốt: “Không thể nào, chúng ta… chúng ta chỉ có bốn người, lão tứ đã bị đánh ngất, giờ chỉ còn mỗi tao ở đây. Thằng Long và Khương núp ở tảng đá bên kia không thể nào bị phát hiện được.”

“Đúng vậy, thật là thông minh.” Bạch Vân mỉm cười, Yên Hà cốt địch nâng lên cao, đánh xuống.

Sau khi xử lý xong đám cướp đường, nàng kéo chúng tụ về một chỗ, rồi lại dùng dây trói mà chúng trói Quỳnh An để trói chúng lại với nhau. Dù gặp cướp không phải là điều mà Bạch Vân có thể lường trước, nhưng nhìn những thứ này, nàng cũng có thể đoán được vì sao lại đột nhiên có cướp ngoài thành Vãn Xuân.

Bạch vân ngẩng đầu nhìn lên, một mảng rừng trước đây từng xanh tươi giờ đã héo tàn, xơ xác, nàng chẳng cần giương mắt nhìn xa cũng rõ được rằng rất nhiều thửa ruộng từng xanh tốt ngoài kia nay đã không còn nữa.

Có những người dân mất tất cả sau một đêm, có những người đã chết sau một hồi ác chiến.

“Hừ, ngu thế mà cũng đi làm cướp hả?” Quỳnh An được giải thoát xoa cổ tay đỏ lên, tức giận mắng. Bạch Vân nhìn cô, khoé môi khẽ giật.

Chẳng phải cô cũng bị bọn chúng bắt hả?

Bạch Vân không định dây dưa quá lâu, nàng bỏ bọn cướp lại đó rồi lại tiếp tục lên đường. Quỳnh An thấy thế lại vội vàng đuổi theo.

“Khoan! Cô định đi đâu vậy hả?”

Bạch Vân im lặng một chút, đáp.

“Rời khỏi người đã lừa tôi.”

“Người lừa cô?”

“Trịnh Khinh Ái.”

“Trịnh Khinh Ái.”

“Trịnh Khinh Ái.”

“Giáo chủ!”

Xích Linh, Xích Nguyệt lo lắng chạy vào trong phòng. Trịnh Khinh Ái từ lúc nào đã ngồi dậy, nàng ta nhìn chằm chằm vào lá thư được đặt trên bàn. Sau một lúc lâu mới từ từ bước xuống giường, từng lớp lụa mỏng không còn gì níu giữ dần rơi xuống khỏi cơ thể kiều diễm của nàng.

Ngoài kia, nắng rực vàng, như thể ánh mặt trời đang cố gắng len lỏi qua từng lớp giấy mỏng chỉ để mơ n trớn lấy da thịt nàng.

Ngón tay Trịnh Khinh Ái nhẹ nhàng chạm lên vết mực nhỏ giọt lại trên mặt bàn, sắc đen dính vào ngón tay trắng nõn, đối ngược đến mức lạ kì.

Trên thư vỏn vẹn bốn chữ.

“Hẹn ngày gặp lại.”

Xích Linh thấy nàng im lặng như vậy thì càng trở nên sợ hãi, phải biết rằng giáo chủ của Địa Ngục giáo bọn họ là một kẻ điên, rất nhiều năm trước, nàng ta từng đồ sát cả một ngôi làng chẳng phải sao? Đến khi Xích Linh, Xích Dạ, cùng Xích Ảnh tìm được nàng, cả thôn đó đã trở thành một bãi tha ma, xác chất thành đống, máu đổ thành sông.

Còn giáo chủ của họ ngồi ngẩn ngơ trong một căn nhà, hai tay vẫn ôm chặt xác của một thiếu nữ trẻ, hệt như đó là ánh dương của đời nàng, hệt như nếu thiếu đi thiếu nữ đó, Trịnh Khinh Ái sẽ không sống được.

Nhưng ánh dương đã tàn lụi từ lâu, còn Trịnh Khinh Ái vẫn tiếp tục tồn tại trên cõi đời này.

“Xích Linh biết bát khổ là gì chứ?” Trịnh Khinh Ái nâng niu chén trà trong tay, vài vệt xanh dính trên thành ly dây ra ngón tay nàng, Xích Linh hơi ngơ ngẩn giây lát, cuối cùng lắc đầu

“Xích Linh là quỷ tộc, làm sao hiểu được bát khổ như giáo chủ chứ?”

Vị giáo chủ kia đặt chén trà xuống, Xích Linh tưởng nàng hiểu nhầm ý mình, vội vàng giải thích.

“Kể từ khi giáo chủ cho Xích Linh một thân xác, Xích Linh chỉ còn nhớ được nỗi hận cũ mà thôi. Tuy tôi không hiểu được bát khổ, tôi vẫn trung thành với người, không thay đổi.” Trịnh Khinh Ái là người đã mang Xích Linh về, nàng ta cho ả một thân xác, giúp ả báo thù, Xích Linh tuy không hiểu bát khổ, nhưng vẫn biết lý lẽ, ả làm sao có thể có ý nghĩ mưu hại giáo chủ được.

“Giáo chủ người biết mà, một khi trở thành quỷ tộc thì sẽ chẳng còn nhớ gì nữa.”

Trịnh Khinh Ái phe phẩy quạt ngọc, thấp giọng lầm bầm.

“Thế sao…”

Xích Linh đã từng nghĩ rằng mình hiểu rõ giáo chủ lắm rồi, thế nhưng giờ đây khi nhìn vào nàng, lại thấy khóe môi Trịnh Khinh Ái hơi nhếch lên, dáng điệu không có vẻ gì là sầu khổ.

“Giáo chủ, có tin báo rằng phát hiện hai người cưỡi phi kiếm đi về hướng Đông Nam. Rất có thể là hai người kia, liệu người có muốn.” Xích Linh nhanh chóng báo cáo những gì mình biết, trong khi Xích Nguyệt lại vội vàng lấy ra áo choàng, khoác lên người Trịnh Khinh Ái.

Giáo chủ của họ ngược lại dửng dưng, Trịnh Khinh Ái bắt tréo chân ngồi trên giường, nhẹ nhàng nhận lấy khăn tay từ Xích Linh, lau sạch ngón tay mình.

“Tình hình ở Hắc Sát môn sao rồi?”- Nghe nàng hỏi, Xích Linh hơi ngẩn ra, sau đó cũng rất nhanh trình bày.

“Bọn chúng vẫn không ngừng tung cáo thị truy nã… Bạch Vân. Thậm chí còn liên hệ với Ngũ Hành lâu, có vẻ như Hắc Tử Sang vẫn rất muốn có được nàng ta.”

Trịnh Khinh Ái suy nghĩ một chút, cuối cùng chậm rãi cất tiếng.

“Ngũ Hành lâu thì cứ dùng cách cũ trấn áp, còn về cáo thị truy nã, ta không muốn nàng trông thấy chúng, hiểu chứ?”

Xích Linh nhanh chóng đáp lại: “Đã rõ.”

Xích Nguyệt chăm chút cho giáo chủ của mình xong mới từ từ quay đầu sang, ả nhẹ giọng hỏi.

“Giáo chủ không muốn cho người tìm nàng sao? Lỡ như…”

“Không.” Trịnh Khinh Ái lắc đầu, mi mắt cong cong, tràn ngập ý cười.

“Ta tin nàng sẽ trở về.”

“Thế rồi.” Quỳnh An vừa chạy theo vừa thở hổn hển. “Rốt cuộc mình đi đâu vậy chứ?”

Đúng lúc này, Bạch Vân nhẹ nhàng dừng lại, Quỳnh An đuổi theo không dừng kịp, rốt cuộc đập mặt vào lưng nàng, cô lùi ra sau, hai tay ôm mũi, chỉ thấy Bạch Vân đang đứng trước đống đổ nát của Đọa Thú tháp, nàng ta bước về trước, dưới ánh trăng sáng rực, mắt phượng hơi nâng lên.

Dung nhan Bạch Vân tuy chẳng kiều diễm như Trịnh Khinh Ái, nhưng lại mang vẻ phong trần rất khó lầm lẫn, sống mũi cao thẳng, mày ngài, mắt phượng, trông vô cùng có dáng vẻ của bậc anh hùng cầm thương chinh chiến. Quỳnh An nhiều lần cảm thán nhan sắc của người của thế giới này, cô chưa từng gặp một ai xấu xí cả, có thể do cách nhìn nhận của cô.

Nhưng thế nào là đẹp, thế nào là xấu chứ?

Dung nhan, suy cho cùng cũng chỉ là do cách người khác nhìn nhận nó mà thôi. Người tự tin sẽ sẽ tỏa sáng, kẻ tự ti sẽ bị lu mờ.

Quỳnh An nghĩ, ánh mắt lại hướng sang Bạch Vân.

Nàng ta giờ đây dường như đang tỏa ra từng vầng sáng mờ nhạt dưới ánh trăng, dáng vẻ cô độc đứng trên đống hoang tàn của Đoạ Thú tháp, phút chốc làm Quỳnh An nhớ tới vài câu thơ mà cô vô tình đọc được trong Cố nhân thán ngâm.

Mai rơi bỏ lại xuân thìBiết đâu danh chấn một khi tung hoành?

Bạch Vân một khi rời bỏ Trịnh Khinh Ái rồi, liệu có vẫy vùng trên chính đôi cánh của mình, tung hoành trong chính thế giới của nàng hay không?

Hẳn Bạch Vân cũng từng nghĩ về điều đó, nàng ta cúi người xuống, đẩy ra một mảnh đất đá che phủ, bên dưới lớp bụi tro, có một mảnh bùa rách nát còn sót lại, vẫn còn vương sắc đỏ.

Bạch Vân bước nhanh về trước, dùng nội lực dời đi mớ đất đá đang đè nặng tường gạch bên dưới, giáo chúng của Địa Ngục giáo đã dọn sạch một phần, Bạch Vân cũng chẳng mất quá nhiều thời gian để có thể dọn chúng đi.

Bên dưới đất đá là một tường gạch đã vỡ, Quỳnh An thấy Bạch Vân lại muốn nâng nó lên, liền nhanh chóng chạy đến giúp. Ngay khi dọn đi tường gạch, cả hai người phát hiện ra một mảng máu đỏ, đặc biệt sẫm màu dưới ánh trăng. Bên cạnh đó còn có một chiếc túi rách nát, Bạch vân cầm lên chiếc túi, nàng trút nó xuống, bên trong rơi ra một chút bụi giấy màu vàng nhạt.

Quỳnh An lo lắng nhìn nàng, cô nhẹ giọng an ủi.

“Đừng buồn, cô đã cố gắng lắm rồi.”

Bạch Vân bật cười, cay đắng.

“Cố gắng gì chứ, tôi đã làm được gì đâu.”

Bạch Vân vừa nói, vừa lấy đá cuội chất thành một ngọn núi nhỏ, nàng đặt lá bùa rách xuống bên dưới, chắp tay.

“Mong cô an nghỉ Vệ Mục Huyên.”

Quỳnh An vội cúi đầu theo.

“Mong cô an nghỉ, cô có linh thiêng phù hộ độ trì cho chúng tôi được bình an, không bao giờ gặp Đọa Lạc Điêu Linh nữa.”

Bạch Vân “…”

Quỳnh An: “Gì?”

“Cô giỏi phá không khí lắm đấy.” Bạch Vân thở dài.

Quỳnh An liếc xéo nàng, bên trong túi vải của Vệ Mục Huyên vẫn còn sót một lá bùa màu xanh nhạt, cô suy nghĩ một lát, quyết định cất nó vào túi áo.

“Giờ mình đi đâu?” Quỳnh An vội hỏi.

“Đi ăn cưới giải sầu.” Bạch Vân đáp gọn lỏn. Sau đó quay lưng, đi thẳng.

“Sao cô vui buồn thất thường quá vậy?”

_________________________

Lời tác giả: Tạm biệt, năm sau gặp lại.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.