5. Đôi oan gia cùng xuống Hoàng Tuyền.
Thi thể đã biến đổi trên giường chính là mẹ tôi, dù tôi có tin hay không, điều đó vẫn là sự thật.
Doanh Điện nói hắn có cách giúp tôi tìm lại phần tinh phách đã mất, để sau này không phải chịu sự quấy nhiều của ác quỷ nữa, điều đầu tiên là tôi cần phải đi cùng hắn xuống Địa Phủ, chúng tôi cần phải tìm được “Hoàng Tuyền Dẫn” và “nước mắt Mạnh Bà”, như vậy thì mới có thể giải quyết vấn đề của tôi.
Lời nói của lão quỷ ngàn năm này thực sự không thể tin được, nhưng khi hắn nói đến đó tôi có thể gặp lại mẹ, tôi không cách nào từ chối được!
Quy trình đi đến Địa Phủ có hơi phức tạp, Doanh Điện nói thay vì vậy để hắn gi/ết ch/ết tôi trước, sau đó chúng tôi có thể ngồi đợi quỷ sai đến bắt đi, như vậy có thể tiết kiệm được lộ phí.
Tôi rất cảm tạ hắn!
Cuối cùng tôi chọn một cách thức có thể khiến tôi phải chịu khổ một chút.
Chịu khổ thì có là gì, cái m.ô.n.g tôi chịu khổ cũng mặc kệ.
Chúng tôi đi suốt đêm đến bờ sông Hoàng Hà, dòng nước trước mắt cuồn cuộn như vạn ngựa lao nhanh, tôi đang thầm ngưỡng mộ sự bao la hùng vĩ của thiên nhiên, Doanh Điện chỉ ngón tay vào xoáy nước giữa sông.
“Nhảy đi!”
“Nhảy á?”
Đại ca, tuy Hoàng Hà và Hoàng Tuyền đều họ “Hoàng”, nhưng chúng hoàn toàn thuộc hai thực tại khác nhau!
Tôi còn chưa kịp phản ứng, một luồng lực lớn đánh vào phía sau lưng, cơ thể bay lên cao——
“Aaaaaaa ——”
Nước sông lạnh giá cuốn theo cát bụi từ bốn phương tám hướng, cơ thể tôi đong đưa trong dòng nước ngầm, nếu không có Doanh Điện nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, có lẽ ngày mai tiêu đề tin tức sẽ thay đổi thành “Phát hiện t.h.i t.h.ể nữ chưa rõ danh tính tại bờ sông Hoàng Hà”.
Tôi nhắm chặt hai mắt, nín thở, điều kỳ lạ là tôi hoàn toàn không cảm thấy khó chịu hoặc ngột ngạt.
Khi ý thức của tôi bắt đầu tan rã, một giọng nói vang lên bên tai: “Có thể mở mắt được rồi.”
Mắt vừa mở ra một khe hở, quang cảnh mờ nhạt lập tức hiện ra.
Lúc này chúng tôi đang đứng ở một nhánh sông có nước đục vàng, đây chính là… Hoàng Tuyền…?
Chưa kịp thưởng thức phong cảnh, đã bị Doanh Điện kéo đến trước một tòa lầu các.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn – .]
Trong lầu có người đang ngân nga câu hát: “Bên giường, gối lệch, nhẹ nhàng chống Tiểu Kim Liên, thân động, m.ô.n.g lắc, một hồi mê man một hồi mỏi…”
Mặt mày tôi đỏ ửng lên, Doanh Điện một chân đạp tung cửa trúc.
Bên trong có một người quay lưng về phía chúng tôi, đang ngồi đung đưa ghế xích đu kêu cót két.
“Con mẹ nó ai quấy rầy tôi tu luyện.”
Người đó quay đầu lại nhìn thấy chúng tôi, hét lên một tiếng ngã lăn xuống đất: “Thổ Phỉ lại đến! Mau gi/ết ch/ết bọn nó!”
“Thổ Phỉ” này chắc chắn không phải nói tôi, tôi liếc mắt sang bên cạnh, Doanh Điện một mặt lạnh lùng:
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD
“Bạn cũ tới, cậu không định tiếp đãi sao?”
Người đó tự xưng là Ly Trạch Quân, nghe nói cùng Doanh Điện tương ái tương sát mấy trăm năm, có vẻ không đáng tin cậy lắm.
Tính tình lại rất nhiệt tình, chuẩn bị cả một bàn thức ăn để tiếp đãi chúng tôi, chỉ là ——
Tôi nhìn chằm chằm vào đ ĩa lưỡi người m.á.u chảy đầm đìa trong bàn, thực sự không biết làm sao để cầm đũa.
Ly Trạch Quân thúc giục: “Hãy mau nếm thử món đặc sản của Địa Phủ, lưỡi được cắt ra ở địa ngục vừa đưa đến đây vào sáng nay, rất tươi sống!”
Hay thật! Thì ra 18 tầng địa ngục đều là vườn rau tươi của nhà hắn!
Doanh Điện nhẹ nhàng ngoắc ngoắc ngón tay đưa cái đ ĩa đó sang chỗ khác, rồi quay đầu nói với Ly Trạch Quân: “Cậu đừng hù dọa cô ấy!”
Ly Trạch Quân nheo mắt lại một cái, không biết hắn đang nghĩ gì, xua xua tay nói: “Nếu cô đã không đói, hãy đi ngắm cảnh đẹp ở Hoàng Tuyền Địa Phủ của tôi đi.”
Tôi lập tức đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, chỉ nghe hắn lại nói: “Hãy nhớ, đừng bao giờ đi về phía đông!”
Tôi gật đầu, ra khỏi cửa đi thẳng về phía đông, Doanh Điện nói “Hoàng Tuyền Dẫn” đang ở đó.
Vừa mới đi được trăm mét, quả nhiên thấy được một cánh đồng hoa bỉ ngạn đẹp rực rỡ ở bờ bên kia.
Các cánh hoa màu đỏ tươi xếp chồng lên nhau, từ xa nhìn lại giống như một biển m.á.u đang cuồn cuộn.
Ở bờ bên kia có một cô gái, búi tóc hai bên, trên người mặc *nhu quần, đang chạy tung tăng bắt bướm.
*nhu quần: Giao lĩnh vạt ngắn dài không quá thân trên, thường dùng cho phụ nữ. Ở Trung Quốc, chiếc áo vạt ngắn này được gọi là nhu (襦), khi đi chung với váy sẽ được gọi là nhu quần (襦裙) – tức áo ngắn và váy.
Cô gái nét mặt tập trung chăm chú, không để ý rằng cách đó không xa có hai người đàn ông đang đấu pháp, một người mặc huyền y, còn người kia mặc áo đạo sĩ, chỉ thấy người đạo sĩ tung ra một tấm phù ấn màu vàng, giam giữ người mặc huyền y vào trong đó.